Thẩm Tường nhìn đằng sau một chút, đằng sau lại có rất nhiều người đều không dám tới gần, bởi vì nơi này vô cùng nóng, có điều vẫn có một số người có thể đi vào, những người này đều là cường giả một phương.
Thẩm Tường thi triển lực lượng phản, người khác không thể nhìn thấy hắn.
"Ngọn núi này đến cùng là cái gì?" Thẩm Tường từ xa nhìn tới, hắn lấy Lục Đạo Thần kính ra đi tìm kiếm Bạch Tuyết Lam, sau khi hắn trông thấy Bạch Tuyết Lam thì lập tức truyền âm hỏi: "Tuyết Lam, ngươi ở nơi nào? Bạch huynh không yên lòng ngươi, cho nên bảo ta tới nơi này tìm ngươi."
Mặt mũi Bạch Tuyết Lam vốn đầy vẻ lạnh lùng, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Tường vang lên trong đầu của nàng thì sắc mặt của nàng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, vội vàng trả lời Thẩm Tường: "Thẩm Tường, ngươi tuyệt đối đừng tới, nơi này vô cùng nguy hiểm, hơn nữa gia tộc khác đều phái Ngạo Thế Cuồng Chiến Thần tới đây."
Thẩm Tường đã tới, sau khi định vị được Bạch Tuyết Lam thì hắn dịch chuyển một cái là tới.
Vị trí của Bạch Tuyết Lam rất gần với Hỏa Diễm Cự sơn kia, hoàn cảnh nơi này vô cùng khắc nghiệt, rất nóng, nếu như không có thực lực nhất định, chạy tới nơi này chỉ sợ sẽ hóa thành tro.
Thẩm Tường nhìn thấy rất nhiều người, trong đó có người mặc áo lam, đây đều là người của Lam gia, bọn họ lúc này đang bao vây Bạch Tuyết Lam, nhưng Bạch Tuyết Lam lại không sợ bọn họ.
Bạch Tuyết Lam quan sát đám người bên Lam gia, lạnh lùng nói: "Lam gia các ngươi trong nhiều năm qua đã làm gì với Bạch gia chúng ta, Bạch Tuyết Lam ta đều rõ ràng, bây giờ đã là lúc nên để cho Lam gia các ngươi trả lại. "
Những Thái Dương Thần tộc khác chỉ đứng ở đằng xa mà nhìn, bọn họ tuy rằng cũng đều xa lánh Bạch gia, nhưng không có hung ác đối với Bạch gia giống như mấy dòng họ tộc đàn khác của Kiếm tộc, hiện tại Bạch Tuyết Lam có thể tới đây, rõ ràng là đã chưởng khống được Kiếm huyết, trở thành Kiếm Huyết chi nhân.
"Bạch Tuyết Lam, bảo gia hỏa ở Bạch gia các ngươi hạ độc đối với ta cút ra đây." Lam Thiên Độc Vương tức giận quát, hắn rất để ý tới chuyện này.
"Hừ, ngươi cái tên chó chết này còn chưa xứng để gặp hắn." Trong khi nói chuyện Bạch Tuyết Lam cách không bổ tới một kiếm, lúc Cuồng Hỏa Kiếm khí bạo liệt bay vụt ra, hóa thành một luồng sáng cầu vồng, đáng sợ là còn đang điên cuồng thôn phệ độ nóng kinh khủng xung quanh.
Lúc đi tới, kiếm khí có được đã biến thành một con Hỏa thú to lớn cao tới trăm trượng, nuốt chửng tất cả người của Lam gia.
Các gia tộc lớn đều tập trung ở chỗ này, bọn họ vốn đều chỉ là vì thăm dò Hỏa Diễm Cự sơn mà tới, nhưng bây giờ lại gặp trò hay như vậy, bọn họ đều ở đằng xa vừa quan sát vừa chém gió.
"Cuối cùng lại được trông thấy Cuồng Hỏa Kiếm khí, không nghĩ tới a ... thực sự không nghĩ tới a, đã cách nhiều năm như vậy rồi, Cuồng Hỏa Kiếm khí thế mà lại được một nữ oa oa phóng thích ra ngoài, hơn nữa còn đáng sợ tới như vậy, thật sự là người đời sau tài giỏi hơn người đời trước."
"Nhớ rõ nàng ta lần trước lúc đi tới Thiên Đan Sơn trang trông thân thể còn ốm yếu, trải qua không bao lâu, nàng ta vậy mà đã trở thành một Ngạo Thế Cuồng Chiến Thần đáng sợ."
"Bạch gia gặp quý nhân ... nghe nói Bạch gia còn có một khách khanh cũng là Kiếm Huyết chi nhân, tuy nhiên không có đáng sợ như của Bạch Tuyết Lam, hơn nữa Bạch Tuyết Lam sử dụng kiếm dường như còn là dùng Vạn Đạo Thần Thổ tinh luyện chế mà thành."
"Chắc chắn là gia hỏa trong lần hội đấu giá lấy ra lượng lớn Vạn Đạo Thần thổ kia cung cấp cho bọn họ."
"Cũng may mâu thuẫn giữa chúng ta và Bạch gia không phải rất lớn, chắc là có thể hóa giải."
"Hắc hắc, mấy cái dòng họ tộc đàn của Kiếm tộc đối với Bạch gia là tàn nhẫn nhất, chúng ta những ngoại tộc này ngược lại không có cơ hội để ra tay độc ác với bọn họ."
Lam Thiên Độc Vương cũng không phải thuộc loại hình chiến đấu, hắn chỉ trốn tới nơi xa, quan sát hai tên Ngạo Thế Cuồng Chiến Thần của Lam gia chiến đấu với Bạch Tuyết Lam và Ngạo Thế Cuồng Chiến Thần của Bạch gia.
Thẩm Tường sớm đã chạy tới nơi này, hơn nữa còn ẩn dấu rất rốt, nguyên nhân bởi vì Hỏa Diễm Cự sơn, khiến cho hoàn cảnh nơi này vô cùng khắc nghiệt, bây giờ Bạch Tuyết Lam lại đại chiến ở chỗ này, sóng khí trận trận, nếu như có dao động yếu ớt nào đó thì căn bản khó mà phát giác được.
"Nhất định phải bắt sống được tiểu tiện nhân đó, ta muốn để cho tất cả nô tài của Lam gia hung hăng chơi nàng ta!" Tiếng gào thét của Lam Thiên Độc Vương truyền tới bên tai của Bạch Tuyết Lam, khiến cho Bạch Tuyết Lam càng tức giận hơn, hận không thể lập tức tới ngay chỗ Lam Thiên Độc Vương để giết chết hắn.
Chỉ có điều, nàng ta bây giờ còn đang chiến đấu với Cuồng Chiến Thần của Lam gia, thực lực Cuồng Chiến Thần kia vô cùng cường hãn, nàng ta cần phải ứng đối rất cẩn thận, cũng không thể phân tâm, cho nên nàng chỉ có thể kiềm nén lửa giận, chuyên tâm chiến đấu!
Thẩm Tường cũng tổng thấy lực lượng của Cuồng Chiến Thần, quả thực đáng sợ, cụ thể mạn cỡ nào hắn cũng không rõ ràng, hắn cần đánh một trận thì mới biết được.
Lam Thiên Độc Vương liên tục dùng ngôn ngữ tới kích thích Bạch Tuyết Lam, hắn giống như hiểu rất rõ tính cách của Kiếm Huyết chi nhân (Người có Kiếm huyết), đều là loại người lạnh lùng cao cao, rất khó chịu với loại lời nói lăng nhục khó nghe kiểu này.
Ngya khi hắn đang liên tục quát lớn, Thẩm Tường đã đi tới bên cạnh hắn, hắn lấy Cửu Tiêu Thần kiếm ra, không nói hai lời, dùng tốc độ nhanh nhất chém đầu của Lam Thiên Độc Vương xuống, thu vào bên trong Thiên Sáng Đỉnh lô xong thì vội vàng dịch chuyển rời đi.
Lam Thiên Độc Vương trước đó là trôi nổi trên không để mà quát mắng, mọi người đang nghe hắn mang chửi rất hăng say, nhưng lại đột nhiên dừng lại, người đang chú ý chiến đấu lập tức nhìn về phía phương hướng của Lam Thiên Độc Vương, chỉ thấy thân thể Lam Thiên Độc Vương đang rơi xuống mà đầu thì không thấy đâu!
"Lam Thiên trưởng lão!" Một lão giả sợ hãi hô lên, vội vàng chạy tới đón đỡ thân thể của Lam Thiên Độc Vương, chỉ thấy đầu đã không thấy đâu nữa, cái cổ xuất hiện dấu hiệu huyết dịch bị sức nóng làm bốc hơi.
Sau khi Bạch Tuyết Lam biết được tình huống, trong lòng kinh hãi, sau đó nàng ta đột nhiên nghĩ tới Thẩm Tường.
Nàng ta càng ngày càng cảm thấy là Thẩm Tường làm, trong lòng cũng âm thầm cao hứng, bởi vì Thẩm Tường diệt đi một cái đồ quỷ sứ đáng ghét đang một mực nhục mạ nàng ta giúp nàng.
Mọi người lại giật mình kinh hãi, bởi vì có người ám toán Lam Thiên Độc Vương, hơn nữa thủ đoạn vô cùng cao siêu, ngay cả Lam Thiên Độc Vương loại gia hỏa này cũng không phát giác ra, càng đáng sợ hơn chính là, bên cạnh Lam Thiên Độc Vương còn có mấy tên cường giả của Lam gia.
Sau khi Thẩm Tường xử lý được Lam Thiên Độc Vương, đứng ngay bên cạnh quan sát Cuồng Chiến Thần chiến đấu mà người của Lam gia thì đều thi nhau nổi giận mắng Bạch gia không biết xấu hổ, nói Bạch gia sử dụng thủ đoạn thấp hèn.
Đột nhiên, ngọn Hỏa Diễm Cự sơn kia rung động.
Thẩm Tường cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng lao tới, phóng Lục Đạo Thần kính ra, mở trận pháp ở bên trong ra, bao bọc lấy Bạch Tuyết Lam và tên Cuồng Chiến Thần của Bạch gia lại!
Ầm!
Ngọn núi lớn kia đột nhiên nổ tung, bộc phát ra sóng khí cuồng bạo cùng ánh sáng mạnh mẽ như mặt trời nổ tung, đám người Thẩm Tường rất xốc nảy ở bên trong Lục Đạo Thần kính, hơn nữa còn có thể cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt đang liên tục xâm nhập vào, bọn họ đều rất cường đại, những cỗ nóng rực này lại làm cho bọn họ cảm thấy thân thể đau nhức.
Vụ nổ đến đột ngột và đi cũng rất nhanh, đám người Thẩm Tường bị cỗ chấn động đó thổi ra nơi rất xa, sau khi mọi thứ xung quanh bình tĩnh trở lại, Thẩm Tường nhìn về phía trước, chỉ thấy đầy đất đều là những khối thi thể bị đốt cháy khét lẹt, rất nhiều người đã chết!
"Không thấy ngọn núi kia đâu nữa, nhưng cũng không có bộc phát ra bất kỳ đá vụn nào." Bạch Tuyết Lam không dám tưởng tượng, nếu như không phải có Thẩm Tường đột nhiên xuất hiện tới bảo vệ bọn họ, tình huống của bọn họ lúc này nói không chừng sẽ rất nghiêm trọng.
Lúc này người bay ở trên không trung, thân thể đều không hoàn chỉnh, đều là thiếu cánh tay cụt cái chân, những người này cũng đều là đám mạnh nhất, mà hơi yếu thì đều đã biến thành khối vụn cháy khét rơi xuống mặt đất rồi!
Tất cả mọi người nhìn về phía vị trí ngọn núi lớn vừa rồi, sợ hãi không thôi!
P/S: Ta thích nào ... chương 4