Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 3091 - Chương 3091 - Con Cừu Non

Chương 3091 - Con cừu non
Chương 3091 - Con cừu non

Thẩm Tường dùng lực lượng thời gian đi bao trùm lên một người, tiêu hao cũng không phải là rất lớn, huống hồ hiện tại hắn cũng không làm gì khác.

"Nếu như thành công, sau này có thời gian ngươi lại làm ra nhiều Vạn Đạo Thần thổ hơn, tới lúc đó luyện chế một thứ mà kim châm không cách nào đâm thủng." Phong Khả Nhi nói, Thẩm Tường cũng không biết nàng ta tại sao phải chịu khó theo đuổi điều này như vậy.

"Ừm! Ngươi nói xem tới lúc Cửu Tiêu Thần kiếm của ta so với kim châm của ngươi thì cái nào chắc chắn hơn?" Thẩm Tường cười nói.

"Chắc chắn sẽ là kim châm của ta, bởi vì kim châm của ta tương đối nhỏ, muốn đâm xuyên Cửu Tiêu Thần kiếm của ngươi vẫn là không thành vấn đề." Phong Khả Nhi cười duyên nói: "Tới lúc đó ngươi cũng không nên đi thử, bằng không sẽ hỏng, những ngày qua ngươi và ta bận rộn đều công cốc rồi."

Thẩm Tường đương nhiên không dám đi thử, cho dù muốn thử thì cũng phải đợi tới khi từ Mộ Dung gia trở về thì hẵng thử.

Chẳng mấy chốc, một tháng đã trôi qua, Thẩm Tường để cho Trần Tài từ trong Lục Đạo Thần kính đi ra, trông thấy Trần tài cười tới vui vẻ như vậy thì biết hắn đã thành công.

"Cho ngươi, tự ngươi xem một chút đi!" Trần Tài cẩn thận đưa Cửu Tiêu Thần kiếm cho Thẩm Tường, dặn dò: "Ngươi thế nhưng là tuyệt đối không nên thử chém vào đồ vật của mình một cách bừa bãi, bằng không tới lúc đó ngươi sẽ rất đau lòng."

Thẩm Tường tìm được một cái thần binh tương đối vô dụng, sau đó quẹt nhẹ vào trên một cái thì làm cho thần binh kia đứt!

Sau đó hắn lại lấy ra một trái Ngạo Thế Càn Nguyên quả, chỉ quẹt nhẹ vào trên đã cắt thành hai nửa! Cửu Tiêu Thần kiếm của hắn trước đó cũng chỉ có thể để lại một chút vết tích ở trên Ngạo Thế Càn Nguyên quả mà thôi, nhưng bây giờ lại đơn giản giống như cắt hoa quả bình thường vậy.

"Đề cao lên thật đúng là lớn!" Thẩm Tường rất vui vẻ, thnah kiếm này có thể để cho thực lực của hắn càng mạnh hơn.

"Không biết có thể chặt đứt cây kim châm kia hay không!" Thẩm Tường rất muốn thử một chút.

"Tuyệt đối đừng thử, cây kim châm kia rất lợi hại, nếu như ngươi đi chém vào, không cẩn thận sẽ làm tổn hại thanh kiếm này." Trần Tài nghe thấy Thẩm Tường nói như vậy thì lập tức sốt ruột.

Điều này làm cho Thẩm Tường có hơi thất vọng, bởi vì Trần Tài cũng không có lòng tin quá lớn để thanh kiếm này vượt qua được cây kim châm kia.

"Đúng vậy, kim châm của ta vẫn là rất mạnh, ở dưới tình huống không thể chắc chắn, vẫn là thôi không nên thử lung tung." Phong Khả Nhi nói.

"Ngươi muốn thử thì đi lên trên thử xem một chút, trên đó có mấy tên Thú nhân dã man tự nhận nhục thân mình rất mạnh, hắc hắc ..." Trần Tài khẽ cười.

"Được!" Thẩm Tường cảm thấy thực lực của Trần Tài này chắc chắn không yếu, bằng không cũng không thể lên phía trên chạy tới chạy lui đi tìm kiếm vật liệu.

"Đi, chúng ta đi lên." Trần Tài mang theo Thẩm Tường đi lên mặt đất.

Để Thẩm Tường ngoài ý muốn chính là, sau khi hắn lên trên, cảm thấy nơi này không giống như là ở bên trong Vạn Đạo lân!

Vạn Đạo lâm trước đó là cảnh hoang tàn khắp nơi, khắp nơi hoàn toàn đều là cảnh tượng tàn phá, nhưng bây giờ nó là một đồng cỏ xanh tươi, nơi xa còn có một số ngọn núi cao, biến hóa như long trời lở đất.

"Đây thật là Vạn Đạo lâm sao?" Thẩm Tường sợ hãi than, đằng xa có một khu rừng rộng lớn.

"Đương nhiên thật, Vạn Đạo lâm này đã được cải tạo, trở nên rất không tệ, dù sao chỗ này có một đám Thiên Cổ Thú nhân sống, ở trong những Thiên Cổ Thú nhân này còn có mấy tên gia hỏa tương đối giống người, có thể cải tạo chỗ này tới xinh đẹp như vậy." Trần Tài cười nói: "Hiện tại ta dẫn ngươi đi tìm gia hỏa tự nhận lân giáp trên người không thể phá vỡ."

Trần Tài tuy rằng là kỳ hoa bên trong đám Thiên Cổ Thú nhân, nhưng trông hắn không sợ Thiên Cổ Thú nhân ở nơi này chút nào, theo con đường quen thuộc mang theo Thẩm Tường đi tới bên cạnh một con sông lớn, có rất nhiều ngôi nhà bằng đá được xây dựng bên cạnh con sông lớn này, sống ở bên trong chính là Thiên Cổ Thú nhân.

Thẩm Tường vừa rới, rất nhiều Thiên Cổ Thú nhân vội vàng chạy ra khỏi nhà đá.

"Nhân loại! Trần Tài, ngươi vậy mà mang theo một nhân loại trở về!"

"Trông da mịn thịt mềm, mùi vị chắc chắn rất không tệ, bán cho ta đi!"

"Một cánh tay bán như thế nào?"

"Ta thích chân, ta muốn một cái chân!"

"Ta thích con chim nho nhỏ ... bán ra sao!"

"Ta cũng muốn..."

Thẩm Tường trông thấy đám Thiên Cổ Thú nhân ăn mặc giống người này, nhưng lời nói ồn ào trong miệng bọn họ lại làm cho sống lưng của hắn phát lạnh, hắn đột nhiên cảm thấy chính mình giống như là miếng bánh ngọt trong mắt đám Thiên Cổ Thú nhân này vậy.

"Các ngươi đủ rồi, hắn là bằng hữu của ta." Trần Tài hừ một tiếng: "Ta ngay cả một cọng lông cũng sẽ không cho các ngươi, các ngươi thích ăn thì ăn đồng loại đi, thịt nhân loại thì có gì mà ngon, thịt thì ít mà năng lượng ẩn chứa trong đó cũng rất ít, không nhai được!"

Thẩm Tường nghe thấy lời này của Trần Tài thì không thể không rùng mình một cái, hắn thế nhưng là ở cùng Trần Tài được một khoảng thời gian rồi, nhưng Trần Tài này vậy mà đánh giá thịt của hắn như thế, để hắn cảm thấy Trần Tài trước đó từng có suy nghĩ ăn hắn.

"Hỗn đản, có phải ngươi từng nghĩ tới muốn ăn ta không?" Thẩm Tường lập tức truyền âm cho hắn, hỏi.

"Làm sao có thể? Ăn ngươi có gì ngon, ta nói ra là để lừa đám ngu xuẩn này." Trần Tài trả lời.

Đám Thiên Cổ Thú nhân này đều không thể tin tưởng Thiên Cổ Thú nhân, lúc này ánh mắt của bọn họ khi nhìn vào Thẩm Tường đều giống như sói đói sói khát trông thấy con cừu non vậy.

Trần Tài dọc theo đường đi cũng rất thận trọng, hô: "Các ngươi đều tránh xa ra một chút cho ta, cẩn thận ta giết chết các ngươi ..."

Trông thấy đám Thiên Cổ Thú nhân đói khát khó nhịn kia, Thẩm Tường cũng cảm thấy nôn nao trong lòng, không dám nhìn vào ánh mắt của bọn họ.

"Cho ta một cái ngon tay tới nếm một chút ..."

"Cút!" Trần Tài tức giận quát lớn: "Muốn chết thì lập tức lăn tới đây cho ta, ta thế nhưng là đã lâu không ăn thứ gì rồi!"

Trần Tài ở chỗ này vẫn có chút uy nghiêm, trông thấy hắn nổi giận, đám Thiên Cổ Thú nhân kia lập tức thi nhau nhảy về trong nhà đá của chính mình.

Cuối cùng Thẩm Tường cũng được thở phào một hơi, những Thiên Cổ Thú nhân này mặc dù bề ngoài là hình người, nhưng trong nội tâm còn là của loài thú, hắn bây giờ càng cảm thấy Trần Tài này chính là tồn tại kỳ hoa bên trong Thiên Cổ Thú nhân.

Trần Tài mang theo Thẩm Tường bay qua con sông kia, đi tới bên bờ bên kia của con sông.

Kiến trúc bên bờ bên này của con sông muốn cao cấp hơn bên kia rất nhiều, tuy rằng Thẩm Tường đã tạo ra một số oanh động khi tới, nhưng đều không còn Thiên Cổ Thú nhân nói muốn ăn Thẩm Tường, chỉ là bọn họ đưa mắt nhìn chằm chằm vào, hận không thể ăn tươi nuốt sống Thẩm Tường.

"Ngươi phải bình tĩnh, ngươi là nhân loại, bọn họ là dã thú, cho nên bọn họ mới như vậy." Trần Tài truyền âm cho Thẩm Tường: "Có ta ở đây, ngươi không cần phải lo lắng."

Thẩm Tường suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy có thể hiểu, dù sao một mình hắn rơi vào trong đám dã thú này, hơn nữa đám dã thú này đều rất thích ăn thịt, bọn họ như vậy thì cũng không có gì lạ.

"Gia hỏa bên này trông rất lợi hại, khác biệt rất lớn đối với bên kia a." Thẩm Tường nói, Thiên Cổ Thú nhân bên kia thoạt nhìn không có cao quý như bên này.

"Đúng vậy, thực lực mạnh mới có thể ở chỗ này, hơn nữa Thiên Cổ Thú nhân bên này thích yên tĩnh, ai dám cãi lộn ở chỗ này thì sẽ chỉ chờ bị xé xác." Trần Tài lại dọa Thẩm Tường tới nhảy một cái đối phó đồng loại vậy mà cũng như vậy.

Hắn bắt đầu lo lắng, nếu như kết giới Vạn Đạo lâm này một khi bị phá ra, sau khi đám Thiên Cổ Thú nhân này ra ngoài thì có thể tưởng tượng được!

"Ta cảm thấy ta giống nhu là một con cừu non ... không biết sau khi ta thể hiện ra thực lực của mình, bọn họ có nhìn ta như vậy nữa hay không."

Loại ánh mắt này của Thiên Cổ Thú nhân để Thẩm Tường cảm thấy không thoải mái, cho nên hắn mới có loại suy nghĩ này, ở bên trong dã thú thế nhưng thường là cường giả vi tôn rất rõ ràng, còn muốn rõ ràng hơn so với cường giả nhân loại.

P/S: Ta thích nào ... chương 3

Bình Luận (0)
Comment