Tần Sương nghe thấy vậy thì nàng ta cau mày nói: "Ngươi nói là, Tử Dương Thần kiếm trước đó cũng không phải của Thái Dương Thần chủ?"
"Đó là đương nhiên, Thái Dương Thần chủ tuy rằng bị các ngươi liên thủ giết chết, nhưng thực lực của hắn ngươi chắc là rất rõ ràng, nếu như Tử Dương Thần kiếm ở trong tay của hắn, ngươi nói ta có thể đánh cắp được như thế nào?" Thẩm Tường nhếch miệng nói ra: "Thực lực của ngươi phải tương đương với Thái Dương Thần chủ, ngươi cho rằng ta có khả năng giành được Thần kiếm bản mệnh từ trong tay ngươi sao?"
"Tử Dương Thần kiếm chưa bao giờ là của Thái Dương Thần chủ, chỉ có điều là từ trên trời rơi xuống, đâm xuyên mặt đất nên Thái Dương Thần chủ mới chiếm đoạt chỗ đó mà thôi, Tử Dương Thần kiếm căn bản không tán thành hắn, hắn cũng không cách nào rút Tử Dương Thần kiếm ra." Thẩm Tường nhớ lại chuyện bản thân mình giành được Tử Dương Thần kiếm trước đó, thở dài: "Quá trình ban đầu ta giành được Tử Dương Thần kiếm là rất thống khổ, cho dù ta bây giờ đưa Tử Dương Thần kiếm cho ngươi, thanh kiếm này cũng là chết, bởi vì nó không tán thành ngươi."
"Lấy Tử Dương Thần kiếm ra, ta quan sát là biết." Tử Dương đột nhiên có hơi tin tưởng lời nói của Thẩm Tường.
Thẩm Tường lấy Tử Dương Thần kiếm ra, đôi con ngươi lạnh lùng vô tình kia của Tần Sương đột nhiên xuất hiện sắc thái kỳ lạ, để cho người ta cảm thấy thanh Tử Dương Thần kiếm đó giống như chính là sinh mệnh của nàng, giống như là tất cả của nàng vậy.
"Nữ nhân này là như thế nào!" Thẩm Tường truyền âm hỏi Bạch Tuyết Lam: "Tuyết Lam, vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy chứ?"
"Nhìn thấy, nàng ta và thanh kiếm này chắc chắn có quan hệ gì đó." Bạch Tuyết Lam trả lời.
Tần Sương nói ra: "Thanh kiếm này quả thực đã tán thành ngươi, nhưng ngươi vẫn có thể đưa thanh kiếm này cho ta, ta có biện pháp để nó tán thành ta."
"Không được, dựa vào cái gì mà ta phải cho ngươi?" Thẩm Tường hừ một tiếng: "Ta vất vả như vậy mới có được, ngươi nói cho là ta phải cho sao?"
Một lão giả của Tần gia đột nhiên nói: "Tử Dương Thần kiếm là kiếm của Thái Dương lão tổ chúng ta, chỉ có người của Thái Dương Thần tộc chúng ta mới có tư cách có được, mà ngươi thì không phải người của Thái Dương Thần tộc, ngươi tự nhiên nên trả lại cho chúng ta?"
"Đã Thái Dương Thần tộc các ngươi có tư cách đạt được, tại sao thanh kiếm này không có trực tiếp rơi vào trong nhà của ngươi mà lại bị ta chiếm được?" Thẩm Tường cười lạnh nói: "Ta có thể có được thanh Tử Dương Thần kiếm này đã nói tới ta có duyên với Tử Dương Thần kiếm, chỉ cần có duyên, ta không có huyết mạch của Thái Dương Thần tộc thì lại như thế nào? Còn nữa, cho dù muốn giao hay cho người của Thái Dương Thần tộc, vậy ta cũng sẽ cho Bạch Tuyết Lam người có được Kiếm huyết này, căn bản không tới lượt đám heo các ngươi."
Lão giả kia giận tím mặt, hận không thể tiến tới hung hăng tát vào trên mặt của Thẩm Tường hai cái, nhưng hắn cũng chỉ là nghĩ mà thôi, ngay cả Tần Sương cũng không thể phá vỡ kết giới của Bạch phủ ngay lập tức chứ nói gì là hắn.
"Hay là như thế này, ngươi đánh với ta một trận, chỉ cần ngươi thắng, ta sẽ không tìm ngươi đòi Tử Dương Thần kiếm nữa." Tần Sương nói ra: "Chuyện trước đó ngươi bằng lòng đánh với Lam Khôn Nguyên trước đó, hiện tại cũng không để ý tới so một trận với ta chứ?"
"Ta đương nhiên không để ý!" Thẩm Tường cười hắc hắc nói: "Đánh nhau với một mỹ nhân mê người như ngươi, ta lo lắng ta không phát huy ra thực lực chân chính, cũng không đành lòng ra tay, nhất định sẽ thua a!"
Thẩm Tường sờ lên cằm, dùng ánh mắt rất khinh bạc, mang trên mặt nụ cười xấu xa, cười tủm tỉm mà nói.
Bạch Tuyết Lam lườm hắn một cái, nàng ta không nghĩ tới Thẩm Tường cái tên gia hỏa này lại là người như vậy.
"Lam Khôn Nguyên chết thật oan, nếu như hắn là một mỹ nhân vậy sẽ không cần phải chết rồi." Bạch Tuyết Lam khẽ hừ nói, sau khi người của Lam gia nghe được thì vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng.
Lam Khôn Nguyên chết thế nhưng là Lam gia rất đau đớn, mà Bạch Tuyết Lam bây giờ lại cầm Lam Khôn Nguyên đã chết ra để đi trêu chọc, để bọn họ lập tức nổi giận, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nhìn hằm hằm vào Bạch Tuyết Lam thôi cứ căn bản không làm được cái gì.
Bọn họ bây giờ cũng chỉ hy vọng Tần Sương có thể lấy được Tử Dương Thần kiếm từ trong tay Thẩm Tường, như thế vừa tới có thể làm suy yếu đi thực lực của Thẩm Tường.
Tần Sương hít sâu một hơi, lúc này mới đè nén lửa giận trong nội tâm của nàng xuống, bằng không nàng ta lại muốn dọa Thẩm Tường một lần nữa.
"Ngươi nói, ngươi phải như thế nào mới đồng ý đưa Tử Dương Thần kiếm cho ta!" Giọng nói Tần Sương mang theo tiếng gào thét rất nhỏ.
"Đánh với ngươi là chuyện không thể nào, bởi vì ta căn bản không đánh được ngươi." Thẩm Tường giang tay ra: "Mà ta cũng không thể đưa Tử Dương Thần kiếm cho ngươi, thanh kiếm này rất quan trọng đối với ta, ta là không có khả năng đưa cho ngươi, chuyện này căn bản không có khả năng!"
Thẩm Tường nhìn vào Bạch Tuyết Lam một cái rồi nói: "Tuyết Lam, nơi này ta giao cho ngươi, ta trở về nghỉ ngơi một chút, ta lo lắng mình sẽ bị nàng ta dọa chết!"
"Chờ một chút!" Tần Sương đột nhiên hô.
Thẩm Tường vừa mới quay người sang chỗ khác, đã nghe thấy Tần Sương nói như vậy, vội vàng quay người lại, không nhịn được nói ra: "Lại muốn thế nào? Ngươi cũng đừng có nghĩ tới việc lại dọa ta, ta cũng không sợ ngươi."
"Ngươi so kiếm với ta, chỉ cần trong mười kiếm mà ta không cách nào đánh bại ngươi vậy xem như ta thua." Tần Sương nói ra: "Nếu như ta thua, mặc ngươi làm gì thì làm, nếu như trong mười kiếm của ta mà đánh bại ngươi, vậy ngươi phải đưa Tử Dương Thần kiếm cho ta."
Từ vẻ mặt của Tần Sương tới xem thì rõ ràng đã làm ra một quyết định rất khó khăn, Thẩm Tường suy nghĩ một lát, bởi vì chuyện này cần phải cân nhắc.
"Ngươi ra ngoài chiến đấu với ta, Tần Sương ta dùng tính mạng cam đoan không có người nào làm gì với Bạch phủ, cho dù ngươi thua, ta cũng cam đoan không giết ngươi, cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương ngươi càng sẽ không để cho người ta động thủ với Bạch phủ, ta chỉ cần Tử Dương Thần kiếm."
Điều kiện của Tần Sương lúc này có thể nói là rất bất lợi đối với bản thân mình, nhưng nàng ta lại có thể kiên định như vậy, tự tin như vậy, đồng thời cũng nhìn ra được, nàng ta là vì Tử Dương Thần kiếm mới có thể liều lĩnh như vậy, thậm chí còn là địch với người ở đây.
Nghe thấy loại giọng nói lạnh lùng mà kiên quyết kia của Tần Sương, người vây xem cũng không thể không run lên, đặc biệt là người của Lam gia và Thiên Cổ Hoàng tộc, bọn họ trước đó còn đang mong chờ Tần Sương sẽ đối phó với Bạch gia, nhưng nếu như Thẩm Tường đồng ý Tần Sương, không cần biết thắng hay thua, Bạch gia đều có thể gối cao không lo.
"Nếu như ngươi không tin tưởng ta, hoàn toàn có thể ký kết huyết khế." Tần Sương lại nói, nàng ta trông thấy Thẩm Tường đang suy nghĩ, trong lòng mừng thầm, bởi vì đây là chuyện có khả năng.
"Phân định thắng thua như thế nào?" Thẩm Tường hỏi: "Ta cũng không dễ giết như vậy!"
"Đầu tiên, ngươi chỉ có thể dùng kiếm." Tần Sương nói: "Ta biết ngươi có một cái Thần khí phòng ngự rất mạnh, nếu như ngươi sử dụng thứ đó ta khả năng một trăm kiếm cũng không thể đánh bại ngươi."
Thẩm Tường suy tính một lát, khẽ gật đầu: "Chuyện này ngược lại là không thành vấn đề, chỉ cần chống nổi mười kiếm của ngươi, ta cảm thấy đây là chuyện rất dễ dàng."
"Thứ hai, ngươi không được sử dụng lực lượng không gian tiến hành dịch chuyển, bởi vì ngươi tránh né liên tục mà nói thì ta cũng rất khó thể hiện ra thực lực của ta ở trong mười kiếm." Tần Sương trông thấy Thẩm Tường gật đầu, trong lòng có chút ngoài ý muốn, nàng ta còn tưởng rằng Thẩm Tường sẽ từ chối.
Thẩm Tường sờ lên cằm, nhíu mày suy nghĩ nói: "Chuyện này cũng không thành vấn đề ... có điều ta có chút lo lắng, tới lúc đó ngươi sẽ xử lý ta."
"Ta tuyệt đối sẽ không giết ngươi, ta có lòng tin, mười kiếm chỉ có thể để ngươi thua." Tần Sương nói ra: "Tử Dương Thần kiếm với ta mà nói là rất quan trọng, ta nhất định tuân thủ lời hứa của ta, huống chi tới lúc đó chúng ta ký kết huyết khế, ngươi cũng không cần lo lắng chuyện này."
"Như vậy phải như thế nào mới có thể xem như ta thua đây?" Thẩm Tường cười nói: "Ngươi không giết ta, ta sẽ không nhận thua."
"Tới lúc đó chúng ta đều dùng kiếm, chỉ cần ta đánh rơi kiếm trong tay ngươi, xem như ngươi thua, nếu như trong mười kiếm ta không cách nào làm được thì như vậy người thua chính là ta! Ngược lại, ngươi có thể đánh trả ở trong mười kiếm của ta, đánh rơi kiếm của ta vậy cũng xem như ta thua." Tần Sương nói, quy tắc nàng tạo ra cũng làm cho mọi người cảm thấy tương đối tiếp nhận.
P/S: Ta thích nào ... chương 5