Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 3260 - Chương 3260 - Tần Sương

Chương 3260 - Tần Sương
Chương 3260 - Tần Sương

Nghe đồn thực lực của Tần Sương tương đương với Hồng Càn Nghị, manh hơn không ít so với Lam Khôn Nguyên trước đó, hơn nữa còn là Kiếm tộc.

Ở bên trong Thái Dương Thần tộc, thực lực tổng hợp của Kiếm tộc là mạnh nhất, cho nên những Cuồng Chiến Thần thiên tài của Kiếm tộc, một người cũng không thể xem nhẹ, trước đó nếu như không phải Thẩm Tường hắn dùng Lục Đạo Thần kính tới đánh bất ngờ thì hắn căn bản là không có khả năng chiến thắng.

Chiêu số giống vậy, hiện tại chắc chắn là không thể thực hiện được, Thẩm Tường biết điểm này, nhưng hắn lúc này cũng không lo lắng, bởi vì đó căn bản không cần hắn phải ra sân, Bạch Tuyết Lam đã khôi phục thương thế, hơn nữa còn dùng Vạn Đạo Thần Thổ tinh tu luyện ra Thần kiếm bản mệnh, cho dù đối đầu với Tần Sương, không có phần thắng thì cũng sẽ không thua là được rồi.

Thẩm Tường và Bạch Tuyết Lam đi tới đại môn Bạch phủ, mở cửa ra xem xét, trên quảng trường bên ngoài đã đứng đầy người, mà ở đằng trước đám người này có một nữ tử mặc quần áo bó màu trắng, tóc buộc tóc đuôi ngựa, trong tay cầm một thanh kiếm lập lòe sắc bén, vẻ mặt nàng ta lãnh đạm, toàn thân lộ ra sát khí bức người, khiến người ta cảm thấy một cỗ sát ý lạnh như băng.

Nữ tử này chính là Tần Sương, cách ăn mặc của nàng ta rất đẹp, tuy vẻ mặt lạnh lùng vô tình nhưng lại rất xinh đẹp, nàng ta cũng không phải là loại nữ tử lạnh lùng cao quý, mà là loại nữ tử toàn thân tràn ngập ngạo khí cùng sát phạt, từ trong đôi mắt tràn ngập chém giết của nàng ta là có thể nhìn ra được.

Sau khi Thẩm Tường trông thấy Tần Sương, không thể không hãi hùng khiếp vía, nếu như có thể, hắn rất không muốn chiến đấu với nữ nhân này, trông vô cùng đáng sợ, đặc biệt là lúc này Thần kiếm bản mệnh của nàng ta đã ra khỏi vỏ, thanh kiếm kia nhìn chỉ là thanh kiếm bình thường, nhưng thanh kiếm có thể được Tần Sương sử dụng thì chắc chắn không bình thường.

"Ngươi chính là Thẩm Tường?" Tần Sương trông thấy Thẩm Tường và Bạch Tuyết Lam đi ra, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tường, dùng một loại giọng nói hỏi thăm không có bất kỳ tình cảm gì.

"Đúng vậy, có chuyện gì không?" Thẩm Tường khẽ gật đầu, bọn họ lúc này còn đang ở bên trong kết giới của Bạch phủ.

Thẩm Tường quan sát xung quanh, người tới tham gia náo nhiệt là có không ít, nhưng hắn cũng nhìn ra có một số người không phải tới để tham gia náo nhiệt, ví dụ như đám người của Thiên Cổ Hoàng tộc, vừa nhìn là biết muốn công vào Bạch phủ, bọn họ chẳng qua là đang chờ đợi cơ hội mà thôi.

Còn có nữa chính là Lam gia!

Lam gia thế nhưng là bị Thẩm Tường giết chết một Cuồng Chiến Thần thiên tài, bọn họ không hận Thẩm Tường là chuyện không thể nào, mà Thẩm Tường bây giờ là khách khanh của Bạch phủ, bọn họ muốn giết chết Thẩm Tường thì đầu tiên phải đánh hạ được Bạch phủ, chuyện này rất không đơn giản, phải phối hợp với Thiên Cổ Hoàng tộc mới được.

Mà Cuồng Chiến Thần thiên tài của Thiên Cổ Hoàng tộc thì không thể ra tay! Thực lực của Hồng Càn Nghị rất khủng bố, chỉ là bởi vì trước đó đã ký kết huyết khế với Thẩm Tường, dẫn tới hắn phải trong vòng một năm không thể ra tay với Thẩm Tường và Bạch phủ, chỉ có thể đứng ở bên cạnh quan sát.

Trước đó mặc dù có Hồng Càn Nghị và Lam Khôn Nguyên, bọn họ cũng không dễ dàng hạ được Bạch phủ, huống chi Bạch Tuyết Lam của Bạch phủ bây giờ đã khôi phục lại, hơn nữa Hồng Càn Nghị lại không thể ra tay, Lam Khôn Nguyên thì bị giết chết, bọn họ muốn hạ được Bạch gia thì cũng chỉ có thể nhìn vào Tần Sương.

Sau khi Thẩm Tường trông thấy Tần Sương, tuy rằng có một loại cảm giác sợ hãi đối với nữ nhân này, nhưng không hiểu tại sao hắn lại có loại cảm giác yên tâm không hiểu, bởi vì hắn cảm thấy nữ nhân như vậy không có khả năng sẽ mặc cho thế lực gia tộc an bài.

Tần Sương tới đây, nói không chừng chỉ là tới vì bản thân mình mà không phải vì Tần gia, Thiên Cổ Hoàng tộc và Lam gia mà tới.

"Ta chỉ cần Tử Dương Thần kiếm!" Tần Sương trả lời đơn giản.

Chuyện này đúng như những gì Thẩm Tường đoán trước đó, Tần Sương chỉ tới vì mình!

Bạch Tuyết Lam đã nói với Thẩm Tường, Tần Sương sở dĩ sẽ đi cùng với Lam Khôn Nguyên và Hồng Càn Nghị tới cùng nhau đối phó với Thái Dương Thần chủ chính là vì Tử Dương Thần kiếm, bằng không nàng ta là không thể liên thủ với người khác một cách tùy tiện.

"Sao vậy, thanh kiếm trong tay ngươi kia không tốt sao? Tại sao còn muốn Tử Dương Thần kiếm của ta? Ta thấy thanh kiếm trong tay ngươi chính là Thần kiếm bản mệnh của ngươi, ngươi cần phải trân quý cho thật tốt, đối đãi với nó thật tốt, không thể do dự a, như vậy sẽ không tốt đối với Thần kiếm bản mệnh mà ngươi tu luyện." Thẩm Tường cười nói, vẻ mặt rất nhẹ nhàng.

Mọi người trông thấy Thẩm Tường vậy mà còn cười đùa khua môi múa mép với Tần Sương, trong lòng không thể không lau một vệt mồ hôi cho Thẩm Tường, Tần Sương là nữ nhân như thế nào, người của những thế gia Thái Dương Thần tộc này đều hiểu rất rõ.

Người mà Tần Sương ghét nhất chính là người cười đùa tý tửng ở trước mặt nàng ta, ghét nhất loại người dùng loại giọng điệu nói chuyện như vậy nói chuyện với nàng.

"Ngươi có cho hay không?" Tần Sương là một người không biết kiên nhẫn, lời nói này của nàng ta lộ ra sát khí và hàn ý vô tận, đôi con ngươi không mang theo một chút tình cảm nào kia càng làm cho quả tim của Thẩm Tường lộp bộp hơi nhúc nhích một chút.

Thẩm Tường không thể không thừa nhận, trình độ trên mặt Kiếm đạo của Tần Sương rất cao, ánh mắt vừa rồi đó đã để cho hắn cảm thấy bản thân mình như bị một thanh kiếm đấm trúng vào chỗ yếu hại.

"Tử Dương Thần kiếm là thanh kiếm mà ta chịu trăm cay ngàn đắng mà đạt được, dựa vào cái mà ta phải đưa cho ngươi?" Thẩm Tường hừ một tiếng, giống như một đứa bé thích nũng nịu, lắc đầu cuồi cuội: "Không cho, ta không cho ngươi đó, ngươi có thể làm gì được ta sao?"

Nói xong, hắn còn rất liều mạng làm ra một cái mặt quỷ đối với Tần Sương!

Tần Sương tuy rằng thoạt nhìn không có vẻ mặt gì, nhưng nội tâm nàng lại rất tức giận, giống như núi lửa đang phun trào mãnh liệt.

Bạch Tuyết Lam đứng ở bên cạnh nhìn mà dở khóc dở cười, nàng ta tự nhiên hiểu rõ tính cách của Tần Sương, nàng ta cũng không nghĩ tới Thẩm Tường lại biết đùa như vậy, gặp phải tình huống như vậy mà đối với Tần Sương như thế.

"Tử Dương Thần kiếm là của ta, ta không thể cho ngươi, ngươi từ đâu tới đây thì trở lại nơi đó đi." Thẩm Tường hừ một tiếng.

"Vậy phải như thế nào thì ngươi mới đưa Tử Dương Thần kiếm cho ta?" Tần Sương tới nơi này từ sớm, nàng ta nhìn kết giới Bạch phủ một chút, nếu như một mình nàng động thủ thì cần tốn không ít thời gian mới có thể phá vỡ kết giới, mà tới lúc đó bản thân nàng ta cũng sẽ hao tổn rất lớn, tới lúc đó Bạch Tuyết Lam liên thủ với Thẩm Tường thì nàng ta căn bản là không có phần thắng nào.

Cũng không biết tại sao, Tử Dương Thần kiếm giống như rất quan trọng đối với Tần Sương, từ thái độ của nàng ta tới xem, nàng ta là nhất định phải có được thanh Tử Dương Thần kiếm này.

"Ngươi gả cho ta đi, làm nữ nhân của ta thì ta có lẽ sẽ cho ngươi mượn chơi mấy ngày." Thẩm Tường vừa mới nói xong, thanh kiếm sắc bén trong tay Tần Sương đột nhiên rời khỏi tay bay về phía Thẩm Tường.

Nhưng là, xung quanh Bạch phủ còn có một cái kết giới, nàng ta thả ra Thần kiếm bản mệnh của mình cũng chỉ là để hù dọa Thẩm Tường một chút.

Thẩm Tường thật đúng là bị dọa, dọa tới lùi lại mấy bước, vẻ mặt có chút tái nhợt, tuy rằng thanh kiếm đó bị kết giới ngăn cản, nhưng kiếm thế kinh khủng nổ bắn ra lại xuyên thấu kết giới oanh kích thẳng vào tâm linh của hắn.

"Dọa chết ta!" Thẩm Tường xoa xoa lồng ngực, thở phì phò từng ngụm từng ngụm một: "Nếu như ngươi dọa chết ta thì cả đời này ngươi cũng đừng hòng đạt được Tử Dương Thần kiếm!"

Ở chỗ này có rất nhiều người đều chưa từng gặp Thẩm Tường, nhưng bây giờ trông thấy Thẩm Tường thì ra là một gia hỏa không muốn mạng như vậy thì trong lòng không thể không bội phục, thế mà lại dám đùa giỡn với Tần Sương nữ Tà thần này.

"Ngươi muốn lấy được Tử Dương Thần kiếm, mà Tử Dương Thần kiếm là ta chịu trăm cay ngàn đắng mới có được." Thẩm Tường đột nhiên trở nên nghiêm túc, chững chạc đàng hoàng nói ra: "Thái Dương Thần chủ trước đó sau khi bị ta dùng kế điệu hổ ly sơn lừa chạy đi, ta tiến vào bên trong đống lửa kia, liều cái mạng già mới dung hợp được thanh Tử Dương Thần kiếm này, Tử Dương Thần kiếm đã tán thành ta, cho nên ta không thể cho ngươi."

P/S: Ta thích nào ... chương 4.

Bình Luận (0)
Comment