Tiêu Tử Lương đưa cho Thẩm Tường mười ngàn vạn tinh thạch, vốn là phải hai mươi ngàn vạn tinh thạch, nhưng vừa rồi Thẩm Tường lại miễn đi cho hắn mười ngàn vạn, điều này làm cho hắn không quá hận Thẩm Tường, nhìn lấy khuôn mặt nhỏ kia của Thẩm Tường, Tiêu Tử Lương không thể không liên tưởng đến cái tên điên Hoàng Cẩm Thiên này, điều này làm cho trong lòng của hắn không thể không sợ hãi một trận, hắn nhìn ra Thẩm Tường chắc chắn có chút quan hệ nào đó với Hoàng Cẩm Thiên, nhưng hắn không có nói ra.
Hận thì hận nhưng Tiêu Tử Lương vẫn là vô cùng lý trí, hắn biết rõ Hoàng Cẩm Thiên bị phong ấn ở cấm địa của Thái Vũ môn chỉ là một cái ngụy trang, nếu như chọc giận Hoàng Cẩm Thiên vậy thì hậu quả đó thế nhưng là vô cùng nghiêm trọng.
Tiêu Tử Lương lại đếm số lượng Chân Nguyên đan trị giá hai mươi ngàn vạn tinh thạch đưa cho Hoa Hương Nguyệt, sau đó ôm lấy Tiêu Cừu đã hôn mê kia rời khỏi, hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về trùm đầu ngủ say để quyên chuyện đã xảy ra trong hôm nay. Thẩm Tường ở trong mắt hắn chính là một tên điên, mặc dù bây giờ còn đang ở giai đoạn trưởng thành, nhưng loại tiềm lực này lại làm cho hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Lần này có thể thở phào, cuối cùng đã làm ra một cái kết thúc với những môn phái kia, sau này bọn họ chắc là sẽ không dây dưa với ta nữa!" Thẩm Tường cười dài một tiếng.
"Tiểu tử, ngươi cũng mệt mỏi rồi! Cùng chúng ta về Thái Vũ môn thôi." Cổ Đông Thần nói.
"Hắn còn chưa thể trở về, hắn còn chưa biết Vạn Niên Linh Nhũ kia sử dụng như thế nào, ta còn phải nói cẩn thận cho hắn nghe." Hoa Hương Nguyệt nói ra: "Nếu như ngươi không yên tâm mà nói, đến lúc đó ta tiễn hắn về Thái Vũ môn là được rồi."
Cổ Đông Thần âm thầm ghen ghét với Thẩm Tường, lúc tới thì Liễu Mộng Nhi đưa tới, lúc về thì là Hoa Hương Nguyệt. Hắn phát hiện Thẩm Tường không chỉ có tiềm lực rất lớn, hơn nữa số đào hoa cũng không tệ, phải biết Liễu Mộng Nhi và Hoa Hương Nguyệt đều là loại nữ tử cao quý cao cao tại thượng kia, có rất ít nam nhân sẽ được các nàng để vào mắt.
"Vậy làm phiền rồi!" Cổ Đông Thần nói, sau đó từ trong đống bùn đào ra một số đệ tử bị vùi lấp.
Ngoài Chu Vinh ra thì đám người Vân Tiểu Đao bọn họ đều có thể nhanh chóng nhảy vọt lên không trung, cho nên không có bị vùi lấp, khi Chu Vinh được Vũ Khai Minh đào đi ra, mấy người Thẩm Tường đều cười lên ha hả, cuối cùng mấy người Vân Tiểu Đao cùng với các đệ tử Thái Vũ môn đi theo Cổ Đông Thần và Vũ Khai Minh rời đi.
Hoa Hương Nguyệt phân phó một số đệ tử Đan Hương Đào Nguyên tìm kiếm người bị vùi lấp phía dưới, có thể tới đây đều là võ giả có thực lực nhất định, trong thời gian ngắn đều không chết được.
Thẩm Tường đi tới tầng thứ hai mươi của Đan Hương tháp, Liễu Mộng Nhi trông thấy hắn bình yên không có chuyện gì thì cũng yên tâm rời khỏi. Tuy nhiên khi Thẩm Tường đi tới trên này thì vẫn có thể ngửi được cỗ mùi thơm kia ở trên người Liễu Mộng Nhi để lại.
"Chưởng môn Đan Hương, ta thế nhưng là giúp ngươi kiếm lời một triệu vạn tinh thạch, ngươi phải cám ơn ta như thế nào?" Thẩm Tường cười hì hì nói, sau khi hắn biết Hoa Hương Nguyệt là chưởng môn Đan Hương Đào Nguyên thì càng không kiêng kỵ chút nào mà đùa giỡn nàng ta, bởi vì hắn cảm thấy đùa giỡn loại chưởng môn cao cao tại thượng này để hắn rất có cảm giác chinh phục, đặc biệt là loại vưu vật giống như Hoa Hương Nguyệt này.
Hoa Hương Nguyệt đương nhiên rất cảm kích Thẩm Tường, nàng ta cười duyên nói: "Hay là tỷ tỷ ta lấy thân báo đáp có được không?
Nói xong, nàng ta đã bắt đầu cởi quần áo, cở một cái áotrắng ở phía trên ra, lúc này trên ngực nàng ta chỉ quấn lấy một tầng lụa trắng, lộ ra thân thể có đường cong duyên dáng, vòng eo ngọc thon thả và có thể thấy rõ ràng xương quai xanh câu động lên tâm thần Thẩm Tường.
Mặt mo của Thẩm Tường không thể không đỏ ửng, vội vàng nói: "Thôi được rồi, ta thế nhưng là nam nhân đã có thê tử, tỷ cũng đừng quến rũ ta a!"
Trông thấy bộ dáng này của Thẩm Tường, Hoa Hương Nguyệt có chút thất lạc.
"Phi, vậy mà ngươi còn xuống tay với Mộng Nhi? nàng ta thế nhưng là sư phụ của tiểu thê tử kia của ngươi...ngươi cái tên tiểu bại hoại quả nhiên rất xấu xa, thu cả sư lẫn đồ!" Hoa Hương Nguyệt cười nói hài hước, sau đó mặc quần áo vào.
Thẩm Tường cũng không có giải thích, hắn buông buông tay nói ra: "Nhanh dạy cho ta làm sao có thể dùng Vạn Niên Linh Nhũ kia đi a, ta phải trở về Thái Vũ môn nhanh một chút."
"Hừ, chẳng lẽ ngươi lại chán ghét ta như vậy, không muốn gặp mặt với nhân gia lâu hơn một chút sao?" Hoa Hương Nguyệt nũng nịu nói, trên khuôn mặt quyến rũ động lòng người kia cố ý lộ ra vẻ thương cảm, bộ dáng đó nhìn rất là điềm đạm đáng yêu, làm cho lòng người sinh lòng thương mến.
"Làm sao lại thế? Chỉ là ta còn có chuyện quan trọng phải làm! Nếu như ta chán ghét tỷ tỷ ngươi thì ta đã không để cho tỷ kiếm được nhiều như vậy!" Thẩm Tường vội vàng nói, tuy rằng hắn biết Hoa Hương Nguyệt là giả vờ, nhưng vẫn cảm thấy yêu tinh này rất biết cách câu dẫn người.
Hoa Hương Nguyệt cười khúc khích: "Khó trách Mộng Nhi sẽ bị tiểu bại hoại nhà ngươi bắt lại, xem ra ngươi thật là có bản sự! Tỷ tỷ ta bây giờ bắt đầu thích ngươi, chỉ tiếc ta không có một đồ nhi nào xinh đẹp..."
Đối mặt với nữ nhân mạnh dạn câu dẫn như vậy, Thẩm Tường thờ ơ không động lòng, tuy nhiên hắn vẫn là rất cảm kích Hoa Hương Nguyệt, nếu như không phải nàng ta cố ý để hắn lấy được một cái lò luyện đan rách nát thì bây giờ hắn cũng không có cách nào đi cao hơn một tầng trên con đường luyện đan.
"Hương Nguyệt tỷ, ở lúc thi đấu luyện đan may mà có ngươi, bằng không ta không có khả năng tiến bộ nhanh như vậy, cám ơn ngươi!" Thẩm Tường nói rất chân thành.
Trông thấy nụ cười mỉm kia của Thẩm Tường, trong lòng Hoa Hương Nguyệt cũng cẩm thấy ấm áp, nàng ta cảm thấy không có uống phí yêu thương Thẩm Tường, nàng ta cười hì hì nói: "Đệ đệ tốt, ngươi có thể hiểu được khổ tâm của tỷ tỷ ta thì tốt, tuy nhiên ngươi thật đúng là để cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, vậy mà học dược phương pháp diễn luyện!"
"Hương Nguyệt tỷ có nhãn lực tốt, thế mà bị người nhìn ra được!" Thẩm Tường cũng là cả kinh.
"Tỷ tỷ ta tốt xấu gì cũng là Luyện đan sư số một số hai trên Thần Võ đại lục này, ta đương nhiên nhìn ra được! Tuy nhiên nói không chừng sau này sẽ bị tiểu bại hoại nhà ngươi vượt qua." Hoa Hương Nguyệt cười nói.
Sau đó, Hoa Hương Nguyệt bắt đầu dạy Thẩm Tường sử dụng Vạn Niên Linh Nhũ kia, để Thẩm Tường cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Vạn Niên Linh Nhũ kia thế mà rất giống với Hoàng Kim Long Tiên của hắn, chỉ có điều năng lực thúc dục linh dược phát triển mạnh hơn rất nhiều. Nếu như nhỏ một giọt ở trên một thân cây thì có thể để gốc cây đó nhanh chóng trưởng thành tới một ngàn năm mà Hoàng Kim Long Tiên của hắn chí ít cần hơn trăm giọt mới có thể làm được.
"Vạn Niên Linh Nhũ này rất hiếm, Đan Hương Đào Nguyên chúng ta cũng có không nhiều, ngươi phải biết quý trọng a!" Hoa Hương Nguyệt dặn dò.
"Ừm, ta có ý định giúp Mộng Nhi tỷ gom góp dược liệu luyện chế Hoàn Mệnh đan, đến lúc đó ta sẽ đến tìm tỷ nhờ tỷ luyện chế giúp ta, ta muốn cho nàng ta một kinh hỉ, tỷ trước tiên đừng nói cho nàng ta!" Thẩm Tường nói rất thần bí.
Hoa Hương Nguyệt hơi sững sờ, nàng ta không nghĩ tới Thẩm Tường lại có loại tâm tư này. Nàng ta phát giác tình cảm giữa Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi rất sâu, điều này làm cho nàng ta có chút hâm mộ, nàng ta và Liễu Mộng Nhi quen biết đã lâu, thi thoảng cũng đàm luận một chút chuyện tình cảm giữa nam và nữ, chỉ là không nghĩ tới Liễu Mộng Nhi lại rơi vào võng tình trước nang ta một bước, hơn nữa còn là lưu luyến tiểu nam nhân của đồ đệ.
"Tỷ tỷ, Đan Hương Đào Nguyên này là do tỷ sáng lập sao?" Thẩm Tường thấp giọng hỏi.
"Đương nhiên rồi, ta rất lợi hại a!" Hoa Hương Nguyệt cười đắc ý nói.
"Lợi hại, lúc trước ta thật hối hận vì không có thu tỷ làm nha hoàn của ta, ai..." Thẩm Tường nói ra chuyện này, một mặt hối hận.
Hoa Hương Nguyệt cười khanh khách: "Lúc đầu ta đã biết ngươi sẽ hối hận, nếu như bây giờ ngươi bằng lòng, ta vẫn như cũ bằng lòng làm nha hoàn của ngươi."
Thẩm Tường giật mình, hỏi: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, lúc đầu ta cũng đã xác định ta phải làm nha hoàn của ngươi!" Hoa Hương Nguyệt cười hì hì nói, nhìn thì giống như là nói đùa, nhưng lại không giống.
"Sau này hãy nói, có một cái nha hoàn như tỷ vậy, Mộng Nhi tỷ và Tiên Tiên đều sẽ ăn dấm! Tuy nhiên ta sẽ cân nhắc." Thẩm Tường cười nói, điều này làm cho Hoa Hương Nguyệt hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái.
"Ngươi rất bỉ ổi! Vừa rồi còn nói hối hận, bây giờ lại không muốn!" Hoa Hương Nguyệt bĩu môi nói, sau đó kéo theo Thẩm Tường từ cửa sổ lẻn ra ngoài, trong nháy mắt đã đi ra ngoài Phiêu Hương thành.
P/S: Ta thích nào...chương 7