Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 3185 - Chương 3185 - Cường Thế Hoàng Tộc

Chương 3185 - Cường thế Hoàng tộc
Chương 3185 - Cường thế Hoàng tộc

Sau khi Thẩm Tường lấy được Đan linh, Nhạc Diệc Nhiên mang theo hắn tranh thủ thời gian rời xa tòa sơn trang này, tầm quan trọng của Đan linh bọn họ đều rất hiểu, có thể để cho những người kia của Nhạc gia không tiếc mọi thứ trở mặt với hắn là có thể nhìn ra được.

"Ông chủ, chúng ta bây giờ phải đi tới nơi nào? Trở về cửa hàng sao?" Thẩm Tường hỏi.

"Không, cửa hàng bây giờ cũng không phải là nơi an toàn." Nhạc Diệc Nhiên nhíu mày nói: "Vừa rồi ngươi trông thấy đám gia hỏa Thiên Cổ Hoàng thất kia không!"

"Nhìn thấy, sao vậy?" Lúc rời đi vừa rồi Thẩm Tường ngược lại là có để ý tới một chút, bởi vì thực lực của Thiên Cổ Hoàng thất là mạnh nhất, trước đó hắn còn lo lắng Thiên Cổ Hoàng thất sẽ ra tay đối với bọn họ.

"Đám gia hỏa này rất bất thường, lúc chúng ta rời đi, ánh mắt bọn họ nhìn vào chúng ta rất không đúng." Nhạc Diệc Nhiên nói ra: "Có thể bọn họ sẽ đuổi theo, ngươi có thể sử dụng lực lượng không gian tranh thủ thời gian rời xa nơi này hay không?"

"Không thành vấn đề!" Thẩm Tường cũng không biết Thiên Cổ Hoàng thất mạnh cỡ nào, tóm lại hắn không hy vọng bị đối phương truy sát.

Thẩm Tường sử dụng lực lượng không gian, mang theo Nhạc Diệc Nhiên dịch chuyển rời đi, hơn nữa còn là liên tục dịch chuyển.

Thẩm Tường thường xuyên bị truy sát trong nhiều năm qua, cho nên lúc hắn tránh né cũng rất có kinh nghiệm, sau khi hắn dịch chuyển sẽ lập tức dọn dẹp sạch khí tức, như vậy có thể phòng ngừa bị người truy tung tới.

"Ông chủ, gia hỏa Thiên Cổ Hoàng thất rất mạnh sao?" Thẩm Tường mang theo Nhạc Diệc Nhiên đi vào trong một sơn mạch, hắn cũng không biết đây là nơi nào.

Nhạc Diệc Nhiên bay lên không trung, điều tra tình huống xung quanh, hắn bây giờ cũng không biết Thẩm Tường dẫn hắn đi tới cái nơi nào.

"Thiên Cổ Hoàng thất là thế lực cường thịnh nhất ở Thiên Cổ Thái giới, có một không hai, trừ khi các đại gia tộc có thể liên thủ với nhau, bằng không căn bản không ai có thể diệt được bọn họ." Nhạc Diệc Nhiên nói, cho dù bản thân Nhạc Diệc Nhiên có được thực lực rất mạnh, nhưng khi đối mặt với Thiên Cổ Hoàng thất thì hắn cũng rất kiêng kị.

Nhạc Diệc Nhiên hạ xuống đất, nói với Thẩm Tường: "Nơi này chắc là tạm thời an toàn, chúng ta bây giờ không thể trở về cửa hàng!"

"Đám người chưởng quỹ kia chẳng phải là gặp nguy hiểm sao?" Thẩm Tường ở trong cửa hàng một đoạn thời gian, người chưởng quỹ kia đối với hắn xem như rất không tệ, nếu như bởi vì việc này mà bị liên lụy thì hắn sẽ rất băn khoăn.

"Không cần lo lắng, chưởng quỹ hắn theo ta rất nhiều năm, một khi có gió thổi cỏ lay gì chính hắn sẽ có hành động." Nhạc Diệc Nhiên nói ra: "Ngươi bây giờ quan sát viên Đan linh kia một chút, xem có vấn đề gì hay không, trước đó chúng ta quá vội vàng, hơn nữa gia hỏa Trang chủ Thiên đan kia giống như đưa tới cũng rất thẳng thắn, ta rất hoài nghi."

Thẩm Tường lấy Đan linh ra, sau khi kiểm tra cẩn thận thì nói: "Đây là Đan linh thực sự ... chỉ có điều có chút kỳ quái, khí tức trên đó có sự khác biệt rất lớn đối với của ta luyện chế ra."

Thẩm TƯờng đưa Đan linh cho Nhạc Diệc Nhiên, hắn vô cùng tin tưởng đối với Nhạc Diệc Nhiên.

Sau khi Nhạc Diệc Nhiên nhận lấy, chỉ là hơi nhìn một chút thì nhíu mày: "Đây là Đan linh không sai, bên trong ẩn chứa dược lực Hóa Cuồng Thần đan rất khủng bố, đún là Đan linh Hóa Cuồng Thần đan, chỉ có điều đó cũng không phải là luyện chế ra được trong đoạn thời gian gần đây."

"Khó trách ta cảm thấy thiếu đi chút sinh khí, hóa ra không phải là được luyện chế ra trong thời gian gần đây." Thẩm Tường cuối cùng cũng hiểu được tại sao lại cảm thấy là lạ: "Vậy viên Đan linh này luyện chế ra vào lúc nào?"

"Thời gian ít nhất phải mấy ngàn năm!" Nhạc Diệc Nhiên quan sát viên Đan linh này, đột nhiên cười lạnh: "Gia hỏa Trang chủ Thiên đan này ... chính hắn cũng không thể luyện chế ra Đan linh Hóa Cuồng Thần đan, những Đan linh này đã tồn tại rất nhiều năm, là luyện chế ra được từ rất lâu trước đó."

"Tại sao có thể như vậy?" Thẩm Tường nhận lấy Đan linh, sau đó quan sát cẩn thận, cũng không phát hiện cái gì.

"Cũng không biết hắn đạt được từ chỗ nào, tóm lại không phải chính hắn luyện chế ra được, hoặc là hắn cơ duyên xảo hợp mà đạt được." Nhạc Diệc Nhiên càng nghĩ càng giận, nổi giận mắng: "Tên khốn kiếp này, thế mà tuyên bố là chính mình luyện ra, dùng cái này tới nâng cao uy vọng của chính mình, rồi thông qua chuyện này tới hạ thấp giá trị của chúng ta, thật đúng là một tên tiểu nhân."

"Thật đúng là không nhìn ra được, gia hỏa này có tướng mạo đàng hoàng, vậy mà lại làm ra loại chuyện này." Thẩm Tường cũng hiểu, Nhạc Diệc Nhiên rất coi trọng chuyện này, bởi vì Trang chủ Thiên đan trước đó thế nhưng là tràn đầy khinh bỉ đối với hắn, còn bảo mọi người cho rằng hắn không bằng Trang chủ Thiên đan.

Nghĩ tới chuyện này, Nhạc Diệc Nhiên càng tức giận hơn.

"Cái tên khốn kiếp này, ta muốn giết chết hắn." Nhạc Diệc Nhiên lạnh giọng nói.

Thẩm Tường nhìn vào Đan linh trong tay, nói ra: "Bây giờ ta có thể bắt đầu dùng máu đi luyện chế rồi chứ?"

Bên trong U Dao sơn trang của Thẩm Tường đã có Đan linh, chỉ có điều Đan linh Cuồng Lực đan kia tuy rằng có chỗ hữu dụng, nhưng này dù sao cũng chỉ là Ngạo Thế Cuồng đan sơ cấp, Đan linh trong tay hắn thế nhưng là Đan linh Hóa Cuồng Thần đan.

"Tạm thời trước tiên đừng vội, chúng ta bây giờ còn chưa ổn định được." Nhạc Diệc Nhiên rất cẩn thận, nói ra: "Bây giờ ta dẫn ngươi đi tới một nơi, nơi đó là nơi trước đó ta ẩn thế qua một đoạn thời gian."

Ngay khi Nhạc Diệc Nhiên vừa động thủ, một chùm ánh sáng vàng trên không trung chiếu rọi xuống, xuất hiện một cái lồng ánh sáng màu đen rất lớn bao phủ bọn họ lại.

Lồng ánh sáng màu vàng óng này che đậy phương viên trăm dặm, Thẩm Tường và Nhạc Diệc Nhiên đều bị vây ở trong đó, không cách nào xông ra khỏi kết giới màu vàng kim này.

"Gia hỏa Thiên Cổ Hoàng thất cút ra đây cho ta!" Nhạc Diệc Nhiên nổi giận hướng bầu trời gầm lên một tiếng.

Thẩm Tường sử dụng lực lượng thời không một lần, vậy mà không có bất kỳ phản ứng gì, lực lượng không gian của hắn mất hiệu lực.

"Chắc là không đúng, những gia hỏa này trước đó trông thấy ngươi thi triển lực lượng không gian, cho nên lần này bọn họ chắc chắn sẽ có phương pháp đối phó." Nhạc Diệc Nhiên quan sát xung quanh tìm kiếm người của Thiên Cổ Hoàng thất.

Chẳng mấy chốc, mấy chùm sáng vàng trên không trung lao xuống dưới, xuất hiện năm lão hán khoác trên người chiến giáp màu vàng kim, trên khuôn mặt nghiêm túc của bọn họ tràn đầy sát khí, loại sát khí bừng bừng này khiến Thẩm Tường tim đập thình thịch, thực lực của mấy lão hán mặc áo giáp vàng kim này đều rất đáng sợ, hơn nữa còn là loại chiến cuồng đã trải qua chiến trường.

Một tên nam tử thanh niên mặc quần áo màu vàng kim sang trọng chậm rãi đi tới, trên mặt mang theo loại nụ cười khinh thường: "Các ngươi ngược lại là chạy thật nhanh a, đáng tiếc ... vẫn là không cách nào chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta."

Người này chính là Thiên Cổ Hoàng tử!

"Các ngươi tìm tới đây như thế nào?" Nhạc Diệc Nhiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đối với loại chuyện này, người của Thiên Cổ Hoàng thất vậy mà có thể tìm tới được nơi này.

"Chỉ là các ngươi quá coi thường Thiên Cổ Hoàng thất chúng ta!" Thiên Cổ Hoàng tử cũng không có nói cho hai người Thẩm Tường biết, hắn nhìn về phía Thẩm Tường, lạnh lùng nói ra: "Nhân loại, nhanh giao Đan linh ra cho ta, ta có thể để các ngươi rời đi an toàn."

"Không giao!" Thẩm Tường cũng lạnh lùng: "Dựa vào cái gì mà phải giao cho ngươi? Ngươi có tư cách gì để có được Đan linh này? Ta tình nguyện hủy đi chứ không giao cho ngươi!"

"Làm càn, cho hắn một chút giáo huấn." Thiên Cổ Hoàng tử lập tức nổi giận.

Thật ra thì thiên phú của Thiên Cổ Hoàng tử vẫn là rất không tệ, nếu không phải Thẩm Tường và Cuồng Hóa Đan linh, hai tên yêu nghiệt này đè ép xuống dưới, hắn chính là lợi hại nhất.

Thiên Cổ Hoàng tử cảm thấy bị Hóa Cuồng Đan linh đánh bại thật ra cũng không tính là gì, nhưng là bị một tên nhân loại bỏ xa đằng sau lại khiến cho hắn rất ghen ghét, hiện tại hắn không chỉ muốn lấy được Đan linh trong tay Thẩm Tường, mà còn muốn giày xéo Thẩm Tường một phen mới có thể để cho hắn cảm thấy dễ chịu.

P/S: Ta thích nào ... chương 3.

Bình Luận (0)
Comment