Thẩm Tường lấy ra một khối đá phá sáng, để trong này càng sáng hơn.
"Ngươi đến cùng là như thế nào rồi?" Thẩm Tường nhìn vào Tần Sương đang chải mái tóc của mình, rất tò mò: "Hai cái tên gia hỏa truy sát ngươi đâu?"
"Bọn họ bị ta đánh chạy, hai tên gia hỏa đó rất lợi hại." Tần Sương nhớ lại, đôi lông mày thanh tú nhíu lại: "Cũng may ta có Tử Dương Thần kiếm, bằng không thì ta chắc chắn phải chết rồi."
"Tử Dương Thần kiếm đâu?" Thẩm Tường hỏi, hắn có thể một mực truy tung tới nơi này cũng bởi vì hắn có liên hệ đặc thù với Tử Dương Thần kiếm, cho nên có thể để hắn cảm ứng được vị trí khí tức của Tần Sương.
"Ở chỗ này!" Tần Sương gọi Tử Dương Thần kiếm ra, xuất hiện ở trong tay của nàng: "Là ta chủ quan, không ngờ tới sẽ có gia hỏa Hồn Hà Thần tộc ở nơi đó!"
"Thật xin lỗi, ta bỏ lại ngươi! Ở dưới tình huống này ta cũng không thể đi tìm ngươi, bằng không sẽ chỉ dẫn hai tên gia hỏa kia tới chỗ ngươi, gây bất lợi cho ngươi."
Thẩm Tường cười nói: "Chuyện này có thể hiểu, không sao!"
Hắn vô cùng kinh ngạc, hai tên gia hỏa mà Tần Sương gặp phải lại là Hồn Hà Thần tộc, đây chính là bộ tộc cường đại nhất ở Vạn Đạo chi thượng.
"Tại sao người của Hồn Hà Thần tộc ở chỗ này, thực lực của bọn họ thật đúng là rất mạnh a." Thẩm Tường trông thấy dáng vẻ lúc này của Tần Sương thì biết.
"Con Cuồng Lôi Thần hổ kia là một con thú cưng nuôi nhốt của một tên công tử ca của Hồn Hà Thần tộc, hai gia hỏa kia là người hầu của công tử ca đó, bọn họ phụ trách đưa Cuồng Lôi Thần hổ tới nơi này đi dạo, đồng thời cũng để cho Cuồng Lôi Thần hổ săn giết một số người tới ăn." Tần Sương thần sắc lạnh lùng: "Một số người quyền quý có thế lực đều thích làm loại chuyện này."
"Ta thế nhưng là thiếu chút nữa thì bị ăn sạch a!" Thẩm Tường tức giận nói: "Đám khốn kiếp này, thật đúng là không có để mạng người vào trong mắt a!"
"Đó là đương nhiên, bọn họ đều là như vậy." Tần Sương hừ lạnh nói.
Thẩm Tường đột nhiên cười hắc hắc: "Không sao, con lão hổ to lớn kia đã bị ta giết chết!"
Nói xong, hắn lấy thi thể Cuồng Lôi Thần hổ ra.
Sau khi Tần Sương trông thấy, trong mắt đầy vẻ kinh hỉ, nàng ta không nghĩ tới lá gan của Thẩm Tường thế mà lại lớn như vậy, hơn nữa còn thoải mái nhãn nhã như thế, trông thấy nàng ta bị đuổi giết, thế mà còn không sợ chút nào tiến vào cái hang động kia đi giết chết con Cuồng Lôi Thần hổ này.
Chuyện mà Thẩm Tường làm luôn nằm ngoài sự dự liệu của nàng, nàng ta không thể không thừa nhận, Thẩm Tường tuyệt đối là một kỳ nhân.
"Ngươi thật can đảm đám làm!" Tần Sương vội vàng nói: "Nhanh thu lại, chờ đi vào trong thành thị chúng ta lại bán đi."
Sau khi Thẩm Tường thu lại, cười hắc hắc nói: "Gia hỏa này thiếu chút nữa thì ăn ta, ta làm sao có thể tha nó? Còn Tiểu Sương Sương ngươi, trông ngươi thật giống như rất nghèo, thực lực của ngươi không kém a, không cần phải nghèo tới như vậy chứ!"
"Trước kia ta ở chỗ này là bởi vì có thế lực của Tần gia, cho nên ta không cần phải lo chuyện cơm áo, tài nguyên khác cũng không thiếu, nhưng bây giờ ta đã phản bội Tần gia, chỉ có thể dựa vào chính mình." Tần Sương nói: "Huống chi thực sự cường đại vẫn là ở sau khi đạt được Tử Dương Thần kiếm, bằng không chỉ dựa vào thực lực trước đó của ta, gặp phải hai tên người hầu kia thì sớm đã chết rồi."
Thẩm Tường lúc này đã hiểu rất rõ, người ở Vạn Đạo chi thượng này, thực lực quả thực rất đáng sợ, khó trách Vạn Đạo Đan thần sẽ chết ở nơi này, hơn nữa Vương Đạo (Vương Quý) cũng không thể làm gì.
"Chờ ta nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ dẫn ngươi đi vào trong thành thị, ở trong đó sẽ an toàn hơn nhiều." Tần Sương nói, nàng ta muốn đi cùng Thẩm Tường trong một đoạn thời gian rất dài, bởi vì thực lực của Thẩm Tường bây giờ còn rất yếu, còn chưa thể hoàn toàn tự bệ, nàng ta chỉ có chờ tới khi Thẩm Tường trở nên cường đại hơn, nàng ta mới có thể yên tâm để một mình Thẩm Tường sinh tồn ở Vạn Đạo chi thượng.
Sau khi Tần Sương nghỉ ngơi tốt, mang theo Thẩm Tường vượt qua con sông này tiến về thành thị mà nàng ta nói.
Năm ngày trôi qua, Thẩm Tường nhìn thấy một tòa thành trị rất lớn, chỉ đứng ở đằng xa, hắn cũng đã cảm nhận được tòa thành thị này lớn cùng với thần uy thần kỳ kết giới bảo phủ thành thị, loại khí tức này có cảm giác áp bách rất mạnh, để cho người ta nhìn mà phát khiếp.
"Tiến vào tòa thành thị này, mỗi người cần hai Vạn Đạo Thần thổ." Tần Sương nói ra: "Những Vạn Đạo Thần thổ kia của ngươi tuyệt đối đừng có dùng! Ở chỗ này, có người có thể thông qua bí pháp luyện đan, luyện chế ra rất nhiều Vạn Đạo Thần thổ, loại hành vi này là cấm, một khi bị phát hiện, loại luyện đan sư này sẽ bị bắt lại và giết chết, loại luyện đan sư này cũng được gọi là Tà Đan sư!"
"Đám người chỉ định ra quy tắc này cho rằng, có sự tồn tại của luyện đan sư như vậy sẽ phá hỏng cân bằng pháp tắc, cho nên mới bị bọn họ đối đãi như thế."
Thẩm Tường rất xem thường, hừ lạnh nói: "Nói không chừng trong đám thủ hạ của đám người đó có lượng lớn loại luyện đan sư này luyện chế ra lượng lớn Vạn Đạo Thần thổ cho bọn họ, nhưng lại không cho phép người khác đi làm, như vậy bọn họ là có thể càng ngày càng mạnh."
"Ngươi biết là tốt rồi, ở trước khi ngươi không có thực lực tuyệt đối, tuyệt đối không nên làm như vậy! Gia gia của ta thực lực đủ cường đại đi, nhưng không phải cũng bởi vì đắc tội đám gia hỏa này nên mới mất tích mà không hiểu ra sao cả?" Tần Sương nói ra: "Cũng may Thần Thổ Cấm địa bây giờ được Thần Đàn chi linh bảo vệ rất tốt, nếu như Vạn Đạo Thần Thổ tinh và Vạn Đạo Thần thổ bây trong dò ra, vậy hậu quả không tưởng tượng nổi."
Tần Sương mang theo Thẩm Tường đi tới dưới cửa thành, lấy ra hai viên Vạn Đạo Thần thổ đưa tới, những người kia sẽ dùng một vật kiểm tra những Vạn Đạo Thần thổ này xem có phải là tự nhiên hay không, bọn họ chỉ lấy Vạn Đạo Thần thổ tự nhiên.
"Bình An thành, thật có thể bình an được sao?" Sau khi Thẩm Tường vào thành, nhìn thấy người ở bên trong này, thực lực đều bình thường, phần lớn đều chưa tới Ngạo Thế Cuồng cảnh, mà mặc dù có Ngạo Thế Cuồng cảnh, nhưng hắn lại cảm thấy không phải rất mạnh, ít ra không bằng hắn.
"Tạm thời bình an là được rồi." Lúc Tần Sương đi vào thì mang theo một chiếc mũ rộng vành, hơn nữa còn dịch dung đơn giản chút, đây là vì phòng ngừa bị hai tên người hầu kia nhận ra nàng ta.
Thẩm Tường đi ở trên đường phố, đột nhiên trông thấy trên một mặt tường dán một bức chân dung, hắn vội vàng đi tới, sau khi trông thấy chân dung, hắn truyền âm cho Tần Sương, cười nói: "Bức chân dung này giống như vẽ xấu ngươi vậy!"
Cuồng Lôi Thần hổ bị giết chết, công tử ca của Hồn Hà Thần tộc kia chắc chắn sẽ giận tím mặt, sẽ dốc hết lực lượng đi tìm kiếm gia hỏa giết chết thú cưng của hắn, sau đó treo thưởng ở các thành thị lớn.
"Mười cân Vạn Đạo Thần thổ a, thật nhiều, thật muốn nộp ngươi lên!" Thẩm Tường truyền âm nói.
"Xem ra Cuồng Lôi Thần hổ là không thể bán ở chỗ này!" Tần Sương hừ một tiếng: "Ngươi chắc chắn không biết được giá trị của Cuồng Lôi Thần hổ ... nếu như bán thi thể, chúng ta là có một trăm cân Vạn Đạo Thần thổ, đủ để chúng ta dùng trong thời gian rất lâu."
Thẩm Tường lắc đùa, hắn cảm thấy chỉ dựa vào bán Ngạo Thế Cuồng thú tới kiếm lấy tài phú thật sự là quá chậm, hơn nữa còn phải che che giấu giấu.
"Trong tay ngươi còn có bao nhiêu Vạn Đạo Thần thổ?" Thẩm Tường hỏi.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Tần Sương biết Thẩm Tường có rất nhiều ý đồ xấu.
"Ta muốn luyện đan bán." Thẩm Tường nói, lúc này hắn còn chưa biết rõ tình hình đan dược ở nơi này.
"Bỏ cái suy nghĩ này đi, không được Đan Dược Thần điện chứng nhận, ngươi chính là một tên Tà Đan sư, mà ngươi muốn lấy được giấy chứng nhận mà nói thì nhất định phải làm việc ngàn năm không công cho Đan Dược Thần điện mới có thể nhận được." Tần Sương nhếch miệng: "Đi, ta sẽ nghĩ biện pháp khác bán Cuồng Lôi Thần hổ."
P/S: Ta thích nào ... chương 3