Thẩm Tường tiếp nhận hộp ngọc chứa Trúc Cơ đan kia và một túi trữ vật chứa sáu ngàn vạn tinh thạch, hắn kiểm lại một chút, nhẹ gật đầu hết sức hài lòng.
"Tiểu mao đầu, ngươi nếm qua một lần thua thiệt, lần sau nhớ cho kỹ a, ta không để ngươi đi chỗ sư phụ ta vậy coi như là tốt rồi." Thẩm Tường cười nói, hắn lôi Hoàng Cẩm Thiên ra ngoài, để toàn thân Cổ Đông Thần run lên.
Cổ Đông Thần cầm Trúc Cơ đan của Thẩm Tường đi khoe khoang một cái, quả thực rất sảng khoái, để những bá chủ chưởng môn đến từ hải ngoại kia không ngừng hâm mộ, nhưng qua đi hắn lại không thoải mái nổi, bởi vì ngày nào hắn cũng tới tìm Thẩm Tường, Thẩm Tường chính là không để ý tới hắn, cố ý kéo dài thời gian.
Cổ Đông Thần gật đầu nói: "Không sai, ta vốn chính là chưởng môn Thái Vũ môn, có thực lực vượt qua Niết Bàn bát kiếp, quyển sách này chính là vốn liếng để ta đi khoe khoang, nhưng mấy tên gia hỏa kia lại tránh đi cái này, liên hợp lại dùng những đệ tử lợi hại kia của bọn họ triển khai thay nhau chiến với đệ tử ưu tú của Thái Vũ môn chúng ta, là ta quá tranh cường háo thắng, không để ý tới điểm ấy."
"Đúng đấy, nếu như ta là ngươi thì ta sẽ đi khiêu chiến bọn họ! Tuy rằng đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ lấy các loại lý do ra để từ chối khiêu chiến, nhưng ngược lại có thể bắn tiếng nói bọn họ sợ ngươi nên mới cự tuyệt."
Cổ Đông Thần tổn thất mấy ngàn vạn tinh thạch mới khiến cho cái đầu tỉnh táo lại, sau khi hắn rời khỏi thì dựa theo lời nói của Thẩm Tường mà đi làm, đi khắp nơi khiêu chiến những bá chủ chưởng môn kia, nhưng không có người nào dám ứng chiến, này mới khiến hắn sảng khoái hơn nhiều.
"Thẩm Tường! Những ngày vừa qua ngươi thế nhưng còn bận rộn hơn so với ta a!" Ngô Thiên Thiên từ trong phòng đi ra, trông thấy Thẩm Tường đang nằm ở trên nóc nhà thì mỉm cười nói.
"Tất cả mọi người đều như nhau!" Thẩm Tường cười nói.
Ngô Thiên Thiên cũng nhảy lên nóc nhà, lấy ra một phong thư đưa cho Thẩm Tường: "Những ngày vừa qua tìm ngươi, đều không gặp được, khó có lần gặp được ngươi, đây là thư khiêu chiến mà tiểu quỷ của Tiêu Diêu Tiên Hải kia đưa cho ngươi."
"Ồ? Làm sao hắn lại tìm được ngươi?" Thẩm Tường nhận lấy, cũng không có mở ra xem.
Khuôn mặt của Ngô Thiên Thiên đỏ lên, hừ một tiếng: "Tiểu quỷ này cho là ta có quan hệ với ngươi, hơn nữa lại biết ta cũng ở Thái Đan vương viện, cho nên cả ngày đều quấn lấy ta, bảo ta phải chuyển chiến thư nay giao cho ngươi."
Thẩm Tường cười nói: "Hóa ra là như vậy a, thật đúng là ủy khuất ngươi! Đúng, ngươi bị ngộ nhận là tình nhân của ta, ngươi cảm thấy ủy khuất không?"
Ngô Thiên Thiên giật mình, nàng ta không nghĩ tới Thẩm Tường sẽ hỏi nàng ta như vậy, nàng ta xì một cái, trên mặt càng đỏ hơn! Nàng ta từ trên nóc nhà nhảy xuống, bước nhanh rời khỏi Thái Đan vương viện.
"Nữ nhân này quá dễ để có được, chỉ cần ngươi chịu mở miệng, ta dám nói buổi tối hôm nay người đã có thể vui sướng cùng nàng ở trên giường!" Long Tuyết DI cắn răng nói.
"Tiểu Thí Long, ngươi lộ ra nguyên hình, ngươi quả nhiên là một con Long hư đốn! Sau này ta cần phải đề phòng ngươi một chút." Thẩm Tường không nghĩ tới Long Tuyết Di lại đột nhiên nói lời như vậy.
"Đây là ký ức mà lão cha ta truyền thừa cho ta gây nên, ta thế nhưng là một Long rất thuần khiết a! Lại xinh đẹp, lại đáng yêu a!" Long Tuyết Di chu cái mỏ lên nói.
"Ngươi không nên nói dối, ngươi chính là một con Long bại hoại." Thẩm Tường vừa cười vừa mở phong chiến thư kia ra.
Nội dung ở bên trong khiến Thẩm Tường dở khóc dở cười, đó là chữ viết của Tiêu Cừu viết đến rất khó đọc, xiêu xiêu vẹo vẹo, nghèo nghẹo nghèo nghẹo giống y như chân gà bới đất xong thì lấy ra, ở trên cái phong chiến thư này còn vẽ một con rùa đen rất xấu, đầu rùa đen núp ở trong mai rùa, ở trên mai rùa còn viết hai chữ Thẩm Tường, viết không những khó xem mà còn lỗi chính tả.
"Thẩm Tường, ngươi không dám luận võ với ta, ngươi chính là rùa đen rút đầu, cả ngày chỉ biết tránh né!"
Đây chính là nội dung của phong chiến thư này.
Thẩm Tường lắc đầu cười một tiếng: "Chỉ bằng cái chữ bỏ đi này của hắn đã có thể để cho người ta mất đi ý muốn ứng chiến."
"Đánh hay là không đánh? Tiểu quỷ Đại Lực tộc kia thế nhưng là đối tượng luyện tập được, lần trước ngươi thế nhưng là dùng Băng Phách ma cương mới đánh thắng hắn, điều đó không được tính cho lắm! Hơn nữa bây giờ ngươi đã bước vào Chân Võ cảnh lục đoạn." Tô Mị Dao nói.
Thẩm Tường đang suy nghĩ, Tiêu Cừu mặc dù là tên tiểu quỷ, nhưng thực lực còn ở đó, hắn từ chỗ Cổ Đông Thần biết được Tiêu Cừu thế nhưng là đánh bại rất nhiều võ giả cường đại của hải ngoại, không bao lâu nữa có thể nổi tiếng toàn bộ Phàm Võ giới.
Bạch U U nói: "Dùng Băng Phách ma cương đánh thắng hắn quả thực không tính là gì, ta cảm thấy ngươi tốt nhất nên đi đánh một trận với hắn, nhưng nên bước vào Chân Võ cảnh thất đoạn trước đã! Ngươi bây giờ không phải có một trăm viên Ngũ Hành Chân Nguyên đan sao?"
Tô Mị Dao và Long Tuyết Di đều tương đối đồng ý với cách gợi ý này của Bạch U U, để Thẩm Tường bước vào Chân Võ cảnh thất đoạn rồi lại đi tìm Tiêu Cừu đánh lại một trận nữa.
Lần trước lúc Thẩm Tường và Tiêu Cừu chiến đấu, nếu như không dùng Băng Phách ma cương, thì người thua sẽ là hắn, tuy nói sử dụng Băng Phách ma cương cũng là phạm trù thực lực của hắn, nhưng hắn lại cảm thấy có chút áy náy, hắn cũng rất muốn dùng thực lực tuyệt đối để đánh bại đối thủ, như thế mới có thể để cho hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Thoáng cái ăn nhiều Ngũ Hành Chân Nguyên đan như vậy cũng không quá tốt! Huống hồ sau khi ta bước vào Chân Võ cảnh lục đoạn còn chưa quen thuộc cảnh giới này." Thẩm Tường chần chừ một chút nói.
"Không sợ, ngươi có thể đi tìm sư phụ ngươi giúp ngươi một tay, ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ có biện pháp rất tốt, để ngươi không lưu lại bất kỳ tai hại nào khi bước vòa Chân Võ cảnh thất đoạn!" Bạch U U nói.
Thẩm Tường run rẩy một chút, đi tìm Hoàng Cẩm Thiên giúp một tay tu luyện, đó chính là đi tìm tai vạ, tuy rằng đó là phương thức tu hành cực kỳ tốt.
"Tiểu bại hoại, ngươi suy nghĩ một chút đi, sư phó của ngươi một lão già lẻ loi hiu quạnh ngốc ở đó, đáng thương biết bao a, ngươi làm đồ đệ của hắn, hơn nữa lại gần với hắn như vậy, nên chiếu cố hắn một chút!" Tô Mị Dao cười duyên nói, bị tra tấn cũng không phải nàng ta, nàng ta nói đến ngược lại là rất dễ dàng.
Thẩm Tường cười khổ nói: "Các ngươi thật sự là đứng nói chuyện không đau eo! Tuy nhiên được rồi, ta bây giờ cũng không có cái gì phải sợ, dù sao lại không chết được, coi như làm một đợt khổ tu đi!"
Lần đàu tiên Thẩm Tường bội phục mình như vậy, lại dám đi làm loại chuyện này.
"Tiểu sư thúc, sư thúc nói lại một lần nữa! Sư thúc muốn đi đâu?" Cổ Đông Thần biết được nguyên nhân Thẩm Tường tới tìm hắn, hoài nghi chính mình nghe nhầm nên hỏi lại.
Vũ Khai Minh cũng là bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm.
"Ta phải đi tìm sư phụ hỗ trợ ta tu luyện, bởi vì ta chuẩn bị chiến một trận với Tiêu Cừu." Thẩm Tường cười nói, tuy rằng hắn nở nụ cười nhưng trong lòng thế nhưng là nao nao.
"Tiểu sư thúc, đầu óc sư thúc có phải có bệnh gì rồi hay không? Sư thúc không sao chớ!" Cổ Đông Thần hít vào một hơi khí lạnh mà hỏi.
"Ta không sao, ta bây giờ rất tỉnh táo, mang ta đi cấm địa kia đi!" Thẩm Tường giang tay ra nói.
Cổ Đông Thần và Vũ Khai Minh chỉ cho rằng Thẩm Tường bị tra tấn đến nghiện rồi, vậy mà tự mình đi tìm đau khổ, tuy nhiên bọn hắn lại rất bội phục Thẩm Tường, có thể tự giác đến đó thế nhưng là một chuyện rất khó khăn.
Trên đường đi, Thẩm Tường hỏi một số chuyện, hiểu rõ những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, để hắn giật nảy cả mình chính là, trên Thần Võ đại lục vậy mà tụ tập đến võ giả tinh anh của sáu mươi đại lục, Niết Bàn cảnh thì có trên trăm người, hơn nữa đều là cấp bậc chưởng môn, tuy nhiên phần lớn đều là vượt qua Niết Bàn kiếp lục kiếp mà thôi, thất kiếp tuy rằng có nhưng không nhiều! Giống như Cổ Đông Thần loại bát kiếp này đã ít lại càng ít, cho nên Cổ Đông Thần ở bên trong đám bá chủ chưởng môn này có thể coi là rất cường đại.
Bởi vậy, đại hội anh hùng cũng là do Thái Vũ môn đến tổ chức, chờ sau khi phong ấn lại cái khe hở không gian kia đi thì đại hội anh hùng mới bắt đầu, về phaàn những Ác yêu kia cũng sẽ ở lúc sau khi đại hội anh hùng được cử hành thì do các đệ tửu môn phái tiến đến tiêu diệt.
P/S: Ta thích nào... chương 4.