Người đến sau đều cảm thấy cũng nên có phần cho bọn họ, dù sao đây chính là thứ tốt có thể khiến cho bọn họ đột phá a, nếu như bọn họ không có phần thì trong lòng bọn họ đều sẽ cảm thấy rất không vui.
"Là chúng ta tìm được tiểu quỷ này trước tiên, các ngươi về sau mới tới, cho nên chuyện này không liên quan gì tới các ngươi." Một lão giả thấp bé nhẹ cân nói ra: "Trong tay của hắn chỉ có bốn viên đan dược!"
"Đúng vậy, trong tay của ta chỉ có bốn viên đan dược, chỉ có mười tám người bọn họ tới trước tiên mới có tư cách đạt được, các ngươi là người tới sau." Thẩm Tường nói.
Đám người tới sau thế nhưng là có hơn một trăm người, thực lực đều rất không tệ, đều là loại cường giả nhiều năm qua không cách nào đột phá, bọn họ đều rất không phục, bọn họ đều cảm thấy mình nên có phần.
Lúc này bọn họ đang cãi lộn.
Trong nội tâm Thẩm Tường thì rất khó chịu, Vô Đạo Linh Thần đan rõ ràng là của hắn, nhưng những người này lại cứ cảm thấy chính là của bọn họ, rất tham lam.
"Các ngươi lại nhao nhao nữa thì cũng đừng trách ta không khách khí." Lão giả áo đỏ nổi giận quát lên một tiếng, thần sắc thay đổi, thân thể phóng ra một cỗ sát khí khiến toàn trường yên tĩnh trở lại.
"Chỉ có mười tám người chúng ta mới có phần, các ngươi nếu như cũng muốn tham dự vào vậy thì giết chết mười tám người chúng ta." Đôi mắt của lão giả áo đỏ như là đôi mắt chó sói đưa mắt nhìn mọi người: "Ta không muốn động thủ với các ngươi, cho nên các ngươi tốt nhất vẫn là thành thật một chút, nếu như các ngươi thực sự muốn đạt được một viên đan dược, vậy cứ dựa theo ta nói vừa rồi mà làm, giết chết mười tám người chúng ta đi."
Đám người tới sau kia trong lòng phát lạnh, lúc này mấy người áo đỏ kia đều đằng đằng sát khí, bọn họ thế nhưng là một trong những người tương đối mạnh ở chỗ này, tuy rằng bọn họ có tới khoảng trăm người, nhưng nếu như động thủ, bọn họ thật đúng là chưa chắc đã có thể đánh thắng được, cho dù có thể tiêu diệt được mười tám người bọn họ, trong số hơn một trăm người bọn họ cũng chẳng còn thừa lại mấy người.
Trong lòng bọn họ đều tính loán một phen, trong tay Thẩm Tường chỉ có bốn viên đan dược, cho dù bọn họ tranh đoạt tới cuối cùng, thì cũng chưa chắc mình có thể đạt được, nói không chừng còn sẽ dựng mạng nhỏ của mình vào.
"Các ngươi chớ có để cho tiểu tử này đùa giỡn." Một người trung niên cười nói: "Gia hỏa này nói không chừng chính là cố ý để cho chúng ta như vậy, các ngươi thật xác định đan dược trong tay hắn có thể đột phá được sao?"
"Không cần biết hắn có hay không, suy cho cùng ta là người tin hắn, nếu như cuối cùng hắn lừa chúng ta, tới lúc đó không cần ngươi nói, chúng ta sẽ đích thân động thủ, hắn là chạy không thoát." Lão giả áo đỏ nói.
Dù sao đám người bọn họ đều đã sống rất lâu, hiện tại cũng không có chuyện gì để làm, xem như rất nhàm chán, giành chút thời gian quần nhau với Thẩm Tường thì cũng chẳng sao cả.
"Được, ta cũng không chơi náo loạn với các ngươi, ta ở bên cạnh nhìn xem." Người trung niên kia rất thức thời, là người đầu tiên hô hào rút lui, dù sao bọn họ vốn chính là tới tham gia náo nhiệt, không đáng để đắc tội với mấy người áo đỏ cường đại đó.
Đám người này vốn chính là vì lợi ích của mình mà tới, bây giờ bọn họ tính toán cẩn thận một phen, cảm thấy cứ làm ầm ĩ như vậy thì cũng chẳng có quả ngon để mà ăn, chỉ có thể rời khỏi, tránh cho bị mấy người áo đỏ để ý tới.
Bọn họ vừa rồi khí thế còn hùng hổ, nhưng sau khi đám người áo đỏ thả ra những lời lẽ hung ác thì lập tức suy sụp, thi nhau biểu thị không tham dự.
Chỉ còn số ít mấy người cảm thấy không phục, nhưng bọn họ cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể tức giận mà rời khỏi, không tham gia vào việc tranh đoạt Vô Đạo Linh Thần đan.
"Bây giờ tới lượt ngươi làm ra quyết định, phải như thế nào mới có thể phân phối bốn viên đan dược kia." Lão giả áo đỏ nói ra: "Nhất định phải công bằng!"
"Ta sớm đã nghĩ xong." Thẩm Tường mỉm cười, sau đó nhanh chóng chế tạo tại chỗ mười tám tấm bia đá.
"Các ngươi mỗi người tới lấy một tấm bia đá, ở trên đó viết lên tên của mình, sau đó bỏ tấm bia đá vào một cái rương rồi làm hỗn loạn lên, sau đó tới lượt ta từ trong rương rút ra." Thẩm Tường nói.
"Cái này chẳng phải là muốn xem vận khí sao?" Một lão giả không hài lòng, lắc đầu nói: "Không thể như vậy, ta không phục với sắp xếp như vậy, bởi vì đó là dựa vào vận khí, ta có khả năng không chiếm được viên nào."
Thẩm Tường thầm mắng, Vô Đạo Linh Thần đan thế nhưng là của hắn, bây giờ cũng chỉ là bởi vì hắn chưa đủ cường đại, mới có thể thỏa hiệp như vậy đối với bọn họ, bằng không hắn còn lâu mới chơi với đám khốn kiếp này.
"Dĩ nhiên không phải xem vận khí." Thẩm Tường nói.
"Chẳng lẽ ngươi muốn từ đó rút ra người được chọn, sau đó sắp xếp chúng ta chiến đấu với nhau, để chúng ta đánh tới ngươi chết ta sống?" Một lão giả tóc vàng cười lạnh nói: "Tới lúc đó đan dược của ngươi vô dụng, chúng ta chẳng phải là chết vô ích sao?"
Những người này giống như thể biết Thẩm Tường đang muốn làm cái gì vậy.
Thẩm Tường cười cười, lắc đầu nói: "Vậy thì không phải! Các ngươi chờ ta nói xong đã ... Người rút ra phải chiến đấu với ta, đánh thắng ta thì có thể thu hoạch được Vô Đạo Linh Thần đan, cho nên mọi người vẫn tương đối có cơ hội! Như vậy cũng không cần các ngươi phải tàn sát lẫn nhau, chỉ là chiến đấu với ta mà thôi, thế này rất không tệ đi."
"Nhỡ đâu đánh chết ngươi, chẳng phải chúng ta không chiếm được những viên đan dược kia sao?" Một lão giả nói.
"Đúng vậy, cho nên ở lúc các ngươi chiến đấu với ta thì cần phải hạ thủ lưu tình! Ta lấy những viên đan này ra cho các ngươi chính là bởi vì bảo vệ cái mạng này nên mới làm như vậy, cho nên các ngươi tới lúc đó cũng đừng có giết chết ta, chỉ cần đánh thắng ta là được một viên, thua thì mất đi tư cách." Thẩm Tường nói ra: "Vô Đạo Linh Thần đan chỉ cấp cho người có thực lực chân chính tới ăn."
"Ngươi yếu như vậy, tùy tiện rút ra bốn người trong số mười tám người bọn họ thì đều có thể đánh bại ngươi một cách dễ dàng, kiểu này còn không phải giống như thử vận may sao?" Người vây xem ở bên cạnh nói.
"Ta thật rất yếu sao? Ta thế nhưng là nhớ rõ ban đầu ta xử lý hai lão giả hỏa còn hơi mạnh hơn một chút so với các ngươi." Thẩm Tường nhìn về phía lão giả đứng xem cách đó không xa, cười nhạt một tiếng: "Ta cam đoan ngươi tới giao thủ với ta, trong vòng trăm chiêu ta là có thể để ngươi mất mạng."
"Khoác lác ai cũng biết!" Lão giả kia cười to nói: "Khi đó ngươi có thể làm được là bởi vì ngươi bất ngờ đánh lén bọn họ, bây giờ ta có phòng bị, ngươi căn bản không đánh thắng được ta!"
"Vậy thì đánh với ta một chút xem, như thế nào?" Thẩm Tường cười lạnh nói.
"Đánh thắng ngươi thì có chỗ tốt gì? Nếu như giết chết ngươi, ta sẽ bị mười tám lão gia hỏa bọn họ giết chết." Lão giả kia không vui lòng.
"Đánh thắng ta thì ngươi có thể đạt được Vạn Đạo quả và Vô Đạo hoa, đây là dược liệu luyện chế Vô Đạo Linh Thần đan, tuy rằng ngươi không cách nào dùng để luyện chế thành đan, nhưng ăn trực tiếp vào, có lẽ có thể để ngươi đột phá."
Thẩm Tường nói xong, lập tức lấy Vô Đạo hoa và Vô Đạo quả ra: "Dược liệu này ta cũng chỉ còn lại một phần, đây chính là dược liệu dùng để luyện chế Vô Đạo Linh Thần đan, nếu như ngươi có thể tìm được luyện đan sư tới luyện chế, ngươi cũng có thể có được Vô Đạo Linh Thần đan, nếu như không thể luyện thành đan thì chính ngươi có thể trực tiếp ăn vào."
"Được!" Lão giả kia rất kích động, vội vàng chạy tới.
Mười tám người đám người bên lão giả áo đó có chút lo lắng, bọn họ lo lắng Thẩm Tường sẽ bị giết chết ở vào lúc chiến đấu, có điều sau khi bọn hắn suy nghĩ một lát, cảm thấy Thẩm Tường vẫn tương đối lợi hại, trước đó bọn họ đều tận mắt nhìn thấy Thẩm Tường giết chết hai người kia như thế nào.
Trong tay Thẩm Tường có một thanh kiếm rất lợi hại, vô cùng sắc bén, chỉ có điều rất nhiều người đều không biết, mà bọn họ cũng không nói ra!
Nghĩ tới thanh kiếm trong tay Thẩm Tường kia, mười tám tên cường giả này đều âm thầm nhớ kỹ, chờ lát nữa chiến đấu với Thẩm Tường, nhất định phải cẩn thận với thanh kiếm đó.
Thẩm Tường nhìn vào mười tám người kia một cái, nói với bọn họ: "Các ngươi yên tâm, ta sẽ không chết!"
P/S: Ta thích nào ... chương 1.