Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 300 - Chương 300 - Liên Dĩnh Tiêu

Chương 300 - Liên Dĩnh Tiêu
Chương 300 - Liên Dĩnh Tiêu

Cổ Đông Thần nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Thẩm Tường, trong lòng âm thầm kêu khổ. Thẩm Tường trước đó bán cho hắn bốn mươi viên Trúc Cơ đan, đây chính là lần đầu tiên từ trước tới nay Cổ Đông Thần có thể mua một lần được nhiều như vậy, trước đây hắn đều là mua một viên hoặc là mấy viên mà thôi, cho nên hắn nhận định Thẩm Tường có rất nhiều dược liệu luyện chế Trúc Cơ đan.

Làm chưởng môn Thái Vũ môn, phát triển Thái Vũ môn chính là trách nhiệm quan trọng của hắn, vì để cho thực lực của đệ tử nhanh chóng tăng lên, thì phải dựa vào đan dược. Đệ tử Thái Vũ môn tuy rằng nhiều, nhưng Chân Võ cảnh lại ít càng thêm ít, nếu như có lượng lớn Trúc Cơ đan, hắn có thể ở trong thời gian ngắn làm cho một nhóm đệ tử Phàm Võ cảnh có tiềm chất bước vào Chân Võ cảnh.

"Tiểu sư thúc, ngươi còn có Trúc Cơ Đan không?" Cổ Đông Thần hỏi.

"Không có, chờ lúc nào có ta lại đi tìm ngươi đi." Thẩm Tường đương nhiên còn có, chỉ là không nhiều, hơn nữa hiện tại bán cho Cổ Đông Thần cũng không cao hơn bao nhiêu.

"Cha con Liên Dĩnh Tiêu tới, cái tên này khẳng định là đến khoe khoang." Vũ Khai Minh đột nhiên nói, Thẩm Tường cũng đã cảm nhận được khí tức của Liên Dĩnh Tiêu truyền đến.

Thẩm Tường trước đó đã đã cho rằng Liên Minh Đông và Liên Dĩnh Tiêu có quan hệ gì, rất có thể là cha con, hiện tại hắn nghe được Liên Dĩnh Tiêu mang theo coi trai của mình đến đây thì không thể không có chút giật mình.

"Con của hắn là ai? Lợi hại sao?" Thẩm Tường hỏi.

"Chân Võ cảnh ngũ đoạn, là một tên Luyện đan sư, hắn không có khiêm tốn giống như cha của hắn vậy, ngược lại là một tên gia hỏa ngạo mạn, là nữ nhân thứ bảy của Liên Dĩnh Tiêu sinh ra ở trăm năm trước, cái này ở bên trong đông đảo con cái của Liên Dĩnh Tiêu, có tư chất xem như thượng thừa." Cổ Đông Thần lập tức nói.

Thẩm Tường kinh ngạc nói ra: "Liên Dĩnh Tiêu đến cùng có bao nhiêu nữ nhân? Người ta còn có thể mang theo con cái đi đầy đường, hai người các ngươi thế mà vẫn là độc thân! Quá vô dung đi, sư thúc ta hiện tại cũng đã có một vị thê tử rồi."

Nhìn Liên Dĩnh Tiêu ôn văn nho nhã vậy mà Liên Dĩnh Tiêu lại có nhiều nữ nhân như vậy, Thẩm Tường bây giờ hoài nghi Liên Minh Đông ở bên trong Liên Hoa đảo không nhận được coi trọng, nhưng tính cách của Liên Minh Đông và Liên Dĩnh Tiêu rất giống nhau, có thể thấy được Liên Minh Đông thừa kế huyết mạch của cha hắn nhiều hơn một chút.

"Liên Dĩnh Tiêu có mười hai nữ nhân, tuy nhiên bây giờ chỉ còn chín nữ nhân, nữ nhân khác không phải chết đi thì chính là ngoại tình, chạy theo người khác!" Cổ Đông Thần cười nói: "Tiểu sư thúc, ngươi cũng chớ xem thường ta, nữ nhân của ta chỉ là không còn ở Thần Võ đại lục mà thôi, là ở đại lục khác, khẳng năng qua một đoạn thời gian nữa sẽ đến."

Đại lục khác đều là ở bên ngoài vùng biển xa, Thẩm Tường cũng muốn có cơ hội du lịch tới những nơi này một chút, hắn nhìn về phía Vũ Khai Minh cười hỏi: "Tiểu trọc đầu, ngươi thì sao?"

Vũ Khai Minh bĩu môi nói ra: "Ta bây giờ chính là một lão già, cần nữ nhân để làm gì?"

Liên Dĩnh Tiêu đi tới, sau lưng hắn có một tên nam tử anh tuấn với vẻ mặt ngạo nghễ mày kiếm mắt sáng đi theo, nam tử này là đứa con trai mà Liên Dĩnh Tiêu rất cưng chiều, tên là Liên Thường Vận

Đứa con trai này quả nhiên như bảo bối, lúc đi Nam Hoang thì Liên Dĩnh Tiêu cũng không có phái đi, Thẩm Tường chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn Liên Thường Vận này rồi cung kính hành lễ đối với Liên Dĩnh Tiêu.

"Thường Vận, đây chính là Thẩm Tường cường giả đệ nhất lứa tuổi trẻ, Luyện đan sư đệ nhất lứa tuổi trẻ của Thái Vũ môn, ngươi chắc là đã nghe qua đại danh của hắn đi, đến làm quen một chút." Liên Dĩnh Tiêu mỉm cười nói.

Thẩm Tường có danh tiếng rất lớn, toàn bộ võ giả bên trong Thần Võ đại lục gần như đều nghe qua tên của hắn, là thiến niên thiên tài danh xứng với thực, điều này làm cho Liên Thường Vân âm thầm ghen ghét, bởi vì hắn nổi danh đều là dựa vào phụ thân của hắn mà Thẩm Tường thì không dựa vào ai cả, chẳng những có tên tuổi vang dội, còn được Tiết Tiên Tiên của Thần Binh Thiên quốc coi trọng, kết thành phu thê, đây là chuyện để hắn ghen tỵ nhất.

Liên Thường Vận cũng kế thừa cha của hắn loại tích cách phong lưu kia, hắn từng theo Liên Dĩnh Tiêu đi tới Thần Binh Thiên quốc, từng gặp mặt Tiết Tiên Tiên, khi đó đã rất muốn có được thiếu nữ đẹp như tiên này, nhưng không nghĩ tới lại được nói cho biết, nàng ta đã có hôn ước với Thẩm Tường.

Liên Thường Vận mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tường, nhưng lại rất chán ghét Thẩm Tường, tuy nhiên vì không muốn làm mất thể diện của phụ thân hắn, hắn vẫn lễ phép chào hỏi một tiếng.

"Thẩm Tường, ta nghe nói ngươi rất thích cược, đều là dùng phương thức đánh đổ chiến hay là phương thức cược luyện đan, không biết ngươi có nguyện ý đánh cược một lần với ta hay không? Chúng ta ở trên luyện đan tranh tài xem ai thắng ai thua như thế nào?" Liên Thường Vận hỏi, tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười, nhưng giọng điệu của hắn lại tràn ngập một loại khiêu khích.

Thẩm Tường lắc đầu, điều này làm cho Liên Thường Vận biến sắc: "Hay là ngươi xem thường ta?"

Chuyện giữa những người trẻ tuổi, mấy người Cổ Đông Thần cũng không để ý tới, ở một bên xem kịch vui, Liên Dĩnh Tiêu trông thấy Thẩm Tường từ chối, trong lòng cũng rất khó chịu, lần trước hắn nhưng là cho Thẩm Tường một cái Bạch Ngọc liên tử, hiện tại thế mà không cho mặt mũi như vậy.

"Ngươi là sợ ta đánh cược không nổi sao? Ta và ngươi cược một cái Bạch Ngọc Liên tử như thế nào?" Liên Thường Vận nhàn nhạt nói, một mặt vẻ kiêu ngạo, thật giống như thể hắn cho là mình có được Bạch Ngọc Liên tử là rất đáng gờm.

Chuyện ở Nam Hoang, Liên Dĩnh Tiêu cũng không nói, cũng ra lệnh cho đệ tử khác không được nói, cho nên Liên Thường Vận cũng không biết.

"Tiểu tử, cho chút thể diện có được hay không? Đây chính là Bạch Ngọc Liên tử, ngươi không lấy ra nổi tiền đặt cược thì ta và sư đệ giúp ngươi lấy ra là được rồi." Cổ Đông Thần cũng không biết Thẩm Tường có chuyện gì xảy ra, tiền đặt cược lớn như vậy mà cũng không chơi, hắn cũng là ở trên việc không muốn để Thẩm Tường bị Liên Dĩnh Tiêu ghét.

Thẩm Tường thở dài trong lòng, điềm đạm hỏi: "Liên huynh tham gia thi đấu luyện đan chính là cấp bậc gì?"

"Đương nhiên là trung cấp, đối với độ tuổi này của ta mà nói, có thể tham gia thi đấu trung cấp đã không tệ! Ngươi cũng là một Luyện đan sư tuổi trẻ kiệt xuất, hãy để cho ta và ngươi tỷ thí một phen như thế nào?" Liên Thường Vận nói, hắn rất muốn đánh bại Thẩm Tường, giải tỏa một chút sự ghen ghét.

Thẩm Tường cười khổ nói: "Tiểu đệ chỉ sợ làm Liên huynh phải thất vọng rồi, cũng không phải là ta không muốn thi đấu luyện đan phân chia cao thấp với Liên huynh, chỉ là... chỉ là tiểu đệ tham gia chính là thi đấu cao cấp!"

Thi đấu cao cấp! Cổ Đông Thần, Vũ Khai Minh và Liên Dĩnh Tiêu đều bỗng nhiên giật mình, thi đấu cao cấp thì chỉ có Luyện đan sư ngũ đoạn và lục đoạn mới có thể tham gia, nói như vậy, Thẩm Tường chẳng lẽ là Luyện đan sư ngũ đoạn hay sao?

"Không có khả năng, Thẩm Tường ngươi đừng cố lấy ra một loại lý do tới từ chối khiêu chiến của ta, Luyện đan sư ngũ đoạn ít nhất cần phải luyện chế ra ba loại đan dược Huyền cấp hạ phầm, cần rất nhiều dược liệu thử nghiệm mới có thể thành công một loại, mà ba loại, đã khó lại càng khó hơn, ngươi làm sao có thể ở hơn hai mươi tuổi thì đã luyện chế ra được ba loại đan dược Huyền cấp hạ phẩm? Sư phụ ta cũng coi là tương đối thiên tài, hắn ở lúc hai trăm tuổi mới trở thành Luyện đan sư ngũ đoạn." Liên Thường Vận lập tức giận dữ, lớn tiếng nói.

"Ai!" Thẩm Tường thở dài, sau đó móc ra một khối ngọc bài, ở trên có năm đường văn màu vàng kim nhàn nhạt, đây đúng là vật chứng Luyện đan sư ngũ đoạn cấp thấp, ở trên còn viết danh tự của Thẩm Tường, ở lưng còn có một số chữ ký dùng máu điêu khắc lên, đó là Luyện đan sư giám thị hắn khảo hạch ký tên vào.

Cổ Đông Thần là người nhanh nhất đoạt tới xem, trông thấy bốn chữ ký kia, hắn nhíu mày nói ra: "Lại là Hoa Hương Nguyệt tự mình giám thị khảo hạch của ngươi, theo ta được biết, nữ nhân Hoa Hương Nguyệt này thế nhưng là một Luyện đan sư bát đoạn, ba tên Luyện đan sư còn lại cũng là tương đối nổi danh, đều đã từng giúp ta luyện chế đan dược, cái ngọc bài này không phải là đồ giả."

Liên Dĩnh Tiêu ngây ngẩn cả người, vẻ mặt của Liên Thường Vận cũng biến thành đỏ bừng, vừa rồi hắn còn luôn mồm cho rằng Thẩm Tường là đang lừa hắn, nhưng bây giờ Thẩm Tường lại lấy ra chứng minh chắc chắn nhất, điều này làm cho hắn xâu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ nào đó mà chui xuống dưới, đồng thời cũng làm cho hắn càng căm hận Thẩm Tường hơn.

Liên Dĩnh Tiêu từ trong tay Cổ Đông Thần nhận lấy ngọc bài kia, vừa nhìn thì đã biết đây là sự thực, hắn không nghĩ tới Thẩm Tường thế mà lại yêu nghiệt như vậy, chưa tới ba mươi tuổi mà đã chính là một tên Luyện đan sư ngũ đoạn!

P/S: Ta thích nào... chương 2.

Bình Luận (0)
Comment