Thẩm Tường thu hồi Huyễn pháp bảo lô, khắp khuôn mặt là vẻ mệt mỏi, hắn vội vàng ăn một số Chân Nguyên đan đến khôi phục, để tránh chờ lát nữa sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào đó.
Ngũ Hành Chân Nguyên đan, một viên ít nhất đều có giá trị trăm vạn tinh thạch, mười viên chính là hơn ngàn vạn, lại thêm ba viên Nguyên Thần đan và mười viên Bách Thú đan, Thẩm Tường có thể nói là tất thắng.
Tuy nói nhìn tận mắt Thẩm Tường luyện chế ra ba loại đan dược Huyền cấp hạ phẩm này, nhưng mấy lão Luyện đan sư thất đoạn và Lý phu nhân hiện tại cũng còn phải giám định một chút, thật ra thì bọn họ là muốn nhìn lấy đan dược mà Thẩm Tường luyện ra tới cẩn thận hơn một chút.
Sau khi Ngũ Hành chân khí của Thẩm Tường dung hợp, lại biến thành Càn Khôn chân khí vô hình vô sắc, Ngũ Hành Chân Nguyên đan này cũng là như thế, nhìn hoàn toàn trong suốt, chỉ có lớn như đầu cái ngón cái, tuy nhiên bên trong ẩn chứa rất nhiều chân khí.
"Tiểu bại hoại này thành công, hắn đã bước vào đạo khảm thứ nhất của phương pháp diễn luyện, không bao lâu nữa hắn sẽ có thể trở thành một Luyện đan sư cấp cao, đây chỉ là vấn đề thời gian." Hoa Hương Nguyệt cảm khái nói.
Cái này đã không cần phải chia nữa, hạng nhất trực tiếp cho Thẩm Tường, trong lòng những Luyện đan sư khác tuy rằng rất khó chịu, nhưng lại không thể không thừa nhận, Thẩm Tường luyện chế ra được những đan dược kia có tổng giá trị là cao nhất, bọn họ lại đi tranh cãi thì cũng chỉ tự rước lấy nhục.
Mười giọt Vạn Niên Linh Nhũ, đây là ban thưởng đệ nhất, Thẩm Tường bây giờ còn không biết tác dụng của Vạn Niên Linh Nhũ này lớn bao nhiêu cho nên cũng không có để cái này vào trong lòng, hắn muốn giành được hạng nhất đều chỉ là vì tên tuổi của mình mà thôi!
Trước đó lúc hắn đi đến sàn thi đấu cấp cao này, những Luyện đan sư lục đoạn trên sàn thi đấu kia đều không có để hắn vào trong mắt, hơn nữa rất nhiều người cũng cho là hắn cái tên Luyện đan sư ngũ đoạn cấp thấp này ở trên cái sàn thi đấu này chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ, nhưng bây giờ hắn lại giành được hạng nhất của thi đấu này, hơn nữa còn thắng được rất đẹp, phát huy thuật luyện đan cao siêu kia của hắn ra vô cùng tinh tế, đó là bản lĩnh tài năng như thần lần lượt làm rung động tâm linh của mọi người, hắn chính là một cái truyền kỳ trên thịnh hội Đan Hương Đào Nguyên này!
Dưới sàn thi đấu, mấy người Vân Tiểu Đao và Chu Vinh đều hoàn hô vì Thẩm Tường, có một bằng hữu là Luyện đan sư có tiền đồ vô lượng thì điều này làm cho bọn hắn cảm thấy rất may mắn, chí ít sau này bọn hắn không cần phải lo lắng vì một số đan dược mà phải đi khắp nơi cầu người.
"Người đạt được hạng nhất ở thi đấu cấp cao là Thẩm Tường, lần thịnh hội thi đấu luyện đan lần này kết thúc, nhưng là thịnh hội sẽ còn tiếp tục..." Lý phu nhân nói xong rất nhiều lời, nhưng sau khi Thẩm Tường lấy được Vạn Niên Linh Nhũ thì lại ngồi xếp bằng xuống, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, nhiều năm qua hắn thường gặp các loại nguy hiểm, cho nên cũng tập thành loại thói quen cẩn thận này.
"Thẩm Tường, ta là đệ tử Tiêu Diêu Tiên Hải, ngươi phải ngươi đã từng giết chết qua đệ tử Tiêu Diêu Tiên Hải chúng ta hay không?" Một Luyện đan sư dự thi lớn tiếng chất vấn, điều này làm cho mọi người giật mình, Tiêu Diêu Tiên Hải bây giờ có danh khí rất lớn, bởi vì đây là một cái môn phái tự xưng cường đại hơn so với Thái Vũ môn rất nhiều lần.
Chuyện Thẩm Tường chọc vào Tiêu Dao Tiên Hải cũng không phải là cái gì lạ thường, chỉ là ai cũng không nghĩ tới Tiêu Diêu Tiên Hải bây giờ lại tìm tới Thẩm Tường.
Đang trong nghỉ ngơi Thẩm Tường vẫn nhắm mắt như cũ, bình tĩnh nói ra: "Không sai, vậy thì thế nào? Bọn họ muốn giết ta, ta giết lại bọn họ cũng là chuyện rất bình thường!"
"Hừ, ở bên trong Huyền cảnh Huyền Vũ cũng là ngươi phế bỏ hơn ba mươi đệ tử Chân Võ cảnh của Tiêu Dao Tiên Hải chúng ta?" Luyện đan sư trung niên của Tiêu Dao Tiên Hải lại hỏi.
"Biết rõ còn cố hỏi! Ngươi muốn làm gì thì cứ nói thẳng đi!" Thẩm Tường đương nhiên sẽ không sợ Tiêu Diêu Tiên Hải, ở sau lưng của hắn thế nhưng là có một cái Thái Vũ môn.
"Vậy thì ngươi phải đi với ta một chuyến, về Tiêu Dao Tiên Hải tiếp nhận sự trừng phạt của chúng ta!" Người Luyện đan sư trung niên kia lạnh lùng nói.
Thẩm Tường mở mắt ra, cười phá lên: "Ta không đi về với ngươi, ngươi lại có thể thế nào?" Trong khi nói chuyện, nụ cười trên mặt hắn biến mắt, vẻ mặt âm tràm mà đáng sợ, một cỗ sát khí kinh người cũng không biết lúc nào bào phủ ở trên sàn thi đấu, để cho người ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
"Thẩm Tường, món nợ của ngươi với Chân Vũ môn chúng ta cũng còn chưa có tính toán rõ ràng đây, hôm nay sẽ tính toán với ngươi!" Một lão giả không sợ chút nào, đi lên trước nói.
"Thú Vũ môn chúng ta cũng nhịn ngươi rất lâu rồi, Thẩm Tường, hôm nay ngươi phải ở ngay trước mặt nhiều người nói rõ ràng cho ta." Một đại hán của Thú Vũ môn cũng hô lên.
Trời vừa sáng, rất nhiều người đã lần lượt đi tới quảng trường, lúc này cũng đã có rất nhiều người, từng cái môn phái đều có.
Thẩm Tường cười lạnh nói: "Nói rõ ràng sao? Chuyện đã sớm rõ ràng rồi, chỉ là các ngươi không chịu tiếp nhận mà thôi! Nếu như không phải những tên kia chọc ta trước, ta mới thèm dùng sức lực của mình trên người bọn hắn, thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, bọn họ cho là ta yếu nên bắt nạt ta, mà ta chỉ là vì bảo vệ mình, người bình thường đều sẽ làm chuyện như vậy."
Lý phu nhân có chút khẩn trương, nàng ta không nghĩ tới những môn phái có ân oán với Thẩm Tường lại có thể tìm tới cửa.
"Tốt một cái mạnh được yếu thua, ngươi trong mắt ta chính là một con kiến hôi, có phải ta cũng có thể tùy tiện nắm bóp chết ngươi hay không?" Một tiếng cười lạnh truyền đến, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng không biết từ nơi nào bay tới đáp xuống trước mặt Thẩm Tường, hắn vừa xuất hiện đã phóng xuất ra một cỗ uy thế bức người, thả sát khí ép Thẩm Tường xuống.
Cùng lúc đó, Đường Dịch Siêu chưởng môn của Đường Dịch Siêu cũng xuất hiện ở sau lưng người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng kia, trên mặt tức giận nhìn lấy Thẩm Tường.
Thẩm Tường liếc mắt đã nhìn ra người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng kia là Niết Bàn cảnh, hắn suy đoán chắc là chưởng môn của Tiêu Dao Tiên Hải, bằng không Đường Dịch Siêu cũng không thể đứng ở sau lưng hắn.
Nhân vật cấp bậc chưởng môn xuất hiện, hơn nữa còn làm khó dễ đối với Thẩm Tường, điều này làm cho tất cả mọi người cảm thấy rất bất lực, mặc cho Thẩm Tường có thiên tài cỡ nào đi nữa, nhưng ở trước mựt những chưởng môn này, chẳng qua cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
"Ai dám động đến Thẩm Tường, ta sẽ diệt cả nhà hắn, giết tới cho gà nhà hắn cũng không tha!" Một giọng nói bá đạo tràn ngập uy nghiêm truyền đến, mọi người chấn động toàn thân, có thể nói ra loại lời này, chỉ sợ chỉ có Cổ Đông Thần chưởng môn của Thái Vũ môn!
Rất nhiều người đều chưa từng gặp qua Cổ Đông Thần, nhưng lại nhận ra lão già đầu trọc Vũ Khai Minh này, trông thấy Vũ Khai Minh đi theo sau lưng một thanh niên anh tuấn thì đoán ra đó là Cổ Đông Thần!
"Tiêu Tử Lương, quả nhiên là ngươi! Tiêu Dao Tiên Hải là ngươi thành lập a, thật không biết ngươi lấy lực lượng ở đâu ra mà kêu gào hơn Thái Vũ môn chúng ta!" Cổ Đông Thần đối với người đàn ông trung niên mặc áo trắng cười lạnh nói.
Tiêu Tử Lương! Trong đầu Thẩm Tường chẳng mấy chốc đã hiện ra chuyện có quan hệ với người này, trong lòng vô cùng chấn đông, những người khác cũng là như thế, bởi vì Tiêu Tử Lương là nhân vật có cùng thời kỳ với Hoàng Cẩm Thiên, cũng là đệ tử Thái Vũ môn, đã từng tranh đoạt chức vị chưởng môn với Hoàng Cẩm Thiên.
"Cổ tiểu nhi, ta cũng không sợ ngươi, ngươi còn quá non!" Tiêu Tử Lương so với Cổ Đông Thần nhiều hơn hai cái bối phận, tự nhiên không sợ hắn, nhưng ở trên thế giới này cũng không phải ai có bối phận cao hơn thì lợi hại hơn, cuối cùng vẫn phải nhìn quyền của ai cứng hơn, chứ đừng nói lúc trước Tiêu Tử Lương tự mình thoát lý Thái Vũ môn, không hề có một chút quan hệ nào với Thái Vũ môn.
"Ha ha... Tiêu Tử Lương ngươi dám đánh một trận với ta không?" Cổ Đông Thần cười to nói, trên người hiện ra một vầng ánh sáng vàng, phóng xuất ra một loại uy thế bá khí kinh người, để Tiêu Tử Lương và Đường Dịch Siêu không thể không lùi về đằng sau mấy bước, người trong quảng trường thế nhưng là ngồi ngay đó, bọn họ bị lực lượng của Cổ Đông Thần hoàn toàn chấn nhiếp rồi, vào thời khắc ấy, bọn họ cảm thấy mình ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng.
Thẩm Tường ở sau lưng Cổ Đông Thần cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn cảm thấy thực lực mà Cổ Đông Thần bây giờ đang bày ra mới là cường đại nhất.
P/S: Ta thích nào... chương 3.