Trông thấy một nữ nhân đột nhiên xuất hiện, điều này làm cho mấy tên bá chủ chưởng môn như Tiêu Tử Lương đều rất khó chịu, Nhạc Giang Lâm của Ngạo Kiếm tông càng là một mặt tức giận: "Chuyện này còn chưa tới lượt nữ nhân như ngươi xen vào."
"Tiểu nha đầu, đi gọi chưởng môn Đan Hương Đào Nguyên các ngươi gọi ra đi, chúng ta ở chỗ này náo chuyện lớn như vậy, đương nhiên phỉa báo tin cho nàng ta một tiếng!" Tiêu Tử Lương nói, hắn cũng chỉ là nhẹ nhàng nhìn sang Hoa Hương Nguyệt, tuy rằng dung mạo của Hoa Hương Nguyệt rất kinh diễm, nhưng hắn lại không có hứng thú.
Đường Dịch Siêu cười lạnh nói: "Hoa Hương Nguyệt, còn chưa tới lượt ngươi sai sử đối với chúng ta a, đừng tưognr rằng ngươi là chủ quản của Đan Hương Đào Nguyên..."
Đường Dịch Siêu vừa mới nói tới chỗ này, con ngươi đột nhiên co rụt lại, bởi vì hắn trông thấy toàn thân Hoa Hương Nguyệt phóng xuất ra vầng sáng màu vàng kim nhàn nhạt, đây là Hủy Diệt Kim Thân, chỉ có người vượt qua đệ thất kiếp mới có thể phóng xuất ra.
"Nơi này là địa bàn của Đan Hương Đào Nguyên, còn chưa tới lượt các ngươi giương oai, đừng tưởng rằng ngươi có chút thực lực thì dám hò hét! Ta cũng không sợ các ngươi." Giọng nói của Hoa Hương Nguyệt lạnh lùng mà tràn ngập tức giận, điều này làm cho bọn người Tiêu Tử Lương phải lui về phía sau mấy bước, bọn họ không nghĩ tới một chủ quản nho nhỏ của Đan Hương Đào Nguyên thế mà cũng là Niết Bàn cảnh đệ thất kiếp, có thể có thực lực tương đương với nàng ta thì chỉ có Tiêu Tử Lương.
Đường Dịch Siêu và Nhạc Giang Lâm tuy rằng thân đều là chưởng môn, nhưng chưa đạt tới đệ thất kiếp, vẻ mặt của bọn họ lúc này vô cùng khó coi, khuôn mặt đỏ lên, giống như là bị người ta hung hăng tát cho mấy cái bạt tai, bởi vì vừa rồi hắn còn xem thường Hoa Hương Nguyệt, nhưng không nghĩ tới Hoa Hương Nguyệt vậy mà còn mạnh hơn xa xa bọn họ.
Toàn trường đều vô cùng yên tĩnh, những người ở phía dưới kia biết Hoa Hương Nguyệt có thể trở thành chủ quản Đan Hương Đào Nguyên thì chắc chắn có chút tài năng, nhưng không nghĩ tới lại có thể sử dụng khí thế dọa cho hai chưởng môn phái đến vẻ mặt trắng bệch, tuy rằng bọn họ không biết thực lực chính xác của Hoa Hương Nguyệt, lại nhìn ra được nữ nhân quyến rũ này phải mạnh hơn hai đại nam nhân kia nhiều.
"Mắt chó coi thường người khác!" Thẩm Tường khẽ hừ nhẹ một câu, điều này làm cho ba người Nhạc Giang Lâm, Đường Dịch Siêu và Tiêu Tử Lương lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, bọn họ đều tức giận trừng mắt mà nhìn Thẩm Tường.
Hoa Hương Nguyệt lạnh lùng nói ra: "Thẩm Tường là thủ tịch Luyện đan sư vinh dự của Đan Hương Đào Nguyên chúng ta, tuy rằng không phải đệ tử Đan Hương Đào Nguyên, nhưng hắn thu hoạch được hạng nhất thi đấu cấp cao thì có thể được hưởng cái danh xưng này, hắn là thiên tài trong giới luyện đan, Đan Hương Đào Nguyên có nghĩa vụ bảo hộ hắn, các ngươi nếu như dám động thủ với hắn chính là kẻ địch của Đan Hương Đào Nguyên!"
Một cái chủ quản đã lợi hại như thế, như vậy chưởng giáo thần bí sau lưng nàng chắc chắn cường hãn hơn!
"Hoa chưởng môn... ha ha, ta chắc là không có gọi sai đi! Ngươi không thể nghi ngờ chắc chắn là chưởng môn của Đan Hương Đào Nguyên, ta và ngươi gặp qua mấy lần, tuy rằng nhìn không thấy dung mạo của ngươi, nhưng cỗ khí tức này ta vẫn là nhận ra được." Cổ Đông Thần cười nhạt một tiếng.
Cái gì? Hoa Hương Nguyệt chính là chưởng môn thần bí của Đan Hương Đào Nguyên! Thẩm Tường ngây ngẩn cả người, tuy nhiên chẳng mấy chốc đã nghĩ tới điều gì, hắn bây giờ đã hiểu rõ rại sao Liễu Mộng Nhi và Hoa Hương Nguyệt lại thân thiết với nhau tới như vậy, bởi vì Liễu Mộng Nhi sẽ thường xuyên tìm chưởng môn Đan Hương Đào Nguyên để luyện đan!
Mấy người Tiêu Tử Lương bản thân cũng đối với chưởng môn của Đan Hương Đào Nguyên rất tò mò, nhưng không nghĩ tới lại chính là Hoa Hương Nguyệt, hiện tại bọn hán hiểu tại sao Hoa Hương Nguyệt có thể hô phong hoán vũ ở Đan Hương Đào Nguyên, nàng ta ở Đan Hương Đào Nguyên thì có quyền lực tương đương với chưởng môn, bởi vì bản thân nàng ta đã là chưởng môn, chỉ là nàng ta ra vẻ thần bí để cho người ta cảm thấy Đan Hương Đào Nguyên sâu không lường được.
"Hừ, miệng của ngươi thật lớn!" Hoa Hương Nguyệt hừ lạnh nói, nàng ta cũng không nghĩ tới Cổ Đông Thần vậy mà lại nhìn ra được, điều này làm cho nàng ta cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Mấy người Tiêu Tử Lương lúc này đều rất xấu hổ, vừa rồi bọn họ còn coi thường Hoa Hương Nguyệt, nhưng không nghĩ tới Hoa Hương Nguyệt lại có một cái thân phận kinh người tới như vậy, nơi nàng ta dọa người không chỉ là thực lực còn có thuật luyện đan! Người có thể luyện chế ra đan dược cấp cao ở Thần Võ đại lục cũng chỉ có hai người, chưởng môn Đan Hương Đào Nguyên và Đan trưởng lão của Thái Vũ môn!
Loại người này thế nhưng là tuyệt đối không thể đắc tội, ai biết trong Thần Võ đại lục còn ẩn giấu đi bao nhiêu Niết Bàn cảnh lợi hại? Nếu như Hoa Hương Nguyệt có thể lợi dụng thuật luyện đan của mình tới lôi kéo những Niết Bàn cảnh này đến, như vậy lực lượng của nàng thế nhưng là rất khủng bố.
Không chỉ là như thế, ở hải ngoại bên trên một số đại lục khác, Luyện đan sư cấp cao cũng là ít càng thêm ít, chỉ cần Hoa Hương Nguyệt lên tiếng thì chắc chắn sẽ có một đống lỡn võ giả Niết Bàn cảnh mộ danh mà đến, tới cửa cầu nàng ta giúp một tay luyện đan.
Thẩm Tường âm thầm buồn cười, Hoa Hương Nguyệt cho hắn tên tuổi thủ tịch Luyện đan sư vinh dự, sau này hắn cũng không sợ những người này, chỉ là hắn đến bây giờ vẫn là không thể nào nhìn thấy Hoa Hương Nguyệt, lúc trước Hoa Hương Nguyệt thế nhưng là cực lực lôi kéo hắn, thậm chí còn không tiếc bán nhan sắc, còn nguyện ý làm nha hoàn của hắn...
"Sau này ngươi chắc chắn sẽ hối hận!" Lúc trước lúc Thẩm Tường từ chối Hoa Hương Nguyệt làm nha hoàn của hắn, đã từng nói như vậy, Thẩm Tường bây giờ quả thực đã ân hận lúc đầu đã lựa chọn sai a, nếu như có một nha hoàn lợi hại như vậy thì hắn còn sợ cái gì?
"Hoa chưởng môn, chúng ta có thể ở chỗ này dùng nhờ một lát hay không? Do mấy người chúng ta phóng xuất ra một cái kết giới, tuyệt sẽ không làm hư hỏng nơi này, nếu như làm hư hỏng vậy chúng ta sẽ bồi thường gấp trăm lần!" Tiêu Tử Lương nói rất có lòng tin.
Hoa Hương Nguyệt cười lạnh: "Phí tổn xây dựng quảng trường này ta thế nhưng là bỏ ra hơn mười ngàn vạn tinh thạch, nếu như bị hư hỏng, các ngươi thực sự sẽ bồi thường cho ta một triệu vạn tinh thạch sao?"
Một triệu vạn tinh thạch, điều này làm cho trong lòng mấy tên bá chủ chưởng môn kia đều âm thầm đau đớn, quảng trường này rất lớn, hơn nữa sử dụng vật liệu đều là chủng loại rất cứng cỏi, là trải qua khai thác và gia công đặc biệt, gạch ở nơi này cũng rất dày, xác thực giá trị hơn một triệu vạn tinh thạch.
Cổ Đông Thần cười nói: "Kết giới gì gì đó ta cũng không nhúng tay, dù sao cũng là các ngươi tìm tiểu tử này đánh nhau, người làm chưởng môn như ta chẳng lẽ còn đến giúp các ngươi một chút sức lực để bắt nạt đệ tử Thái Vũ môn ta sao?"
Thẩm Tường cũng cười nói: "Là các ngươi tìm ta đánh nhau, ta chỉ đánh ở nơi này, nếu như các ngươi muốn mời ta đi rừng hoang thâm sơn nào thì ta không theo được."
Tìm người khác đánh nhau còn phải để người khác đáp ứng một đống lớn yêu cầu, làm như vậy cũng quá không thèm nói đạo lý.
"Các ngươi đều là Chân Võ cảnh, do mấy người chưởng môn chúng ta cùng lúc bố trí kết giới, chẳng lẽ còn ứng phó không được sao? Nếu như hư mất một cục gạch, ta bồi thường cho Đan Hương Đào nguyên các ngươi một triệu vạn tinh thạch là được rồi." Tiêu Tử Lương hừ lạnh nói, bị Cổ Đông Thần và Hoa Huơgn Nguyệt đè ép, để hắn vô cùng biệt khuất, Cổ Đông Thần là võ giả vượt qua Niết Bàn cảnh bát kiếp, bản thân Hoa Hương Nguyệt là thất kiếp lại là một Luyện đan sư cấp cao, đều là vượt xa hắn.
Mà Tiêu Tử Lương thế nhưng là nhân vật cùng thời đại với Hoàng Cẩm Thiên, thời đại đó người nổi danh không phải là phi thăng thành tiên mà chính là Niết Bàn cảnh bị biến thành mây khói ở Niết Bàn kiếp, hắn tuy rằng còn sống, nhưng lại cực kỳ uất ức, đặc biệt là đối diện với mấy cái tiểu bối vượt xa hắn càng làm cho hắn không ngẩng đầu lên được.
Lần trước lúc Thẩm Tường và Liên Thường Vận tỷ võ với nhau, cũng bởi vì có ba võ giả Niết Bàn cảnh bố trí xuống kết giới, cho nên mặc kệ hắn sử dụng lực lượng lớn tới cỡ nào cũng không thể phá hỏng bất luận chút đồ vật gì, cho nên hắn muốn làm hỏng một viên gạch thì quả thực cũng rất khó.
Nhưng Thẩm Tường lại muốn thử xem, bởi như vậy có thể để cho Tiêu Tử Lương phải xuất huyết nhiều, cho Hoa Hương Nguyệt một triệu vạn tinh thạch, đây đối với những chưởng môn này mà nói cũng là một khoản có con số rất lớn.
"Vậy thì tốt, hiện tại liền tùy tiện cho các ngươi làm!" Hoa Hương Nguyệt nhàn nhạt nói, sau đó người nhẹ nhàng rời đi, bay trở về tầng thứ mười hai của Đan Hương tháp.
P/S: Ta thích nào... chương 5