Thiên Cổ Thú nhân không chỉ muốn ăn Thẩm Tường, còn rất xem thương loại nhân loại như Thẩm Tường, bọn họ cho rằng mình là mạnh nhất! Đương nhiên, ở bên trong Thiên Cổ Thú nhân, cho dù là đồng loại, chỉ cần thực lực rất yếu, trong mắt bọn họ thì cũng chỉ là đồ ăn ngon miệng mà thôi.
"Ngươi không cần lo lắng, nếu như ngươi thực sự có bản lĩnh, những gia hỏa này cũng không dám làm gì ngươi! Ngươi thấy bọn họ bây giờ cũng không dám tới, này chủ yếu là bởi vì sợ ta." Trần Tài truyền âm cho Thẩm Tường, hắn lo lắng Thẩm Tường lại bởi vậy mà cảm thấy nóng nảy, hắn còn rất biết suy nghĩ trên lập trường của người khác, có thể đứng ở trên góc độ của Thẩm Tường để tìm hiểu tâm trạng của Thẩm Tường.
"Không sao, coi như ngươi không ở chỗ này ta cũng không lo lắng lắm." Thẩm Tường tu luyện ra Ngạo Thế Thần thể, hắn bây giờ thật đúng là không sợ những Thiên Cổ Thú nhân này, hắn sử dụng lực lượng không gian là có thể trốn đi được.
Sau khi Trần Tài mang theo Thẩm Tường đi qau một cây cầu, đi dọc theo bờ sông, đi tới một ngôi nhà đá lớn ở ven sông, ngôi nhà đá này được bao quanh bởi rất nhiều bức tường đá, nhà đá này lớn như vậy có thể thấy được Thú nhân ở bên trong rất có địa vị.
"Gia hỏa bên trong rất mạnh sao?" Thẩm Tường thấp giọng hỏi, bởi vì sau khi đi tới đây, gần đây đều không có Thiên Cổ Thú nhân, chắc chắn là bởi vì e ngại chủ nhân bên trong ngôi nhà đá này, cho nên mới không dám tới.
"Ừm, rất mạnh, ta cũng có chút sợ hắn." Trần Tài khẽ gật đầu: "Gia hỏa này đã từng tranh đoạt địa bàn với Thiên Cổ Thú nhân cường đại khác, nhưng không đoạt được người ta, có điều hắn vẫn có chút thực lực, cho nên hắn bây giờ là Vương ở nơi này."
Trần Tài chỉ vào kiến trúc hai bên con sông lớn này. "Nơi này chính là nơi hắn quả lý, là Vương của đám Thiên Cổ Thú nhân ở đây, hắn có thể mang theo đám gia hỏa này đi chinh chiến."
"Như vậy a!" Thẩm Tường đột nhiên nhớ tới trước đó Trần Tài từng nói, nơi này từng bộc phát đại chiến, chủ yếu là vì tranh đoạt chức vị Nhân Hoàng mà chiến.
"Hiện tại ai là Nhân Hoàng? Những gia hỏa này rõ ràng là Thú nhân, tại sao lại gọi là Nhân Hoàng mà không phải là Thú Hoàng?"
"Nhân Hoàng là ai ta nói cho ngươi biết thì ngươi cũng không biết, nhưng ta có thể nói cho ngươi rõ ràng, không phải là lão giả tóc vàng trước đó." Trần Tài cười hắc hăc,s sau đó gõ cửa một cái, sau đó nói: "Tuy rằng chúng ta là Thiên Cổ Thú nhân, bởi vì thoạt nhìn giống như người, cho nên xưng hô là Nhân Hoàng."
Thẩm Tường còn nhớ rõ lão giả tóc vàng kia, trước đó hắn thiếu chút nữa thì bị lão giả tóc vàng đó xử lý.
"Vào đi!" Một tiếng gầm như sấm từ bên trong truyền ra, làm cho cửa đá cũng phải rung động.
Trần Tài vội vàng mở cửa, mang theo Thẩm Tường đi vào.
Sau khi Thẩm Tường đi vào bên trong, chỉ thấy một tên đại hán khôi ngô ngồi ở trên một cái ghế đá rất lớn, mặt mũi đại hán khôi ngô này đủ hung ác, tiểu hài tử trông thấy thì chắc chắn sẽ sợ hãi phát khóc, trên mặt có một bộ râu quai nón rậm rạp, cùng một đôi mắt màu xanh lục sẫm, trông có chút dọa người, tuy rằng mang hình dáng của con người nhưng lại giống dã thú hơn.
"Hùng vương (Gấu)!" Sau khi Trần Tài điv ào thì vội vàng hành lễ, có thể thấy được hắn đúng là có hơi sợ gia hỏa này.
Thẩm Tường cũng vội vàng hành lễ theo Trần Tài.
"Đây là nhân loại?" Hùng vương nhìn vào Thẩm Tường bằng đôi mắt xanh lục kia, lộ ra vẻ rất hứng thú, để Thẩm Tường cảm thấy chán ghét chính là gia hỏa này vậy mà cũng rất muốn ăn thịt hắn.
"Đúng! Ngươi chắc hẳn biết tính tình của ta, ta rất tò mò với rất nhiều chuyện, cho nên ta mới trở thành bằng hữu với nhân loại này, còn hy vọng ngươi không nên hại hắn." Trần Tài cười nói: "Ta dẫn hắn tới đây, chủ yếu là bởi vì hắn không tin Thiên Hùng Thần lân trên người ngươi rất lợi hại."
"Thế nào? Hắn muốn được xem sao?" Hùng vương cười lạnh nói: "Dựa vào cái gì mà ta phải để cho nhân loại yếu đuối này xem?"
Trần Tài lắc đầu nói: "Không phải cho hắn xem, mà là cho hắn thử một chút, hắn nói nhân loại bọn hắn có binh khí rất cường đại, có thể phá vỡ bất kỳ lân giáp nào một cách dễ dàng! Nếu như không cách nào làm được, hắn tự nguyện để cho ngươi ăn."
Nghe thấy lời này, trong mắt Thẩm Tường tròn xoe lên nhìn vào Trần Tài, hắn thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng nói qua lời nào như vậy.
"Không cần lo lắng, những gia hỏa này rất dễ lừa, nếu như ngươi thật không làm được, tới lúc đó chạy đi là được rồi." Trần Tài vội vàng truyền âm cho Thẩm Tường.
"Thú vị như vậy! Được, ta sẽ để cho hắn thử một chút, nhân loại yếu đuối luôn tự cho là đúng, ta thừa nhận bọn họ có rất nhiều thủ đoạn lợi hại, nhưng ở trước mặt lực lượng cường đại tuyệt đối của Thiên Cổ Thú nhân chúng ta, những thủ đoạn kia của bọn họ không chịu nổi một kích, tới đi!"
Hùng vương cười ha ha một tiếng, thân thể tràn ra một đám khói đen, sau đó xuất hiện một lớp vảy màu đen bao bọc thân thể của hắn, trông rất chắc chắn, khó mà xuyên thủng.
"Ngươi muốn đâm vào chỗ nào cũng được, tới đi!" Hùng vương nhìn vào Thẩm Tường, khắp muôn mặt là nụ cười khinh thường.
"Trái tim của ngươi, được không?" Thẩm Tường đã lấy Cửu Tiêu Thần kiếm ra, loại Thiên Cổ Thú nhân giống như Hùng vương này căn bản không nhìn ra được Cửu Tiêu Thần kiếm của hắn lợi hại tới cỡ nào.
Thực lực của Hùng vương này cũng rất tốt, Ngạo Thế Thần thể tiểu thành, mà Thẩm Tường cũng là Ngạo Thế Thần thể nhưng cũng chỉ sơ thành mà thôi, còn mạnh hơn Thẩm Tường một bước.
"Ngươi muốn giết ta?" Sau khi Hùng vương nghe thấy thì có chút tức giận.
"Sao rồi? Không phải ngươi rất tự tin đối với lân giáp của mình sao? Nếu như ta không cách nào đâm thủng, ta cam tâm tình nguyên để cho ngươi ăn." Thẩm Tường cười lạnh, trông thấy vẻ mặt này của hắn, Hùng vương càng tức giận hơn, hận không thể một chưởng đập nát đầu Thẩm Tường.
"Được rồi, trái tim của ta ở chỗ này, có gan thì ngươi đâm vào! Chủ dựa vào chút lực lượng yếu ớt của ngươi, căn bản không cách nào làm rung chuyển ta ngọn núi lớn này." Hùng vương chỉ vào vị trí trái tim của chính mình.
Trần Tài trước đó từng nói, nơi quan trọng nhất của Thiên Cổ Thú nhân bọn họ chính là trái tim, bởi vì trái tim là gốc rễ của bọn họ, sở dĩ bọn họ được xưng là Thiên Cổ Thú nhân, có được thú lực cường đại, chính là bởi vì bọn họ có được viên thú tâm cường đại (quả tim mạnh mẽ).
"Chính là chỗ đó sao?" Thẩm Tường lúc này cũng có chút khẩn trương, sau khi hắn đi tới, ngưng tụ lực lượng, hung hăng đâm về phía quả tim của Hùng vương.
Hùng vương trước đó có vẻ mặt tự tin và khinh thường, nhưng sau khi cảm thấy được quả tim của chính mình đau nhức kịch liệt thì sắc mặt của hắn thay đổi lớn, nhưng đã muộn rồi, bởi vì quả tim cường đại kia của hắn đã bị đâm xuyên, hơn nữa Thẩm Tường còn thông qua Cửu Tiêu Thần kiếm rót vào một cỗ Ngạo Thế Thần lực cuồng bạo tiến vào bên trong, chấn vỡ quả tim!
Sau khi quả tim vỡ vụn, Hùng Vương lập tức ngã xuống đất và co giật, không còn sinh khí, đã chết đi.
"Giết quá dễ rồi!" Thẩm Tường nhìn vào thanh Cửu Tiêu Thần kiếm dính đầy máu đen ở trong tay.
"Uy lực của thanh kiếm này ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đi, ha ha ..." Ngay cả Trần Tài cũng rất cao hứng, bởi vì đây là thanh kiếm hắn luyện chế ra: "Trước đó ta cũng không dám ra tay đối với gia hỏa ngốc này, cuối cùng thì bây giờ hắn cũng đã chết!"
"Vậy tiếp theo làm gì đây? Rời khỏi nơi này sao?" Thẩm Tường nhìn vào thi thể Hùng vương, sau đó ném vào bên trong Lục Đạo Thần kính, bên trong Lục Đạo Thần kính của hắn thế nhưng là có một con cóc rất ham ăn.
"Tùy ngươi!" Trần Tài cười nói: "Tóm lại kẻ thù của ta đã bị tiêu diệt, không ngờ lại dễ dàng như vậy!"
"Hùng vương!" Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng gầm: "Nghe nói có nhân loại tới địa bàn của ngươi, khi nào sẽ ăn thịt nhân loại đó? Không chia ta một chút sao?"
Trần Tài lập tức nhíu mày, thấp giọng nói: "Đây là Trư vương ở gần đây, thực lực của tên gia hỏa này cũng không tệ, có muốn gặp hắn không?"
P/S: Ta thích nào ... chương 4.