Tháp nhỏ giam giữ Thẩm Tường đã vào trong tay một tên lão tổ của Mộ Dung gia, sau khi lão giả này lấy được tháp nhỏ này, biết được Thẩm Tường thật ở bên trong thì cười tới rất vui vẻ.
"Tiểu gia hỏa, ngươi tốt nhất thành thành thật thật phối hợp với ta, trước tiên giao Vạn Đạo Chí bảo ra, Vạn Đạo Chí bảo đó không có tác dụng gì đối với ngươi cả, chỉ sợ bản thân ngươi cũng không biết sử dụng như thế nào đi." Lão tổ Mộ Dung gia, Mộ Dung Địch Hoa cười âm hiểm nói: "Còn như Ngạo Thế Thanh Long, ngươi nhất định phải đưa cho ta."
Thẩm Tường ở bên trong nghe thấy Mộ Dung Địch Hoa, thầm cười lạnh, sau đó lấy Cửu Tiêu Thần kiếm ra.
"Các ngươi không cần phải tốn tâm trí vào trên người của ta, ta sẽ không giao Ngạo Thế Thanh Long cho các ngươi, cho dù ta tự sát cũng tuyệt đối sẽ không cho các ngươi, ta biết tình cảnh Mộ Dung gia các ngươi lúc này, các ngươi đang chờ Ngạo Thế Thanh Long của ta để lật bàn, đúng không?" Thẩm Tường cười ha ha một tiếng: "Ha gia cường thế ta cũng hiểu rõ, nếu như các ngươi không cách nào lật bàn vậy thì vĩnh viễn trở thành nô lệ của bọn họ!"
"Là nha đầu Mộ Dung Hồng Liên nói cho ngươi đi! Xem ra ngươi và nàng có quan hệ rất không tệ, chỉ tiếc nàng ta bán ngươi, lừa ngươi vào trong này nên mới rơi vào trong tay của chúng ta, ngươi bây giờ chắc chắn là đang rất khó chịu, chắc chắn vô cùng hận nàng, đúng không." Mộ Dung Địch Hoa cười nói: "Ngươi bây giờ ở bên trong tòa tháp này, ngươi thế nhưng là không chết được, ngươi cứ việc thử một chút xem."
Thẩm Tường nhắm mắt lại, sử dụng lực lượng thời không, hắn thông qua lực lượng thời không có thể trực tiếp từ trong đầu nhìn thấy tình huống bên ngoài tháp nhỏ này, lúc này Mộ Dung Địch Hoa đang để tòa tháp nhỏ này ở trên trán, như vậy mới có thể để cho hắn nhìn thấy rõ ràng tình huống ở bên trong hơn, có thể khống chế mọi thứ ở bên trong.
"Không hay, gia hỏa này sắp phát công!" Thẩm Tường đột nhiên cảm nhận được không gian đã xuất hiện dao động, hiển nhiên là lực lượng của Mộ Dung Địch Hoa đã tiến vào bên trong không gian của tháp nhỏ.
Thẩm Tường bước dài một bước đi tới vách tháp, dùng kiếm đâm vào vách tường tháp, Cửu Tiêu Thần kiếm sau khi được rèn luyện với lượng lớn Vạn Đạo Thần thổ cho nên rất sắc bén, đâm thủng vách tường tháp một cách dễ dàng, trường kiếm đã đâm thủng tháp nhỏ, đâm xuyên vào cái trán của Mộ Dung Dịch Hoa!
Mộ Dung Địch Hoa để tháp nhỏ dán ở trên trán chỉ là vừa mới trông thấy Thẩm Tường ở bên trong cầm một thanh kiếm, đang định dùng thần thức cướp đi kiếm trong tay Thẩm Tường thì lại không nghĩ rằng Thẩm Tường đột nhiên xuất kiếm, cuối cùng hắn càng không nghĩ tới, thanh kiếm này vậy mà có thể đâm xuyên qua vách tường trong của tháp nhỏ, trực tiếp đâm thẳng ra bên ngoài đâm thẳng vào trán của hắn.
"Lão gia hỏa, ngươi quá ngây thơ rồi!" Thẩm Tường cười lên ha hả, sau đó chợt quát một tiếng, ngưng súc ra lượng lớn Ngạo Thế Thần lực thông qua Cửu Tiêu Thần kiếm chuyển ra bên ngoài rót vào bên trong Thần Hải của Mộ Dung Địch Hoa, tàn phá bừa bãi ở bên trong đó, trong nháy mắt đã đánh cho Thần Hải của Mộ Dung Địch Hoa tới một trận long trời lở đất, khiến cho Thần Hải của hắn gặp phải tổn thương nghiêm trọng.
Sau khi tháp nhỏ bị đâm xuyên, cũng đã báo hỏng, Thẩm Tường dịch chuyển từ bên trong ra bên ngoài một cách dễ dàng.
Trên trán của Mộ Dung Địch Hoa xuất hiện một cái lỗ máu, hắn cũng không có chết đi, chỉ là trọn to đôi mắt mang theo sự phẫn hận vô hạn, toàn thân phẫn nộ tới rung động, hắn nhìn vào Thẩm Tường, giọng nói phát run: "Ngươi ... tiểu súc sinh nhà ngươi, ngươi đã làm gì với ta ..."
"Không phải ngươi muốn lấy được Ngạo Thế Thanh Long của ta sao? Không phải ngươi muốn có được Vạn Đạo Chí bảo sao?" Thẩm Tường nhếch miệng cười nói: "Thanh kiếm này chính là dùng Vạn Đạo Thần thổ mà luyện chế ra tới, trước đó không phải ngươi nói ta không biết sử dụng sao?"
"Muốn có được Ngạo Thế Thanh Long của ta, ngươi còn chưa xứng." Thẩm Tường lạnh giọng hừ một cái, sau đó bổ ra mấy kiếm về phía Mộ Dung Địch Hoa, cuối cùng nằm tay hắn đặt ở trên đầu của Mộ Dung Địch Hoa.
Hắn cũng không tính thôn phệ ký ức của Mộ Dung Địch Hoa, bởi vì loại linh hồn cường đại của Mộ Dung Địch Hoa này, cho dù nhận lấy trọng thương, muốn đi tìm kiếm ký ức vẫn tương đối khó khăn, làm không cẩn thần còn sẽ bị phản phệ.
Sau khi hắn cảm nhận được Ngạo Thế Thần lực hỗn loạn bên trong Thần Hải của Mộ Dung Địch Hoa thì lập tức vận chuyển Thôn Phệ ma công, trực tiếp thôn phệ Ngạo Thế Thần lực của Mộ Dung Địch Hoa.
"Thật mạnh, không hổ là gia hỏa Ngạo Thế cảnh Thần thể đại thành!" Khi Thẩm Tường đang hấp thu Ngạo Thế Thần lực, cánh tay của hắn phồng lên vặn vẹo bởi chống lại sự bành chướng của Ngạo Thế Thần lực.
"Ngươi chết không yên lành!" Mộ Dung Địch Hoa kinh hãi gầm hét lên, hắn không nghĩ tới Thẩm Tường lại muốn thôn phệ hắn.
"Ngươi mới chết không yên lành!" Thẩm Tường cười nói: "Chẳng lẽ ta phải đưa Ngạo Thế Thanh Long cho ngươi thì ta mới được chết yên lành sao? Nằm mơ đi thôi, ta xử lý ngươi, ta chẳng những không cần đưa Ngạo Thế Thanh Long cho ngươi mà ta còn có thể sống được rất tốt!"
"Ngươi là kẻ địch của Mộ Dung gia chúng ta vậy thì ngươi không có kết cục tốt." Mộ Dung Địch Hoa vô cùng phẫn hận.
"Lão gia hỏa ..." Thẩm Tường hung hăng cho Mộ Dung Địch Ma mấy cái bạt tai: "Ngươi phải biết rõ ràng, là các ngươi đối địch với ta trước, ta đã cứu Mộ Dung Hồng Liên hai lần, các ngươi chẳng những không cảm kích ta mà còn muốn cướp đoạt Ngạo Thế Thanh Long của ta, là ai đắc tội ai trước a? Ngươi gặp phải tình cảnh ngày hôm nay đều là các ngươi tự mình làm ra, đều là Mộ Dung gia các ngươi đáng đời!"
"Hừ, Ngạo Thế Thanh Long ở trên thân thể ngươi cũng chỉ lãng phí, chỉ có ở trong tay chúng ta mới có thể phát huy mạnh được ..." Mộ Dung Địch Hoa còn chưa nói xong, răng trong mồm đã bị Thẩm Tường đánh nát toàn bộ.
"Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy thì chờ lúc ngươi chết đi lại nói, ngươi chết thì còn có cơ hội nói ra." Thẩm Tường tăng lớn cường độ thôn phệ, điên cuồng thôn phệ Ngạo Thế Thần lực bên trong thế giới Thần Hải của Mộ Dung Địch Hoa.
"Con rùa già, ai bảo các ngươi ức hiếp lão tử, hiện tại ta sẽ để cho các ngươi lĩnh giáo một chút sự lợi hại của ta." Thẩm Tường nhìn vào đôi mắt tràn ngập oán hận vô tận của Mộ Dung Địch Hoa, cười đắc ý nói.
Mộ Dung Địch Hoa rất muốn mắng Thẩm Tường, nhưng cũng nói không ra lời, mọi thứ của hắn đều đang bị thôn phệ.
Chẳng mấy chốc, một canh giờ trôi qua, Thẩm Tường cuối cùng đã thôn phệ được bảy tám phần, Mộ Dung Địch Hoa còn chưa có chết đi, nhưng bây giờ lại muốn thảm hơn so với chết, chỉ còn lại một sợi linh hồn rất nhỏ yếu đang chống đỡ, Thẩm Tường ném vào bên trong Lục Đạo Thần kính.
"Ngạo Thế Thần lực của gia hỏa này cũng không ít a, ta phải cần một đoạn thời gian mới có thể luyện hóa hết." Thẩm Tường hít sâu một hơi, sau đó nhắm mắt lại, sử dụng thuật biến hóa, biến thành dáng vẻ của Mộ Dung Địch Hoa.
Lúc này trên người hắn tràn đầy Ngạo Thế Thần lực của Mộ Dung Địch Hoa, khí tức thả ra cũng đều là của Mộ Dung Địch Hoa, này vừa đúng có thể giả mạo được Mộ Dung Địch Hoa.
Sau khi đi ra sơn động, Thẩm Tường lập tức nhìn thấy Mộ Dung Khải.
Mộ Dung Khải trông thấy vị lão tổ này sắc mặt tốt, mặt mày hớn hở thì vội vàng đi tới.
"Lão tổ, ngươi giải quyết được Thẩm Tường rồi?" Mộ Dung Khải đương nhiên không dám nghi ngờ vị lão tổ này, đặc biệt là khí tức vị lão tổ này thả ra, mặc dù có chút không được tự nhiên nhưng lại vô cùng cường đại, để hắn cảm thấy rất có áp lực.
"Chỉ là một tiểu quỷ, có khó khăn gì đây?" Thẩm Tường dùng giọng nói của Mộ Dung Địch Hoa, cười đắc ý.
Mộ Dung Khải cảm thấy cái này có hơi nhanh, hắn xem như hiểu khá rõ đối với Thẩm Tường, biết được tính cách của Thẩm Tường, muốn để Thẩm Tường gia Ngạo Thế Thanh Long ra là chuyện rất khó khăn.
"Những gia hỏa Hạ gia kia sao rồi?" Thẩm Tường hỏi.
"Bọn họ đã đi ... mấy lão tổ khác biết được Thẩm Tường đã rơi vào trong tay lão tổ thì đều rất yên tâm, cho nên đã đuổi bọn họ đi, lão tổ bây giờ đã có được Ngạo Thế Thanh Long, chúng ta không cần phải e ngại Hạ gia." Mộ Dung Khải cười to nói: "Hạ gia đám khốn kiếp này, giờ đã là lúc đi thu thập bọn họ."
P/S: Ta thích nào ... chương 3