Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 3226 - Chương 3226 - So Kiếm Với Kiếm Tộc

Chương 3226 - So kiếm với Kiếm tộc
Chương 3226 - So kiếm với Kiếm tộc

Thẩm Tường nói tới không phải không có lý, bởi vì hắn trước đó từng gặp được người của Thiên Cổ Thần tộc đến từ Vạn Đạo chi thượng, bọn họ đều đã đi lên Vạn Đạo chi thượng từ sớm, hoàn cảnh ở trên đó rất tàn khốc, người có thể được lịch luyện ở trên đó thì đều tương đối lợi hại.

Bạch Hi Minh cũng cảm thấy có khả năng này, bởi vì hắn phát hiện những người này đều không phải là loại hắn quen thuộc.

"Ta đưa ngươi về Bạch gia đi." Thẩm Tường nói ra: "Muội muội của ngươi còn ở trong Bạch gia chứ."

"Ừm." Bạch Hi Minh khẽ gật đầu, hơi nghi hoặc một chút: "Ngươi muốn mang ta trở về như thế nào."

Thẩm Tường lấy Lục Đạo Thần kính ra, quan sát được Bạch Tuyết Lam đang tu luyện, cười nói: "Bây giờ mang ngươi trở về!"

Thẩm Tường mang theo Bạch Hi Minh, sử dụng dịch chuyển chẳng mấy chốc đã đi tới bên ngoài Bạch phủ.

Sau khi đi tới, Bạch Hi Minh đầu tiên là giật mình, sau đó quan sát thấy có chút không đúng, vội vàng dẫn Thẩm Tường chạy tới trước cổng chính, sau đó hắn mở đại trận ra, mang theo Thẩm Tường tiến vào Bạch phủ.

Ngay khi Bạch Hi Minh đóng cửa, đột nhiên trông thấy một đám người áo xanh đột nhiên tiếp tục đi tới, tất cả đều cầm kiếm có bao kiếm màu xanh lơ lửng trên hông, trông có hơi giống với trang phục của Bạch gia là áo trắng và vỏ kiếm trắng.

Thẩm Tường xem xét, biết đám người mặc áo xanh này chắc chắn là Kiếm tộc.

"Là Kiếm tộc Lam gia!" Bạch Hi Minh nhìn vào bọn họ, thấp giọng nói với Thẩm Tường.

"Lợi hại sao?" Thẩm Tường hỏi, hắn bây giờ cách một cái đại trận, không cảm ứng được khí tức của đối phương.

"Rất mạnh!"

Bạch Hi Minh mở đại môn ra, nói với người Lam gia: "Các ngươi tới làm cái gì? Chẳng lẽ là đi ngang qua khát nước, tới đòi nước uống hay sao?"

Người cầm đầu của đám người Lam gia này là một thanh niên, hắn cười nói: "Cũng không phải, chúng ta chẳng qua là cảm thấy Nhị gia chủ của Bạch gia quá mức tịch mịch, cho nên mới tới chơi với nàng, hy vọng ngươi có thể để nàng ta đi ra chơi với chúng ta."

"Chỉ dựa vào đám gia hỏa các ngươi cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem dáng chó của chính mình." Bạch Hi Minh khinh thường nói ra: "Muội muội ta thế nhưng là có được truyền thừa của Thái Dương Kiếm huyết, các ngươi còn chưa xứng gặp nàng."

Bạch Hi Minh để người của Lam gia nổi giận, nhưng là bọn họ lại có thể nhịn được.

"Ha ha, Bạch Tuyết Lam chẳng qua chỉ là một tên phế vật, có được Kiếm huyết thì lại làm sao, cũng không thấy Bạch gia các ngươi quật khởi, ngược lại còn kéo đỏ Bạch gia các ngươi." Nam tử áo lam cười gằn nói: "Còn không bằng dâng nàng ta ra để chúng ta nếm một chút, nói không chừng Kiếm huyết có khả năng phát dương quang đại ở trên người chúng ta."

Bạch Tuyết Lam bởi vì là nữ tử, không hợp với Thái Dương Kiếm huyết dương cương, đây là chuyện mà mọi người đều biết, không chỉ có riêng tộc đàn dòng họ khác của Kiếm tộc luôn hy vọng đạt được Bạch Tuyết Lam, ba cái Thái Dương Thần tộc khác cũng luôn luôn mơ ước Kiếm huyết của Bạch Tuyết Lam, đều muốn bắt Bạch Tuyết Lam lại để lấy máu, rồi sau đó uống máu của Bạch Tuyết Lam để bọn họ có thể kế thừa Kiếm huyết.

Bạch Hi Minh lập tức nổi giận, bịch một cái đóng đại môn lại.

"Bạch huynh, cứ buông tha cho bọn họ như vậy sao?" Thẩm Tường vừa rồi đứng ở bên cạnh xem đã cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Bọn họ đều là tuấn kiệt trẻ tuổi của Lam gia, thường xuyên tới nơi này làm ầm làm ĩ ... đương nhiên, không chỉ là Lam gia, người của những gia tộc khác cũng thường xuyên làm loại chuyện này, ta không cảm thấy kinh ngạc gì, chỉ cần chúng ta nhịn thêm nữa, chờ muội muội nàng ta tu luyện đại thành thì chính là ngày tận thế của những gia hỏa này." Bạch Hi Minh hung tợn nói.

Bạch Hi Minh đã nhịn, nhưng là người của Lam gia ở bên ngoài lại không buông tha, thi nhau hô to.

"Rùa đen rút đầu, ta xem các ngươi có thể rút tới lúc nào, Bạch gia các ngươi không phải vừa rồi quen với một gia hỏa Thần Thổ tộc sao? Các ngươi có lượng lớn Vạn Đạo Thần thổ, hẳn là có được lực lượng mới đúng, tại sao còn phải co đầu rút cổ như thế."

"Đúng vậy, Bạch gia các ngươi chẳng lẽ không còn nhuệ khí nữa sao, Bạch gia các ngươi cũng thật là, vì một nữ nhân vậy mà làm cho cả Bạch gia xuống dốc."

Bạch Hi Minh tức giận, rất muốn đánh trả, nhưng điều này chỉ khiến hắn thêm tức giận.

"Ta ra ngoài gặp bọn họ một chút." Thẩm Tường đột nhiên nói.

"Chuyện này ... có phải là không tốt lắm hay không? Thực lực của bọn họ cũng không tệ, thế nhưng là Ngạo Thế Cuồng cảnh trung kỳ, có được hai cái Ngạo Thế Cuồng hồn." Bạch Hi Minh biết Thẩm Tường chỉ là vừa bước vào Ngạo Thế Cuồng cảnh.

"Không sao." Thẩm Tường cười cười rồi mới mở cửa.

Thẩm Tường bây giờ thế nhưng là sử dụng hình dáng của mình, người của Lam gia cũng không biết hắn.

"Nha, cuối cùng cũng dám ra đây, nhưng tại sao lại là gia hỏa này?" Nam tử cầm đầu cười nói: "Là đi ra để cho chúng ta đánh sao?"

"Có lẽ vậy, vừa nhìn thì biết tên gia hỏa này rất chịu đánh."

"Cũng rất muốn ăn đòn!"

Thẩm Tường đi ra khỏi kết giới của Bạch gia, mỉm cười: "Các ngươi đều dùng kiếm, trông cũng phong độ nhẹ nhàng, mà ta là khách khanh của Bạch gia, cũng là người dùng kiếm, vì để cho Bạch gia có thể trả cho ta nhiều thù lao một chút, ta muốn phơi bày một chút thực lực của mình."

"Cho nên làm phiền các vị, so tài với ta một trận, để Bạch gia nhìn thấy được thực lực của ta, như vậy ta cũng có đầy đủ lực lượng yêu cầu càng nhiều chỗ tốt hơn từ bọn họ."

Thấy Thẩm Tường nói ra ngô ra khoai, những người của Lam gia kia đều tin tưởng lời của Thẩm Tường.

Có điều, trong lòng bọn họ lại rất tức giận, bởi vì người trước mắt này vậy mà coi bọn họ là đối tượng thị uy, xem như là thứ để bày ra thực lực, ngẫm lại sẽ để cho trong lòng bọn họ cảm thấy tức giận.

"Bạch gia là ngu xuẩn, ngươi cũng ngu xuẩn! Đến lúc nào rồi mà còn chạy tới Bạch gia để làm khách khanh, Bạch gia vậy mà cũng thu loại ngu xuẩn như ngươi, các ngươi đều xem như là ngưu tầm ngưu mã tầm mã a." Nam tử mặc áo lam nhìn vào Thẩm Tường một chút, cười lạnh, kiếm của hắn cũng đã ra khỏi vỏ.

Thân kiếm của nam tử áo lam là màu trắng, mang theo một chút màu vàng kim nhàn nhạt, Thẩm Tường trông thấy lóe lên ánh vàng kim nhàn nhạt thì nhướng mày, thanh kiếm này cũng thêm Vạn Đạo Thần thổ vào.

Sau khi Bạch Hi Minh trông thấy, lúc đầu có chút lo lắng, nhưng nghĩ tới Thẩm Tường ngay cả cái xẻng cũng là dùng Vạn Đạo Thần thổ để luyện chế ra thì cũng không lo lắng cho lắm, đồng thời hắn còn có chút mong chờ, Thần khí mà Thẩm Tường sử dụng là lấy cái gì ra để luyện chế, hắn suy đoán là dùng Vạn Đạo Thần Thổ tinh, nếu thật sự như vậy thì căn bản không cần e ngại đối phương.

"Ngươi đã nhìn ra, đúng không? Có phải đã sợ rồi hay không?" Nam tử áo lam trông thấy Thẩm Tường nhìn chằm chằm vào Thần kiếm của hắn, cười đắc ý: "Ở bên trong thế hệ trẻ tuổi của Lam gia, chỉ có ba người có thể thu được loại khen thưởng Thần kiếm này, mà ta là một người trong đó."

"Ngươi chắc là một người yếu nhất đi." Thẩm Tường cười nói: "Thật ra thì ta không sợ ngươi chút nào, bởi vì xét theo thái độ của ngươi lúc này, ngươi rất dựa vào thanh kiếm này, ngươi lấy đạt được thanh kiếm này mà đắc ý, chứ không phải là lấy kiếm pháp và thực lực của mình, nếu không có thanh kiếm này ngươi sẽ kém cỏi tới mức nào?"

Thẩm Tường giống như đâm trúng vào chỗ đau nhức của nam tử áo lam, khiến hắn tức giận tới lông mày nhíu lại, sau đó người nhẹ nhàng mà lên, trường kiếm màu trắng lóe lên, vạch ra một đường vong cung màu vàng kim nhàn nhạt ở trên hư không, sau đó là một trận kiếm khí cuồng bạo vọt tới.

Rè rè một tiếng, sấm sét nổ vang, tia chớp màu xanh lam bắn ra từ trên thân kiếm, mấy chục đạo thiểm điện hóa thành mấy chục thanh kiếm quang màu xanh lam, hò hét lao về phía Thẩm Tường, lập tức tới.

Thẩm Tường ngưng lông mày nhìn chằm chằm vào hành tung của đối phương, không thể không nói, nam tử Lam gia này vẫn là rất có thực lực, lúc này vậy mà đã hóa thân thành thiểm điện, khó mà bắt lấy được thân ảnh thực sự của hắn.

"Ta nhìn thấy!" Thẩm Tường cười mỉm, trong tay xuất hiện một thanh Thần kiếm lóe lên sắc bén, hắn khẽ vung lên, đánh vào trên mũi kiếm của nam tử áo lam, đánh tan kiếm thế mạnh mẽ được ngưng tụ ở trên đó.

Thiểm điện trông rất dọa người kia cũng đột nhiên biến mất, thân ảnh nam tử áo lam cũng đã xuất hiện, trên mặt mang the vẻ kinh dị, hắn không nghĩ tới đối phương vậy mà có thể liếc mắt cái là đã nhìn thấu được chiêu kiếm của hắn, phá giải một kiếm rất nhẹ nhàng.

P/S: Ta thích nào ... chương 1

Bình Luận (0)
Comment