Sau khi Thẩm Tường được ánh sáng tím bao phủ, hắn chỉ cảm thấy lượng lớn mùi thơm đậm đặc đánh tới, chính là loại mùi thơm độ của Vong Ngã hoa kia, mùi thơm độc này rất nồng đậm, bằng không cũng sẽ không hóa thành sương mù!
Ngửi thấy mùi thơm độc nồng nặc như vậy, Thẩm Tường chỉ cảm thấy đây là chuyện rất đáng sợ, cho dù toàn thân hắn lúc này đều đã có được một loại sảng khoái khó nói nên lời xâm thấu toàn thân, nhưng là, trong lòng của hắn hiểu rất rõ, hắn xong đời!
"Là ai?" Thẩm Tường nắm chặt nắm đấm, muốn khắc chế loại cảm giác tuyệt vời kỳ dị kia tràn vào toàn thân, nhưng lại không cách nào làm được, hắn lúc này đã trầm luân vào trong đó, đã mất đi hết tất cả cảm giác đối với bên ngoài, đắm chìm vào trong sự ngây ngất đáng sợ.
Thẩm Tường nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, ngủ say trong vẻ đẹp ảo giác, rồi mất đi ý thức về mọi thứ!
Mà mấy nam tử mặc áo tím đang bao quanh hắn.
Một tên nam tử áo tím trong đó cười nói: "Gia hỏa này vẫn rất lợi hại, trên người hắn có lực lượng không gian rất mạnh, xem ra là một gia hỏa vận dụng rất cao thâm đối với không gian!"
"Không tệ, vừa rồi nếu như lại cho hắn thêm một chút thời gian, chúng ta khả năng sẽ thất thủ!"
"Nhưng chúng ta đã thành công, chúng ta không có cho hắn thời gian dư thừa, bây giờ bắt hắn về, để hắn nói ra bí quyết tu hành lực lượng không gian."
Một tên nam tử áo tím vác Thẩm Tường lên vai, rồi sau đó bước nhanh rời đi.
...
Sau khi những người này vác Thẩm Tường đi, Đường Trung Kiệt mới chậm rãi đi ra từ sau một thân cây đại thụ, nhíu mày nói: "Đám khốn kiếp này, vậy mà bắt bạn mới của ta đi ở trên địa bàn của ta, chẳng lẽ khi dễ ta chỉ có một thân một mình!"
Đường Trung Kiệt nhìn vào nơi biến mất của mấy người mặc áo tím, nói: "Thực lực đám gia hỏa bọn họ xem như không tệ, nếu như ta đánh nhau với bọn hắn thì cũng chỉ lưỡng bại câu thương, thậm chí còn có thể để Thẩm Tường bị thương, xem ra ta phải tự mình chui vào Vong Ngã Thần tộc, cứu Thẩm Tường ra mới được."
"Thẩm Tường, ngươi không cần phải lo lắng, ta có thể giải độc giúp ngươi, nhất định phải chịu đựng a!"
Đường Trung Kiệt nói xong, lại đột nhiên biến mất không thấy, đã tiến về Vong Ngã Thần tộc kia!
...
Khi Thẩm Tường tỉnh lại thì đã là mười ngày sau, hắn quan sát xung quanh, nơi này là một cái sơn động tối mờ, trên đỉnh sơn động và mặt đất đều có trận pháp, mà hai tay của hắn cũng bị một loại cỏ màu xanh trói buộc chặt lại, loại cỏ này tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, sau khi ngửi vào khiến Trần Viễn cảm thấy rất thoải mái.
"Là Vong Ngã hoa chế thành!" Thẩm Tường nhíu mày: "Xem ra ta bây giờ đã trúng độc càng sâu, đến cùng là gia hỏa nào đánh lén ta? Ta và kẻ đó không xong!"
Bây giờ hắn hoàn toàn dùng không ra lực, hơn nữa hắn cảm thấy trạng thái thân thể của hắn trở nên rất kém cỏi, tuy rằng đang khôi phục dần dần, nhưng tổn thương cơ thể do loại độc kia gây ra rất lớn, vượt xa tốc độ hồi phục của hắn.
"Cuối cùng thì ngươi đã tỉnh, rất nhanh a!" Đột nhiên một lão giả đi tới, lão giả này mặc áo tím.
Thẩm Tường trông thấy trang phục màu tím này, hồi tưởng lại khí tức cảm thấy quen thuộc trước đó, đột nhiên nghĩ tới Tôn Linh Tinh!
Trang phục của Tôn Linh Tinh không khác mấy với lão giả này, hơn nữa khí tức cũng có chút giống nhau.
"Là người trong tộc Tôn Linh Tinh?" Thẩm Tường không thể không liên tưởng tới, Tôn Linh Tinh là một tộc đàn rất cường đại, mà bản thân Tôn Linh Linh là Ngạo Thế cảnh.
Nhưng cũng chỉ có Tôn Linh Tinh mới biết hắn tiến vào Ngạo Thế Thần lăng, hiện tại hắn bị người trong tộc Tôn Linh Tinh bắt đi, rất rõ ràng là có quan hệ với Tôn Linh Tinh! Hơn nữa còn bị hạ độc rất nặng!
"Tại sao các ngươi phải bắt ta? Ta thế nhưng là chưa từng động chạm tới các ngươi!" Thẩm Tường nói, trong ánh mắt tràn đầy sự căm hận.
"Ở chỗ này ngươi không có tư cách đặt câu hỏi, ngoan ngoãn ngậm miệng! Ta hỏi ngươi trả lời!" Lão giả một mặt hung hăng, giọng điệu rất cường hoành, điều này càng làm cho Thẩm Tường tức giận hươn, hắn muốn nắm chặt nắm đấm nhưng không có lực lượng xông tới.
"Có phải ngươi nắm giữ công pháp vận dụng Không Gian pháp tắc hay không?" Lão giả áo tím hỏi, giọng nói lạnh lùng.
Thẩm Tường không trả lời, hắn bây giờ đã hoàn toàn hiểu vì sao đối phương lại muốn bắt hắn, hóa ra chính là vì chuyện Không Gian pháp tắc, sâu trong đáy lòng của hắn không tin Tôn Linh Tinh sẽ làm ra chuyện như vậy.
"Ta muốn gặp Tôn Linh Tinh!" Thẩm Tường đột nhiên nói, lão giả trước mắt này chẳng qua chỉ có tu vi Tôn Tổ cảnh hậu kỳ, mà Tôn Linh Tinh thế nhưng là Ngạo Thế cảnh, chắc chắn có quyền thế rất lớn ở chỗ này.
"Tên của Ngạo Thế Thần nữ mà ngươi cũng có thể gọi bậy tùy tiện như vậy sao?" Lão giả áo tím nói xong, trong tay đột nhiên lóe lên một dây roi màu tím, roi tím lóe ra tia điện màu tím, hắn vung roi hung hăng quất vào trên người Thẩm Tường mấy chục cái, đánh cho trên người Thẩm Tường xuất hiện từng vết roi cháy đen.
Thẩm Tường tuy rằng đau đớn, nhưng hắn lại nhịn xuống chứ không kêu to, lúc này hắn không cách nào vận chuyển đạo lực, tự nhiên không cách nào chống lại loại lực lượng kia, nhục thân lúc này cũng bị thương không nhẹ! Nếu như không phải hắn trúng độc, nhục thể và đạo lực của hắn lúc này sẽ không yếu như vậy, mà lão giả trước mắt này tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Đối phương dùng thủ đoạn rất ti tiện hạ độc hắn, lúc này hắn mới có thể mặc cho đối phương thích làm gì thì làm, hắn cố nén lửa giận trong lòng, tự hỏi phải như thế nào mới có thể thoát.
"Các ngươi bắt ta chính là vì vận dụng Không Gian pháp tắc sao?" Thẩm Tường hỏi.
"Không sai, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ra, chúng ta sẽ để cho ngươi đi biển Vong Ngã hoa, ngươi ở nơi đó là có thể sung sướng tới chết." Lão giả áo tím nói.
"Được ta sẽ giao công pháp cho các ngươi, nhưng ta cần các ngươi đồng ý trước với ta một điều kiện." Thẩm Tường nói.
"Nếu như ngươi muốn gặp Ngạo Thế Thần nữ vậy thì tuyệt đối không thể." Lão giả áo tím giống như biết được một số chuyện, cho nên hắn tuyệt đối không thể để cho Thẩm Tường đi gặp Tôn Linh Tinh.
Thẩm Tường bây giờ mới biết Tôn Linh Tinh lại có được địa vị cao như vậy ở bên trong cái bộ tộc này, hắn nghĩ lại cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao Tôn Linh Tinh cũng là Ngạo Thế cảnh, lão giả trước mắt này không cho hắn gặp Tôn Linh Tinh, tự nhiên có kỳ lạ ở trong đó.
"Ta muốn gặp một người, hắn là bằng hữu của ta!" Thẩm Tường nói ra: "Ta muốn xác định xem hắn có phải còn sống hay không, bởi vì lúc ta bị bắt, hắn ở ngay gần chỗ ta."
"Lõa một lão đầu sao?" Lão giả áo tím hỏi.
"Không sai, hắn tên là Đường Trung Kiệt, các ngươi cũng bắt lại hắn chứ?" Thẩm Tường trong lòng tức giận, lạnh giọng hỏi.
"Không, ngược lại là bởi vì hắn tới cứu ngươi mà bị chúng ta bắt được, ngươi cũng không cần phải lo lắng, hắn bây giờ không có chuyện gì, chúng ta có thể sắp xếp cho ngươi gặp mặt hắn." Lão giả áo tím nói.
"Được, bây giờ ta muốn gặp hắn." Thẩm Tường cũng không biết Đường Trung Kiệt đã luyện chế ra loại giải độc đan kia hay chưa.
"Chờ ba ngày!" Lão giả áo tím nói xong, lấy ra một cái bình nhỏ ném cho Thẩm Tường: "Trong này có Vong Ngã Thần hương, ngươi bây giờ cách mỗi một canh giờ sẽ phát tác một lần, chỉ cần ngươi ngửi một chút là sẽ không sao, hơn nữa thân thể của ngươi sẽ dần dần khôi phục lại."
Thẩm Tường âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nếu như cả một đời cứ như thế này, hắn cảm thấy còn không bằng chết, hắn thề, một khi chờ hắn khôi phục lại thực lực, nhất định phải để cho đối phương hoàn trả gấp mười.
Hắn mở nắp bình ra, ngửi độc hương một cái, quả nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều, hơn nữa đạo lực cũng khôi phục lại một chút.
Ba ngày trôi qua, Thẩm Tường khôi phục rất nhiều, nhưng còn xa mới đạt tới trạng thái đỉnh cao nhất, hắn biết thân thể mình bị Vong Ngã độc tàn phá qua, đã khó để mà khỏi hẳn, trừ khi có thể hóa giải hoàn toàn loại độc này.
Đường Trung Kiệt đi tới, lúc hắn nhìn thấy Thẩm Tường thì hai mắt đột nhiên sáng lên, Thẩm Tường trông thấy ánh mắt của hắn thì mừng thầm trong lòng, hắn biết trong tay Đường Trung Kiệt chắc chắn có loại giải độc đan kia.