Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 3231 - Chương 3231 - Bạch Cốt Chi Độc

Chương 3231 - Bạch cốt chi độc
Chương 3231 - Bạch cốt chi độc

Thẩm Tường buồn bực, hắn không biết mình sau này có thể biến thành như vậy hay không, hắn suy nghĩ một lát, cảm thấy chắc là sẽ không biến, bởi vì trước đây hắn tu luyện qua không ít công pháp, hơn nữa hắn chủ yếu là luyện đan, sẽ không toàn tâm toàn ý đi tu hành Cuồng Hỏa Kiếm pháp.

Cuồng Hỏa Kiếm pháp với hắn mà nói thì chỉ có thể để cho hắn phát huy Thái Dương Cuồng hỏa, lợi dụng Thái Dương Cuồng hỏa để chiến đấu mà thôi, hắn sẽ không dồn hết toàn bộ tâm tư vào trên đó.

Mà Bạch Tuyết Lam và những người có Kiếm huyết của Bạch gia trước đó thì đều là một lòng một ý đi tu luyện Kiếm đạo, cho nên mới nắm giữ tinh túy của Cuồng Hỏa Kiếm pháp.

"Tuyết Lam, ngươi đi nói chuyện với các trưởng lão thật tốt, làm quen hoạt động của Bạch gia một chút." Bạch Hi Minh nói ra: "Ta có chuyện quan trọng muốn nói với Thẩm Tường, sau đó lại nói với ngươi."

Bạch Tuyết Lam khẽ gật đầu rồi mới nhẹ nhàng lướt đi.

"Bạch huynh, có chuyện gì?" Thẩm Tường trông thấy dáng vẻ gấp gáp của Bạch Hi Minh.

"Thẩm Tường, ta có nhớ ngươi từng nói qua, ngươi hiểu khá rõ đối với độc." Bạch Hi Minh hỏi, sau đó quay người bước nhanh đi.

"Đúng!" Thẩm Tường gật đầu, đi theo đằng sau hắn: "Các ngươi có người bị trúng độc sao?"

"Trúng một loại độc rất kỳ quái, ai ... ngươi đi xem thì biết." Khắp khuôn mặt Bạch Hi Minh là vẻ lo lắng: "Trúng độc thế nhưng chính là ba tên luyện đan sư hiếm hoi của Bạch gia chúng ta."

"Có nguy hiểm sinh mệnh hay không?" Thẩm Tường hỏi: "Bọn họ trúng độc gì vậy?"

Bạch Hi Minh đi tới bên ngoài một gian nhà, sau khi mở cửa đi vào, Thẩm Tường trông thấy ba người mặc áo bào, trên đầu bọn họ đều được khăn trùm kín đầu, khắp toàn thân từ trên xuống dưới được mặc rất kín, cả ngón tay cũng được bọc lại, nhìn là không thấy da của bọn họ một chút nào, ở hai mắt bọn họ là đen nhánh, trống rỗng, trông rất quỷ dị.

"Bọn họ làm sao vậy?" Thẩm Tường cảm ứng khí tức của đối phương một chút, cau mày nói: "Lực lượng sinh mệnh của bọn họ đều rất ngoan cường, không giống như trúng độc, có thể nói không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào?"

Bạch Hi Minh thở dài: "Trách thì trách ở cái nơi này, bọn họ tuy rằng trúng độc, hơn nữa tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng của bọn họ, thậm chí không để cho bọn họ có bất kỳ khó chịu nào, chỉ là ... chỉ là thân thể có biến hóa rất lớn."

Bạch Hi Minh nhìn vào một tên luyện đan sư mặc áo bào trắng, nói ra: "Để cho hắn xem đi!"

Ba tên luyện đan sư đều thi nhau lắc đầu, trông bọn họ là rất không muốn.

"Chẳng lẽ các ngươi muốn cả một đời đều như vậy sao? Thẩm đại sư là người rất có bản lĩnh, chính hắn đã để cho Tuyết Lam khôi phục lại, các ngươi cần phải biết tình huống của Tuyết Lam đi ... Tuyết Lam bây giờ thế nhưng là một người có Kiếm huyết chân chính, vừa rồi ta trông thấy nàng, loại khí thế đó để ta cảm thấy hết sức quen thuộc, Bạch gia chúng ta sẽ không bị biệt khuất giống như trước nữa."

Lúc Bạch Hi Minh nói lên lời nói thì rất kích động.

"Cho nên, hiện tại ngày tốt lành của Bạch gia chúng ta sắp tới, mà các ngươi lại gặp nạn như vậy, chuyện này với các ngươi mà nói thì thực sự rất không công bằng." Bạch Hi Minh một mặt bi thương, nói ra: "Các ngươi để cho Thẩm đại sư xem một chút đi, bằng không cứ tiếp tục như vậy thì cuộc sống của các ngươi chắc chắn không được thoải mái!"

Thẩm Tường nghe được không hiểu ra sao, từ Bạch Hi Minh cùng với ba tên luyện đan sư bao bọc mình chặt như cái bánh chưng này tới xem, chuyện bọn họ gặp phải chắc chắn không đơn giản, điều này làm cho hắn đặc biệt tò mò, rất muốn tự mình đi lên lột áo của ba tên luyện đan sư này xem.

Sau đó một luyện đan sư trong đó giật bao tay trên tay xuống, Thẩm Tường ngẩn người.

"Đây là ..." Thẩm Tường hít sâu một hơi: "Huyết nhục của ngươi đâu?"

Luyện đan sư kia tháo bao tay xuống xong vậy mà chỉ còn lại xương cốt, nhưng là ... nhưng là xương cốt không hề phân tán, quỷ dị nhất chính là, Thẩm Tường có thể cảm ứng được trên cái tay này có khí tức của huyết nhục.

"Huyết nhục còn ở trên tay của ta, nhưng là biến thành trong suốt, nhìn không thấy ... trong người chúng ta có một loại độc kỳ lạ khiến toàn thân đều như vậy." Người luyện đan sư kia cười khổ nói: "Nếu như chúng ta cởi sạch ra thì chính là Bạch Cốt tinh."

Bạch Hi Minh cau mày nói: "Trên người bọn họ có huyết nhục, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể cũng vẫn còn, nhưng lại trở nên trong suốt, chỉ còn lại xương cốt là không biến thành trong suốt, cũng không có dấu hiệu trúng độc, khôi phục thế nào đây."

"Các ngươi là trúng độc như thế nào?" Thẩm Tường đi tới, cầm lấy tay của tên luyện đan sư kia, giữ cổ tay của hắn, quả thật có thể cảm ứng được mạch đập, đồng thời cũng cảm giác được bàn tay mình đang cầm là gầy guộc, da thịt già nua.

Thẩm Tường cũng hiểu được, ba tên luyện đan sư này đều còn huyết nhục, chẳng qua chỉ là biến trở thành trong suốt, đây là do trúng độc mà dẫn tới.

Loại độc này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại có thể khiến người ta rơi vào trong một loại trạng thái cực kỳ không tốt, Thẩm Tường có thể cảm nhận được tâm trạng lo lắng của ba tên Luyện đan sư này, thử nghĩ một chút xem, huyết nhục da thịt của mình đều biến thành trong suốt, mà chính mình có thể trực tiếp trông thấy xương cốt của mình, lúc soi gương trực tiếp trông thấy một bộ khung xương, loại cảm giác này chắc chắn là rất không thoải mái.

"Đúng ... đúng Lam Thiên Độc Vương của Lam gia hạ độc chúng ta, lúc chúng ta hái thuốc ở bên ngoài, rất không may cũng gặp phải gia hỏa này đi hái thuốc, tu vi của hắn vốn cao hơn chúng ta, một đường bị hắn truy sát, cuối cùng thì không hiểu ra sao cả mà trúng loại độc này của hắn." Một tên luyện đan sư rất tức giận khi nhớ lại chuyện này.

"Thẩm Tường, có biện pháp không?" Bạch Hi Minh hỏi.

Thẩm Tường kiểm tra cẩn thận tình huống của một tên Luyện đan sư, hắn còn lấy một chút máu của tên Luyện đan sư này, nhưng là ... nhưng là những máu này cũng là trong suốt, trong bát ngọc của hắn đều chứa đầy máu, nhưng cái chính là không nhìn thấy được.

Thẩm Tường gọi một Lão Thử Nhân ra, để Lão Thử Nhân này uống hết bát máu này, chỉ thấy thân thể của Lão Thử Nhân biến hóa nhanh chóng.

Thân thể lão Thử Nhân mặc một bộ quần áo bó màu đen, mà huyết nhục, làn da của hai tay và cổ để lộ ra bên ngoài quần áo đều nhanh chóng biến trở thành trong suốt, chỉ có thể trông thấy xương cốt.

"Trong máu cũng có độc." Thẩm Tường hít sâu một hơi, sau đó hắn nếm thử mấy loại biện pháp giải độc mà chính mình thường dùng, nhưng cũng không thể thành công, Lão Thử Nhân vẫn như cũ.

"Lam Thiên Độc Vương quả nhiên lợi hại, không hổ là cường giả số một số hai bên trong Lam gia." Tên Luyện đan sư kia thở dài một hơi: "Chúng ta có khả năng sẽ bị như thế này cả một đời, loại cảm giác này thật sự là sống không bằng chết a."

Bạch Hi Minh cũng thở dài một hơi: "Nếu quả như thực sự không được, các ngươi chỉ có thể chuyển linh hồn, tiếp tục như vậy thì không phải biện pháp tốt a!"

"Còn có một cái biện pháp chính là đi tìm Lam Thiên Độc Vương đòi giải độc." Thẩm Tường nói ra: "Ta cảm thấy rất hứng thú đối với loại độc này, sau này nói không chừng ta sẽ xung đột với Lam gia, cho nên ta cũng muốn làm chút giải dược tới phòng thân."

Thẩm Tường suy nghĩ một lát, chính mình nếu như trúng phải loại độc này, đoán chừng cũng chỉ có thể thi triển lực lượng phản để cho mình ẩn thân đi, bằng không chính mình nhìn vào cũng cảm thấy khó chịu.

"Lam Thiên Độc Vương không có khả năng đưa cho ngươi." Người Luyện đan sư kia lắc đầu: "Lam gia và Bạch gia chúng ta vốn có quan hệ rất không tốt, bằng không bọn họ cũng sẽ không dùng loại độc này đối với chúng ta."

Dùng loại độc này thì quả thực rất ác độc, quả thực chính là tàn phá linh hồn của người khác.

"Các ngươi đừng có tuyệt vọng, ta chắc chắn sẽ lấy được giải độc giúp các ngươi." Thẩm Tường an ủi bọn họ, dù sao bọn họ đều là Luyện đan sư, hơn nữa Thẩm Tường cũng rất đồng cảm với bọn họ.

P/S: Ta thích nào ... chương 1.

Bình Luận (0)
Comment