Lần trước sau khi từ Nam Hoang ra ngoài, Thú Vũ môn và Ngọa Kiếm tông đều muốn ra tay với Thẩm Tường, Cổ Đông Thần phóng xuất Hủy Diệt Kim Thân ra, để những bá chủ chưởng môn kia đều biết hắn là người đã vượt qua thất kiếp của Niết Bàn cảnh, cho nên lúc đó Nhạc Giang Lâm của Ngạo Kiếm tông cũng chỉ đành cõi lòng đầy lửa giận mà rời khỏi.
"Cái tên này là vượt qua đệ bát kiếp, có loại khí tức bễ nghễ thiên hạ! Nếu như hắn vượt qua đệ cửu kiếp thì có thể phá toái hư không phi thăng Thiên giới, cho nên hắn ở bên trong phàm giới coi như tương đối mạnh." Tô Mị Dao cũng cảm thấy kinh ngạc, không thể không sợ hãi than.
Hai mỹ nhân ở trên tháp cao kia đều ngo ngoe muốn động, muốn xuất thủ cũng là vô cùng chấn động.
"Đây chính là vượt qua đệ bát kiếp, đạt được khí tức bễ nghễ thiên hạ sao? Thật là lợi hại!" Liễu Mộng Nhi nhớ tới chính mình sau đó không lâu sẽ phải độ đệ thất kiếp, không thể không than nhẹ, đối với độ kiếp, võ giả Niết Bàn cảnh đều rất sợ hãi.
"Mộng Nhi, thực lực của ngươi không yếu, đệ thất kiếp chắc là không phải vấn đề! Năm đó thực lực của ta tương đương với ngươi cũng có thể vượt qua đệ thất kiếp, bình tĩnh chút đi." Hoa Hương Nguyệt nói.
Thẩm Tường nếu như biết Hoa Hương Nguyệt là người vượt qua đệ thất kiếp thì chắc chắn sẽ bị dọa sợ, hắn sớm đã biết Hoa Hương Nguyệt che giấu hắn rất nhiều chuyện, chỉ là hắn không thể hỏi ra một chút gì đó.
Bây giờ tất cả mọi người đã hiểu tại sao Thái Vũ môn lại mạnh mẽ như vậy, chưởng môn chẳng những bá đạo, hơn nữa còn cường hãn, có thể bảo vệ đệ tử của mình không bị khi dễ.
"Cổ tiểu nhi... ngươi, ngươi vậy mà đã đạt đến tình trạng này nhanh như vậy!" Vẻ mặt của Tiêu Tử Lương trở nên nghiêm túc, bên trong đôi mắt mang theo một chút hoảng sợ, hắn đánh giá thấp thực lực của Cổ Đông Thần.
Đường Dịch Siêu càng là vô cùng sợ hãi, lần trước Cổ Đông Thần thể hiện ra thực lực thất kiếp đã dọa cho hắn sợ, nhưng không nghĩ tới khi đó Cổ Đông Thần vẫn là giấu nghề.
"Tiêu Tử Lương, đừng nói thái sư phụ của ta, ngươi ngay cả ta cũng không bằng đi! Nếu như sư phụ ta ở chỗ này, một ngón tay là có thể bóp chết ngươi!" Cổ Đông Thần ngạo nghễ nói, hắn thả ra khí tức, ép tới Tiêu Tử Lương nói không nên lời, một mặt thống khổ.
Sư phụ của Cổ Đông Thần chính là một chưởng môn truyền kỳ bên trong Thái Vũ môn, tuổi còn trẻ đã phi thăng Thiên giới, xác thực có thể dùng một đầu ngón tay là có thể bóp chết Tiêu Tử Lương.
"Chưởng môn, đây là chuyện của ta, ta muốn tự mình giải quyết! Ta cũng không muốn sau này bọn họ tiếp tục dây dưa đối với ta, hôm nay chúng ta sẽ đến làm cái kết thúc." Thẩm Tường đột nhiên nói.
Lại tiếp tục, Thái Vũ môn chắc chắn sẽ có mâu thuẫn càng lúc càng lớn hơn với các môn phái khác, tuy nói Thẩm Tường không lo lắng Thái Vũ môn sẽ bị những môn phái này như thế nào, nhưng hắn lại quan tâm tới chuyện đại chiến tam giới. Thực lực của Cổ Đông Thần không yếu, đơn đả độc đấu thì ở bên trong Thần Võ đại lục này không người có thể địch nổi, nếu như bị chưởng môn của những môn phái khác liên thủ lại thì khó nói.
Cổ Đông Thần là người mạnh nhất Thần Võ đại lục, một khi đại chiến tam giới bộc phát thì cần hắn đến chống lại những ma đầu có thực lực cường đại kia.
"Được!" Cổ Đông Thần thu lại khí thế, mọi người lập tức dễ thở hơn rất nhiều, người ở phía dưới âm thầm quyết định, sau này nhìn thấy nơi nào có loại người này thì phải trốn xa một chút, bởi vì cái loại cảm giác này quá khó tiếp thu rồi.
Tiêu Tử Lương bây giờ cũng không dám lớn lối như trước, hắn bây giờ cũng chỉ là vượt qua thất kiếp, thực lực kém Cổ Đông Thần vượt qua bát kiếp xa tít xa tắp, tuy nói hắn là người cùng thời đại với Hoàng Cẩm Thiên, tuy nhiên hắn lo lắng khi độ kiếp sẽ chết mất, cho nên vẫn luôn ngăn chặn thực lực, không dám nhắc tới thăng, trừ khi hắn có niềm tin tuyệt đối, bằng không lúc độ kiếp sẽ bị biến thành mây khói.
"Được, không hổ là tên hán tử! Đã như vậy, vậy thù dùng phương thức cổ xưa nhất tới giải quyết ân oán giữa chúng ta đi, dùng phương thức tỷ võ, thế nào?" Tiêu Tử Lương nói, hắn rất muốn cho Thẩm Tường chết, Thái Vũ môn có một mầm mống tốt như vậy, nếu như bồi dưỡng tốt thì tương lai chắc chắn lại là một chưởng môn truyền kỳ của Thái Vũ môn, hơn nữa tác phong làm việc của Thẩm Tường cũng rất thích hợp làm chưởng môn.
"Không thành vấn đề, nếu như không công bằng, ta tuyệt không tiếp nhận!" Thẩm Tường nói, hắn cũng không thể để cho người ta hố mình, nếu như là đánh nhau, hắn không sợ chút nào.
"Tiêu Diêu Tiên Hải, Thú Vũ môn và Chân Vũ môn chúng ta đều phái ra một tên đệ tử có tu vi tương đương với ngươi tới luận võ với ngươi, nếu như ngươi thua thì phải đáp ứng một vài điều kiện của chúng ta, nếu như thắng vậy chúng ta thanh toán xong." Tiêu Tử Lương nói.
Lúc này, Nhạc Giang Lâm ẩn nấp ở trong đám người đột nhiên xuất hiện, nói ra: "Tính một phần cho Ngạo Kiếm tông chúng ta!"
Cổ Đông Thần cười lạnh nói: "Hừ, bốn đánh một, thay nhau đánh? Thắng thì thanh toán xong, thua thì phải cho các ngươi sai sử, da mặt của các ngươi thật sự là còn dày hơn so với trời, đường đường Niết Bàn canh, bá chủ chưởng môn của một đại môn phái, vậy mà tại sao phải dến bắt nạt một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch vậy, các ngươi sau này đi ra ngoài tốt nhất đừng nói là người của Thần Võ đại lục, để tránh làm mất đi thể diện của Thần Võ đại lục chúng ta!"
Đối mặt với lời châm chọc khiêu khích của Cổ Đông Thần, mấy người Tiêu Tử Lương cũng là đỏ mặt một trận.
"Không sai, lúc trước đều là đệ tửu các ngươi ra tay trước, nếu như muốn công bằng một chút, Thẩm Tường thắng các ngươi thì các ngươi phải xin lỗi hắn." Vũ Khai Minh nói.
Thẩm Tường nói ra: "Xin lỗi thì đáng giá mấy đồng tiền? Ta thắng các ngươi phải bồi thường ta, một môn phái bồi ta mười ngàn vạn, thế nào? Không bồi thường nổi vậy thì thôi đi!"
Đủ hung ác! Trong lòng Cổ Đông Thần và Vũ Khai Minh đều âm thầm than thở Thẩm Tường.
Phe thắng chính là đúng, phe thua vậy chính là có lỗi, tuy rằng khá không rõ ràng, nhưng đây đúng là cách duy nhất để giải quyết chuyện này, huống hồ hai bên đều có nắm chắc có thể chiến thắng.
Sắp đánh nhau, tuy nhiên đám người phía dưới không dám reo hò, nhưng trong lòng âm thầm kích động, bởi vì Thẩm Tường tên thiên tài này không chỉ là Luyện đan sư cao minh, thực lực cũng rất là mạnh, đệ tử Thái Vũ môn đối với chuyện này cũng không lạ lẫm gì, người tỷ võ với hắn thì không có mấy ai có được kết quả tốt.
Thẩm Tường thua, đáp ứng một vài điều kiện của những môn phái kia, đơn giản chính là bồi thường, cái này tương đương với một trận đánh cược.
"Sảng khoái một chút!" Cổ Đông Thần quát lạnh nói, Thú Vũ môn bây giờ còn chưa có chưởng môn, tuy nhiên trưởng lão vẫn phải có, cũng tới trên trên, Thẩm Tường là Luyện đan sư, nếu như hắn thua trận thì có thể để hắn bồi thường một số đan dược chẳng hạn, đây chính là một chuyện tương đối có lời.
"Không thành vấn đề! Tiêu Diêu Tiên Hải ta đáp ứng." Tiêu Tử Lương nói, mười ngàn vạn đối với hắn mà nói không tính là gì, bọn họ chỉ là cần chút thể diện, muốn Thẩm Tường nhận sai, tuy rằng sai là Tiêu Diêu Tiên Hải bọn họ, nhưng có ít người chính là không muốn thừa nhận, bởi vì chuyện này có thể hại tới vinh dự tổng thể.
Ngạo Kiếm tông, Chân Vũ môn, Thú Vũ môn cũng đều đáp ứng.
Liên Dĩnh Tiêu cười, Liễu Mộng Nhi và Hoa Hương Nguyệt cũng cười, luận võ với Thẩm Tường, vậy đơn giản chính là muốn chết, thực lực của Thẩm Tường bọn họ đều rất rõ ràng.
"Mộng Nhi, ngươi ở chỗ này quan sát, loại náo nhiệt này làm sao có thể thiếu ta?" Hoa Hương Nguyệt nghịch ngợm cười một tiếng, từ cửa sổ bay ra ngoài, trong chớp mắt đã bay lượn tới trên sàn thi đấu.
Trông thấy một cái vưu vật mê chết người không đền mạng, những người giống đực kia lập tức hít thở cũng trở nên khó khăn, Hoa Hương Nguyệt rất ít lộ diện, nhưng lại được vinh dự là đệ nhất mỹ nhân của Đan Hương Đào Nguyên, rất nhiều người đột nhiên cảm thấy chuyến đi Phiêu Hương thành lần này thu hoạch được lớn nhất chính là có thể nhìn thấy mỹ nhân này.
"Các ngươi muốn đánh nhau ở chỗ này sao?" Hoa Hương Nguyệt hỏi, giọng nói mang theo vẻ tức giận, nơi này là địa bàn của nàng, tuy nhiên gây chuyện ở chỗ này của nàng ta thì tương đương với không thèm để nàng ta vào mắt, nàng ta đương nhiên sẽ tức giận.
P/S: Ta thích nào... chương 4