Sau khi Thiên Cổ Hoàng tử hạ lệnh, năm lão hán mặc áo giáp vàng kim kia không nói hai lời, lập tức công kích Thẩm Tường.
Mà thân thể Nhạc Diệc Nhiên cũng rung động, vô số bóng đen hiện lên, đây là lực lượng cuồng hồn của hắn, một loại cuồng hồn có lực lượng kỳ dị có thể thôn phệ được thọ nguyên của người khác.
Bên trong lồng ánh sáng màu vàng trở nên mờ tối, khắp nơi đều là loại bóng đen này.
Bóng đen như là sóng lớn đập về phía mấy tên lão hán giáp vàng kim muốn đi tới kia, khiến bọn hắn không dám có hành động thiếu suy nghĩ, mà Thẩm Tường ở vừa rồi cũng chạy tới một bên.
Thực lực của Nhạc Diệc Nhiên rất mạnh, tuy rằng nhìn thấy thực lực của mấy lão hán giáp vàng kim kia muốn cường đại hơn so với hắn nhiều, nhưng sau khi hắn sử dụng lực lượng cuồng hồn, vậy mà có khả năng ép được đối phương!
Thẩm Tường đã chạy tới một bên, Thiên Cổ Hoàng tử cũng đuổi theo.
"Đừng tưởng rằng ngươi có thể giết chết tên con cháu thiên tài của Nhạc gia là đã rất ghê rồi, loại gia hỏa giống Nhạc gia kia ta cũng có thể xử lý dễ dàng." Thiên Cổ Hoàng tử lấy ra một cây trường thương, đầu thương là màu vàng kim chớp động lên từng tia chớp màu vàng kim.
Sau khi hắn lấy trường thương ra thì đột nhiên đâm về phía Thẩm Tường, trực tiếp đâm thẳng về phía quả tim của Thẩm Tường, nhưng lại bị Thẩm Tường dùng tay không trực tiếp tóm lấy!
Thẩm Tường thế nhưng là từng tu hành vô đạo, nhục thân rất cường hãn, hắn nắm thật chặt thanh trường thương lưu động Ngạo Thế Cuồng lực hùng hồn, cũng chỉ cảm thấy có hơi đau nhức tê dại chút mà thôi.
"Ta có thể giết chết người của Nhạc gia thì cũng có thể giết chết được ngươi!" Sau khi Thẩm Tường nắm lấy trường thương, đột nhiên giật một cái cướp lấy trường thương, mà Thiên Cổ Hoàng tử cũng bị hắn lôi tới.
Sau khi Thiên Cổ Hoàng tử bị kéo tới, Thẩm Tường lập tức bung trường tiên màu đen của hắn ra, trường tiên màu đen này sử dụng Vạn Đạo Thần thổ luyện chế mà thành, có được sức buộc chặt rất đáng sợ, lập tức quấn lấy Thiên Cổ Hoàng tử.
Trong nháy mắt Thiên Cổ Hoàng tử bị quấn lấy, thân thể bùng lên một trận ánh sáng vàng, muốn thoát khỏi, nhưng ở trên hắn đã xuất hiện một cái Lục Đạo Thần kính.
Mặt kính của Lục Đạo Thần kính phóng ra ánh sáng màu đỏ, bao phủ Thiên Cổ Hoàng tử vào bên trong, khiến hắn không cách nào rời khỏi lồng ánh sáng màu đỏ này.
Đây chính là trận bàn trước đó người của Nhạc gia dùng đẩy nhốt Nhạc Diệc Nhiên, khi đó đã được Thẩm Tường sử dụng Lục Đạo Thần kính âm thầm phục chế.
Sau khi Thiên Cổ Hoàng tử bị trận pháp này bao phủ lại thì lập tức kinh hãi, vội vàng hô: "Kim Giáp Thần vệ, nhanh tới giúp ta!"
"Giúp cái nồi ngươi ấy, ta chúc ngươi kiếp sau đầu thai tới trên thân chó..." Thẩm Tường cười ha ha một tiếng, Lục Đạo Thần kính đã đâm vào trái tim của Thiên Cổ Hoàng tử, lập tức đâm xuyên qua, ngay sau đó chính là Thẩm Tường lập tức móc Ngạo Thế Cuồng Nguyên châu ra.
Mấy tên Kim Giáp Thần vệ ở nơi xa sau khi trông thấy, muốn tới, nhưng là những cái bóng đen quỷ dị mà Nhạc Diệc Nhiên thả ra sau khi bao phủ bọn họ lại thì khiến bọn họ giống như trong nước khó mà hành động vậy, hơn nữa còn là quay cuồng khắp nơi theo sóng nước.
Bóng đen mà Nhạc Diệc Nhiên thả ra cũng không có lực công kích nào, nhưng lại có thể vây khốn mấy tên Kim Giáp Thần vệ rất cường đại.
"Thẩm Tường, nhanh đi phá hủy trận bàn bên trên, ta không kiên trì được bao nhiêu thời gian, ta không phải là đối thủ của bọn họ, chỉ có thể tạm thời ngăn cản bọn họ." Nhạc Diệc Nhiên truyền âm cho Thẩm Tường.
"Ta biết, bây giờ ta đi." Thẩm Tường lập tức bay lên trên, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một cái trận bàn rất nhỏ, vậy mà chỉ lớn cỡ lòng bàn tay.
Sau khi trông thấy cái trận bàn này, Thẩm Tường lập tức lấy Cửu Tiêu Thần kiếm ra, một kiếm đâm xuyên.
Cái trận bàn kia cũng không phải là dùng Vạn Đạo Thần thổ luyện chế ra, Thẩm Tường có thể đâm xuyên một cách dễ dàng, phá hủy đi đại trận vây khốn bọn họ lại.
Sau khi lồng ánh sáng màu vàng óng biến mất, Thẩm Tường lập tức chạy lại, Nhạc Diệc Nhiên truyền âm cho Thẩm Tường nói: "Sử dụng lực lượng không gian của ngươi chạy xa khỏi nơi này!"
Thẩm Tường mang theo Nhạc Diệc Nhiên, chẳng mấy chốc đã dịch chuyển khỏi.
"Cũng không biết bọn họ đuổi theo tới như thế nào." Thẩm Tường mang theo Nhạc Diệc Nhiên sau khi dịch chuyển đi một khoảng cách thì rất hoài nghi mà nói.
"Trong Thiên Cổ Hoàng thất có rất nhiều kỳ nhân dị sự, bọn họ chắc chắn có được phương pháp gì đó, cho nên chúng ta tuyệt không thể lơ là." Nhạc Diệc Nhiên nói ra: "Bây giờ ta mang ngươi đi tới một nơi an toàn."
Nhạc Diệc Nhiên lấy ra một cái phi bàn, mang theo Thẩm Tường phi hành nhanh chóng.
Sau ba ngày ba đêm, Thẩm Tường chỉ nhìn thấy đằng trước có một đám sương mù màu xám nồng đậm, một mảng lớn khu vực đằng trước đều bị loại sương mù màu xám này bao phủ lại.
"Đây là nơi nào?" Thẩm Tường chỉ nhìn thấy từ đằng xa đã cảm thấy rất bị đè nén, hắn không rõ tại sao Nhạc Diệc Nhiên muốn dẫn hắn đi tới loại nơi nguy hiểm này.
"Bên trong chính là nơi Thiên Cổ Thái thú bị phong ấn." Nhạc Diệc Nhiên nói ra: "Chính là ở bên trong mảnh sương mù màu xám này, tuy nhiên một khi ngươi tiến vào thì khả năng sẽ rất khó đi ra."
"Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi vào? Sau này phải như thế nào mới đi ra được?" Thẩm Tường cũng không muốn đi vào, tuy rằng hắn quen biết Tống Dực Thần và Trịnh Huyền, nhưng cũng chưa chắc có thể gặp được bọn họ ở bên trong.
Hơn nữa bên trong còn có sự tồn tại của Thiên Cổ Thái thú rất cường đại, rất nguy hiểm.
"Đúng là nguy hiểm một chút, nhưng Thiên Cổ Thái thú tốt xấu gì cũng không có khó chọc như gia hỏa Thiên Cổ Hoàng thất." Nhạc Diệc Nhiên cười nói: "Tự ngươi đi vào là được rồi, ta cho ngươi một cái trận bàn, tới lúc đó ngươi chỉ cần thông qua cái trận bàn này là có thể đi ra."
Nhạc Diệc Nhiên đưa cho Thẩm Tường một cái trận bàn: "Sau khi ngươi đỉ a, cái trận bàn này sẽ chỉ dẫn ngươi tìm tới ta."
Thẩm Tường thu trận bàn vào, hỏi: "Vậy ông chủ ngươi thì sao đây? Ngươi muốn đi tới nơi nào? Những gia hỏa của Thiên Cổ Hoàng thất kia sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Ngươi không cần lo lắng, ta có chỗ! Thực sự không được ta cũng sẽ tiến vào trong này, nơi này cho tới bây giờ là nơi tương đối an toàn ở bên trong Thiên Cổ Thái giới." Nhạc Diệc Nhiên thở dài nói: "Ngươi không phải người của Thiên Cổ Thần tộc cho nên đi vào sẽ không gặp nguy hiểm gì, những Thiên Cổ Thái thú cỡ lớn kia ngươi chắc là có thể ứng phó được, nếu như là loại Thú Vương kia, bọn họ đều rất có nhân tính, chắc hẳn sẽ không chủ động công kích ngươi.
Nhạc Diệc Nhiên biết Thẩm Tường có được hai cái Đan linh, một khi toàn bộ trưởng thành, thực lực của Thẩm Tường sau này chắc chắn sẽ trở nên mạnh hơn, tới lúc đó lại từ bên trong đi ra thì cũng không cần phải lo lắng Thiên Cổ Hoàng thất quá mức.
"Vậy ta tiến vào, ta nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất làm tăng thực lực của mình lên."
Thẩm Tường lập tức lao vào mảnh sương mù màu xám đằng trước, sau khi đi qua một cái kết giới, toàn thân hắn run rẩy lên, bởi vì cái kết giới này vô cùng đáng sợ!
Trước đó hắn từng đáp ứng Trịnh Huyền và Tống Dực Thần, muốn giúp bọn họ phá vỡ kết giới này, để bọn họ dẫn đồng bạn bên trong đi ra tiến công người của Thiên Cổ Thần tộc, bây giờ hắn đã đi tới nơi này, cũng định nhân lúc này để Phong Khả Nhi nghiên cứu phong ấn nơi này một chút.
"Phong ấn này thật đáng sợ, người của Thiên Cổ Thần tộc thật đúng là lợi hại a!" Phong Khả Nhi nói ra: "Loại phong ấn này chắc là người của Thiên Cổ Thần tộc lúc đó dốc hết toàn lực mới bố trí ra được, bằng không căn bản không cách nào làm cho đáng sợ tới như vậy."
Thẩm Tường lúc này còn ở vào trong một đám sương mù, hắn chỉ có thể tiếp tục đi tới, đồng thời cũng phải chú ý cẩn thận, nói không chừng trong này ẩn giấu Thiên Cổ Thái Thú Vương.
Tuy rằng trong này là sương mù nồng đậm, hơn nữa còn đang sôi trào không ngừng, nhưng trong này lại vô cùng yên tĩnh, loại yên tĩnh này có thể khiến người ta không cảm thấy bị kiềm chế như vậy, ngược lại có thể khiến người ta thả lỏng.
P/S: Ta thích nào ... chương 4.