Thẩm Tường đương nhiên không hối hận, những năm vừa qua hắn bận rộn chính là vì chuẩn bị sẵn sàng, hiện tại hắn cảm thấy mình đã chuẩn bị tới rất đầy đủ, cho nên mới quyết định đi tới.
Hắn cũng không phải là vì giúp Mộ Dung Hồng Liên, mà là vì muốn giáo huấn Mộ Dung gia! Loại hành vi lấy oán trả ơn kia của Mộ Dung gia để hắn cảm thấy tức giận, đặc biệt là sau khi hắn vừa cứu được Mộ Dung Hồng Liên, đưa Mộ Dung Hồng Liên về Mộ Dung gia, Mộ Dung gia lập tức phái người truy sát hắn, muốn cướp đoạt Ngạo Thế Thanh Long và Vạn Đạo Chí bảo ở trên người của hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy Mộ Dung gia còn đáng hận hơn so với Hạ gia nhiều.
"Ta không hối hận, ta ngược lại còn đang rất muốn nhanh đi vào đây." Trong ánh mắt Thẩm Tường lộ ra vẻ chờ mong, cùng với một chút sát khí, thấy vậy quả tim Mộ Dung Hồng Liên chợt nhảy lên, nàng ta trước đó còn tưởng rằng Thẩm Tường là vì giúp nàng mới liều lĩnh đồng ý với nàng.
Hiện tại nàng ta cảm thấy mình khả năng sai, nàng ta đã nhìn ra Thẩm Tường là thật muốn tiến vào Mộ Dung gia, nàng ta nhớ tới những chuyện mà Mộ Dung gia đã làm đối với Thẩm Tường trước đó, đột nhiên hiểu, Thẩm Tường vẫn luôn đang ghi hận Mộ Dung gia!
"Ngươi ... được a, ta bây giờ mang ngươi đi vào, ta không báo tin bọn họ, chỉ cần ngươi đi vào, bọn họ chắc là sẽ không nói cái gì." Mộ Dung Hồng Liên nắm chặt tay Thẩm Tường, không biết tại sao, nàng ta còn muốn căng thẳng hơn so với Thẩm Tường nhiều.
Mộ Dung Hồng Liên nắm giữ lực lượng thời không rất tốt, là người tương đối xuất sắc ở bên trong Mộ Dung gia, người của Mộ Dung gia nắm giữ lực lượng không gian rất khá, nhưng lực lượng thời không thì cũng chỉ có Mộ Dung Hồng Liên và một số lão tổ dùng được rất tốt.
Thẩm Tường đi theo Mộ Dung Hồng Liên tiến vào không gian của Mộ Dung gia, trong này như là một cái thành thị rất lớn, có không gian rất vững chắc.
Bọn họ vừa mới tiến vào thì gặp được một đám người lao tới, Thẩm tường lập tức trông thấy người sư bá kia của Mộ Dung Hồng Liên, Mộ Dung Khải!
"Thẩm Tường!" Mộ Dung Khải trông thấy Thẩm Tường đi theo Mộ Dung Hồng Liên tiến vào thì lập tức vui mừng, hô, dáng vẻ giống như nhìn thấy thân nhân thất lạc nhiều năm của chính mình vậy.
"Chào ngươi!" Thẩm Tường mỉm cười.
"Rất tốt!" Mộ Dung Khải cười ha hả, lập tức xông tới, lấy ra một dây xích sắt màu đr trói Thẩm Tường lại rồi sau đó lại thả ra một tòa tháp che đậy Thẩm Tường.
"Sư bá ... ta đã thực hiện khế ước, bây giờ ngươi có thể thả ta và sư phụ ta rồi đi." Mộ Dung Hồng Liên cắn môi, nhìn vào toàn tháp đang giam giữ Thẩm Tường kia, nàng ta biết sự lợi hại của tòa tháp này, trong lòng rất lo lắng, mà phần nhiều hơn chính là áy náy.
"Được, các ngươi bây giờ có thể đi!" Mộ Dung Khải cười ha ha một tiếng, sau đó vung tay áo thả một người ra, đó là một lão giả rất già nua với mái tóc trắng bạc phơ.
"Sư phụ!" Lúc Mộ Dung Hồng Liên trông thấy sư phụ của mình có dáng vẻ như thế này thì rất là đau xót.
Sau đó nàng ta nhìn về phía Mộ Dung Khải, nhìn vào tòa tháp thu nhỏ trong tay Mộ Dung Khải kia, Thẩm Tường còn ở bên trong, nàng ta nắm thật chặt quyền ngọc, muốn xông lên cướp đoạt lại tòa tháp đó.
"Đi đi thôi!" Trong đầu Mộ Dung Hồng Liên đột nhiên xuất hiện giọng nói già nua vô lực, đây là giọng nói của sư phụ nàng.
Ngay khi Mộ Dung Hồng Liên muốn động thủ, một tiếng ầm truyền tới, mà toàn bộ Mộ Dung bí cảnh cũng bởi đó mà chấn động.
"Chúng ta là Hạ gia, nhanh để cho chúng ta đi vào, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí." Mộ Dung Khải nghe thấy tiếng động truyền tới từ bên ngoài, lập tức sợ hãi, vội vàng giấu tòa tháp đi.
Mộ Dung Hồng Liên thầm hận chính mình không xuất thủ kịp thời, đã bỏ qua cơ hội tốt nhất có thể cứu được Thẩm Tường!
"Nha đầu Hồng Liên, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?" Thẩm Tường đột nhiên truyền âm cho Mộ Dung Hồng Liên.
"Thẩm Tường!" Mộ Dung Hồng Liên không nghĩ tới Thẩm Tường thế mà còn có thể liên hệ được với nàng: "Ngươi không có sao chứ? Thật xin lỗi, thật xin lỗi ..."
Mộ Dung Hồng Liên liên tục nói mấy câu thật xin lỗi!
"Không sao, ta bây giờ rất tốt, bên ngoài đến cùng là có chuyện gì vậy?" Thẩm Tường cầm Lục Đạo Thần kính, trông thấy mặt mũi Mộ Dung Hồng Liên đầy vẻ áy náy, lắc đầu thở dài.
"Người của Hạ gia tới, bọn họ chắc là biết được ngươi tới đây cho nên mới tới." Mộ Dung Hồng Liên nói ra: "Bọn họ muốn cướp lấy ngươi, cũng không biết lão gia hỏa Mộ Dung gia có chịu nhường ngươi cho họ hay không."
"Vậy ngươi tranh thủ thời gian mang sư phụ của ngươi rời đi đi, chỗ này tiếp theo sẽ đại loạn." Thẩm Tường nói.
"Ngươi thật không có chuyện gì sao?" Mộ Dung Hồng Liên vẫn còn có chút lo lắng.
"Không có việc gì a!" Thẩm Tường ngược lại cảm thấy cái tháp này cũng không lợi hại cho lắm.
"Được, ta bây giờ lập tức đi!" Sau khi Mộ Dung Hồng Liên mang theo sư phụ của nàng rời đi, Thẩm Tường cũng không cách nào thông qua Lục Đạo Thần kính trông thấy nàng ta, điều này làm cho hắn yên tâm hơn rất nhiều.
"Đám gia hỏa này tiếp theo không biết sẽ giải quyết vấn đề Hạ gia như thế nào đây?"
Thẩm Tường rất hiếu kỳ đối với chuyện bên ngoài, hắn nhắm mắt lại, sử dụng lực lượng thời không, truyền thính lực của mình ra bên ngoài ...
...
"Mộ Dung Khải, Thẩm Tường đã bị các ngươi bắt được rồi đi!" Xông vào trước là Hạ Hoàng, hắn bây giờ mặc dù chỉ là Ngạo Thế Thánh thể nhưng hắn dựa vào sự cường thế của Hạ gia mới dám nói chuyện với Mộ Dung gia như vậy.
Mộ Dung gia vẫn còn có chút sợ Hạ gia, đặc biệt là bây giờ Hạ gia kéo theo rất nhiều cường giả thực lực mạnh, bằng không Hạ Hoàng cũng không dám làm càn trước mặt Mộ Dung gia như vậy, từ điểm này là có thể nhìn ra được địa vị của Mộ Dung gia lúc này.
"Không có, Thẩm Tường không ở chỗ chúng ta!" Mộ Dung Khải tỉnh táo lại, thong dong nói ra: "Hắn đã rời đi cùng với Mộ Dung Hồng Liên!" Các ngươi chắc hẳn biết Mộ Dung Hồng Liên ở bên ngoài rồi đi, vừa đi không được bao lâu!
"Đừng lừa ta, cừu hận giữa các ngươi và Thẩm Tường chúng ta rất rõ ràng, các ngươi sẽ không để cho hắn rời khỏi một cách tùy tiện như vậy a? Huống chi khế ước giữa các ngươi và Mộ Dung Hồng Liên ta cũng rất rõ ràng." Hạ Hoàng cười lạnh nói, Hạ Hoàng ngồi ở trên một cái phi bàn rất lớn, bên trên phi bàn còn có mấy người trung niên, mấy người trung niên này đều cường đại như Mộ Dung Khải, để cho Mộ Dung Khải kiêng kỵ nhất chính là lão giả tóc vàng kia.
Mộ Dung Khải nghe thấy lời này của Hạ Hoàng thì biết Hạ gia sắp xếp gian tế vào bên trong Mộ Dung gia, hắn càng không nghĩ tới Mộ Dung gia lại có một tên gian tế, ngay cả khế ước giữa Mộ Dung Hồng Liên và hắn vậy mà cũng biết, vậy gian tế này chắc chắn phải là cao tầng của Mộ Dung gia bọn họ, sẽ là ai đây?
"Các vị khách quý Hạ gia đường xa mà tới, còn mời vào bên trong làm việc, có chuyện gì, mọi người ngồi xuống nói chuyện thật tốt." Một giọng nói thân thiện phát ra trên bầu trời Mộ Dung thành.
"Đã Mộ Dung gia chủ lên tiếng, chúng ta cũng không thể không nể mặt mũi! Được, hôm nay chúng ta nói chuyện cho thật tốt." Hạ Hoàng nói xong, khống chế phi bàn bay thẳng vào bên trong, khoảng không trên Mộ Dung thành là cấm bay, nhưng hắn lại không thèm để ý tới chuyện này, để người của Mộ Dung gia rất tức giận.
Mộ Dung Khải không đi theo mà là tiến vào bên trong một khu rừng của Mộ Dung bí cảnh, đi tới dưới một ngọn núi thì đi vào bên trong một cái sơn động.
"Lão tổ, Thẩm Tường ở bên trong." Mộ Dung Khải giao tòa tháp này cho một lão giả ở bên trong.
"Được, ngươi chờ ở bên ngoài, ta sẽ dùng thời gian ngắn nhất để hắn giao ra Ngạo Thế Thanh Long và Vạn Đạo Thần thổ, có những thứ này thì chúng ta đều không cần phải e ngại Hạ gia." Lão giả này có nước da ngăm đen, mái tóc tắng bù xù, một đôi mắt lộ ra sự hung ác và âm tàn, nhe răng cười nhìn vào tòa tháp nhỏ.
Thẩm Tường ở bên trong đã biết được chuyện Hạ gia tiến tới, hắn không nghĩ tới Mộ Dung gia vậy mà uất ức như vậy, đã bị Hạ gia ức hiếp tới mức độ này rồi.
"Thẩm Tường, ngươi thật không sợ không ra được sao?" Phong Khả Nhi hỏi, nàng ta cũng muốn biết Thẩm Tường sẽ dùng biện pháp nào để trốn thoát khỏi tòa tháp này.
"Chuyện này có gì mà phải sợ? Chưa từng có thứ nào có thể vây khốn được ta!" Thẩm Tường cười nói một cách rất tự tin.
P/S: Ta thích nào ... chương 2