Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 3184 - Chương 3184 - Cuồng Hồn Chi Nộ

Chương 3184 - Cuồng Hồn chi nộ
Chương 3184 - Cuồng Hồn chi nộ

Thẩm Tường căm tức nhìn vào Nhạc Vĩ Cương, nam tử trước mắt này tuy rằng có vẻ ngoài đẹp trai một chút, nhưng lòng dạ lại vô cùng xấu xa, vẻ mặt bị những cảm xúc tiêu cực khác nhau trong lòng làm cho biến dạng

"Ta và Nhạc gia các ngươi vốn không hề quen biết gì, trước đó cũng chưa từng đắc tội các ngươi, mà bây giờ lại bởi vì tham lam mà muốn chiếm đoạt thứ vốn của ta, loại gia hỏa giống như các ngươi, từ trước tới nay ta luôn coi các ngươi như những con sói hoang xấu xa và bẩn thỉu để mà đối đãi."

Thẩm Tường lạnh lùng nói: "Mà khi loại sói hoang này công kích ta, ta là quyết không lưu tình!"

"Ha ha ... đều đã bị chúng ta vây khốn rồi lại còn nói ra những lời này, ngươi thật cho rằng chính mình có thể luyện đan là sẽ ngon sao? Có thể luyện đan không tính cái gì, nắm đấm đủ cứng mới tính là cường đại." Nhạc Vĩ Cương cười to nói.

"Ngươi nói đúng, luyện đan nhất định phải có nắm đấm đủ cứng, lúc gặp phải sói hoang mới có thể đánh trả, ngươi xem nắm đấm của ta đủ cứng không?" Thẩm Tường nói xong thì đã không thấy đâu.

Người Nhạc gia đột nhiên kinh hãi, khi bọn họ trông thấy Thẩm Tường xuất hiện lại đã cảm ứng được một cỗ khí tức hào hùng dũng mãnh tiến ra, nắm đấm của Thẩm Tường đã nện vào trên mũi của Nhạc Vĩ Cương, hơn nữa toàn bộ nắm đấm đều đã đi vào vị trí cái mũi, nắm đấm hãm sâu trong đó, có thể thấy được quyền này của Thẩm Tường cứng tới cỡ nào.

"Chết!" Mặt mũi Thẩm Tường tràn đầy tức giận quát một tiếng, nắm đấm lóe lên ánh sáng vàng, dùng một cỗ Ngạo Thế Cuồng lực.

Ầm!

Ngạo Thế Cuồng lực thông qua lực lượng Chấn Thiên mà Thẩm Tường sử dụng phối hợp với Lưu Tinh Thần kình trùng kích tới, sau khi xung kích tới thì phát ra quyền kình cường bạo, còn mang theo một cỗ chấn động cuồng liệt, trực tiếp đánh vỡ đầu của Nhạc Vĩ Cương!

Một thiên tài của Nhạc gia, cứ bị người giết chết như vậy, hơn nữa còn ở ngay trước mặt nhiều cường giả của Nhạc gia, còn là bị một tên nhân loại giết chết!

Nhạc Diệc Nhiên cũng ngây ngẩn cả người, hắn biết luyện đan của Thẩm Tường cao siêu, nhưng không nghĩ tới sức chiến đấu của Thẩm Tường vậy mà cũng đáng sợ như vậy!

Nhạc Vĩ Cương nhiều lắm cũng chỉ có tu vi ngang với Thẩm Tường, là cùng một cái cấp bậc, bên trong cùng cấp bậc, Thẩm Tường thế nhưng là tồn tại vô địch, một quyền đập chết Nhạc Vĩ Cương với hắn mà nói thì là chuyện rất dễ dàng.

"Vương bát đản ..." Nhạc Viêm nhìn thấy con của mình bị người ta đánh nát đầu ngay tại chỗ thì đã đỏ mắt lên, bàn tay đã vươn tới Thẩm Tường.

Tuy nhiên, ngay khi hắn cho rằng sắp bóp nát đầu của Thẩm Tường, Nhạc Diệc Nhiên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, nắm lấy cổ tay của hắn, rồi sau đó một cỗ Ngạo Thế Cuồng lực hùng hậu được Nhạc Diệc Nhiên phóng ra, thông qua cánh tay rót vào trong cơ thể Nhạc Viêm, chỉ trong nháy mắt đã rót vào trong cơ thể Nhạc Viêm, khiến cho thân thể Nhạc Viêm đột nhiên bành trướng, làn da nứt ra, cốt cách vỡ nát.

Lửa giận của Nhạc Diệc Nhiên rất đáng sợ, lúc này cả người Nhạc Diệc Nhiên đều bốc lên một loại hỏa diễm màu đen, hỏa diễm màu đen liên tục bắn tung tóe, như là vô số Ác linh đang bay múa, cỗ khí tức ngang ngược kia khiến người vây xem không thể không lùi lại, Nhạc Diệc Nhiên này lúc này trông giống như là một tên ác ma tuyệt thế vậy.

"Hậu quả của việc chọc giận Nhạc Diệc Nhiên ta chính là để cho ta hoàn toàn phóng ra Ngạo Thế Cuồng hồn, thức tỉnh Ngạo Thế Cuồng hồn của ta thì đây là phải trả cái giá thật lớn, mà cái giá lớn này chính là mạng của các ngươi!"

Giọng nói của Nhạc Diệc Nhiên tràn ngập lệ khí, lúc này bầu trời đã trở nên tối mờ, tất cả mọi người đã chạy trốn mà trên đài bởi vì có trận pháp bao phủ, cho nên người Nhạc gia trong này đều không thể ra ngoài.

Mấy lão giả của Nhạc gia trước đó dùng mấy cái trận bàn bao phủ lại cả cái đài so tài này, đi vào cũng không dễ, rồi lại dùng trận bàn riêng tới giam cầm Thẩm Tường và Nhạc Diệc Nhiên.

Sở dĩ Nhạc Diệc Nhiên có thể thoát khỏi giam cầm là được Thẩm Tường sử dụng lực lượng không gian na di ra!

"Cuồng Hồn chi nộ!" Nhạc Diệc Nhiên rít lên một tiếng, chỉ thấy trên người hắn lên tục bay ra từng cái bóng đen, vô số bóng đen bay nhảy ở trên đài so tài.

Sau khi người của Nhạc gia trông thấy thì đều kinh hãi không thôi, bọn họ đều hiểu rõ Nhạc Diệc Nhiên, loại cuồng hồn đáng sợ này của Nhạc Diệc Nhiên càng làm cho người nghe tin đã sợ mất mật, chỉ có điều bởi vì Nhạc Diệc Nhiên trong những năm gần đây đều mê đắm trong Đan đạo, đã rất lâu không động thủ, để tất cả mọi người quên đi loại lực lượng đáng sợ này của hắn.

Bóng đen bay múa vậy mà có thể xuyên thấu cơ thể người một cách dễ dàng, thậm chí để ý tới chỉ cần bị loại bóng đen này xuyên thấu thân thể, Ngạo Thế Cuồng lực của người sẽ suy yếu đi, hơn nữa trên mặt cũng sẽ có thêm một phần tử khí.

Nơi này chỉ có xung quanh hắn là trống rỗng, những bóng đen kia tuy rằng bay múa lung tung nhưng lại không tới gần hắn!

"Nhạc Diệc Nhiên, trong cơ thể ngươi thế nhưng là chảy xuôi huyết mạch của Nhạc gia, ngươi đây chính là tự giết lẫn nhau."

"Đánh rắm, lúc các ngươi động thủ với ta, làm sao không nghĩ tới trong cơ thể của ta có huyết mạch của Nhạc gia?" Nhạc Diệc Nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, lao tới, nắm đấm trực tiếp chào hỏi, đánh vào phần mắt của lão giả Nhạc gia, trực tiếp đánh tan nửa đầu của hắn.

Bóng đen dần dần ít đi, mà người của Nhạc gia nơi này vào lúc này đều đã nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất, một số người trước đó đều là rất trẻ trung, nhưng bây giờ đã trở nên rất già nua, như là người già sắp chết, nếp nhăn trên mặt xuất hiện tầng tầng lớp lớp, vô cùng dữ tợn.

Đều là do thọ nguyên bị hút đi tạo thành, Thẩm Tường thấy mà sững sờ, cái bóng đen mà Nhạc Diệc Nhiên thả ra vừa rồi thật là đáng sợ!

"Ngươi ... ngươi chết không yên lành." Một người kìm nén một hơi cuối cùng nhất nói với Nhạc Diệc Nhiên.

"Chết không yên lành chính là ngươi!" Nhạc Diệc Nhiên đi tới, trực tiếp móc Ngạo Thế Cuồng Nguyên châu của người này ra, sau đó liên tục mọc Ngạo Thế Cuồng Nguyên châu của những người khác của Nhạc gia ra.

Một màn này người vây xem ở nơi xa phải tê cả da đầu, đây chính là đột nhiên bị người móc Ngạo Thế Cuồng Nguyên châu trân quý ra, bọn họ nghĩ thôi cũng đã toàn thân run rẩy.

"Nhạc Diệc Nhiên dù sao cũng là một nhân vật có tiếng ở bên trong Thiên Cổ Thái giới, những gia hỏa này làm tuyệt tình đối với hắn như vậy, không chết mới là lạ." Trang chủ Thiên đan lắc đầu thở dài, Đan linh của hắn được Thẩm Tường giành được, hắn sao mà không có suy nghĩ cướp về? Trông thấy cảnh tượng này, trong lòng của hắn đã hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ này.

Nhạc Diệc Nhiên ở Thiên Cổ Thái giới xem như là một lão gia hỏa, hơn nữa còn từng đi lên Vạn Đạo chi thượng, thực lực rất đáng sợ, chỉ là nhiều năm qua bởi vì hắn luyện đan mà được rất nhiều người không để mắt tới thực lực chân chính của hắn!

Nhạc Diệc Nhiên lập tức xử lý tầm mười người của Nhạc gia, sau đó hắn nhặt những trận bàn kia lên, khống chến trận bàn rút phong cấm đi, sau đó dẫn Thẩm Tường rời khỏi Thiên Đan Sơn trang.

...

Sau khi Nhạc Diệc Nhiên rời đi, Thiên Cổ Hoàng tử nói với lão giả bên cạnh: "Thực lực của Nhạc Diệc Nhiên còn rất mạnh, các ngươi có bảo đảm có thể đối phó được hắn không?"

"Chắc chắn có thể! Nếu là trước đó, chúng ta tuyệt đối không nghĩ tới tiểu tử kia biết sử dụng lực lượng không gian, nhưng bây giờ chúng ta đã biết được, chúng ta có thể ngăn cản được loại tình huống này,l ngươi vừa rồi cũng thấy rồi đi, vừa rồi sau khi Nhạc Diệc Nhiên bị một cái trận bàn bao bọc lại thì bị hạn chế tới sít sao." Lão giả kia nói.

"Như vậy thì được, chúng ta nhất định phải đạt được Đan linh, nếu như ta có thể có được một cái Đan linh, địa vị sau này của ta có thể nâng cao được một bước." Thiên Cổ Hoàng tử cười lạnh.

Ở trong Thiên Cổ Hoàng thất, có rất nhiều hoàng tử, hơn nữa lần này hắn tới đại hội Thiên đan thất bại, bị Thẩm Tường và Hóa Cuồng Đan linh vượt xa, cứ thế này trở về thì chắc chắn sẽ bị chê cười.

Mà bây giờ, bọn họ có nắm chắc có thể bắt được Thẩm Tường và Nhạc Diệc Nhiên, đáng giá bọn họ mạo hiểm, một khi đạt được Đan linh thì sẽ có được rất nhiều lợi ích.

P/S: Ta thích nào ... chương 2.

Bình Luận (0)
Comment