Ngô Thiên Thiên cũng không biết rõ quá trình là như thế nào, dây cũng là Vân Tiểu Đao và Chu Vinh nói cho nàng biết, chỉ là bảo nàng ta nhanh chóng tìm Thẩm Tường.
Thẩm Tường đi theo Ngô Thiên Thiên đi tới bên trong Võ viện Vương Bài, nơi này chỉ có mấy người Vân Tiểu Đao bọn hắn, Vũ Khai Minh và Cổ Đông Thần đều không ở nơi này.
Trong một gian phòng, vẻ mặt của Dược Hải Sinh trở nên trắng bệch, nằm ở trên giường, khí tức rất yếu, bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Trông thấy bộ dáng này của Dược Hải Sinh, Thẩm Tường vội vàng lấy ra một mảnh Địa Ngục Linh Chi, cho vào trong miệng Dược Hải Sinh, mặc dù Dược Hải Sinh là Luyện đan sư, thực lực ở bên trong cùng cấp bậc cũng không yếu, bị thương nghiêm trọng như vậy, không phải bị nhiều người vây công thì chính là một người có thực lực rất mạnh đánh cho bị thương.
"Chuyện này có hướng các trưởng lão khác báo cáo hay không?" Thẩm Tường hỏi.
"Đã báo cáo, cũng được cho một số đan dược, nhưng mấy trưởng lão này cũng không dám truy cứu những người kia." Cả khuôn mặt Vân Tiểu Đao đều là tức giận.
Chu Vinh cười lạnh nói: "Thật không nghĩ tới trưởng lão Thái Vũ môn chúng ta thế mà hèn nhát như vậy, bị mấy tên gia hỏa thực lực chỉ có Chân Võ cảnh dọa đến ngay cả cái rắm cũng không dám thả, đúng là con mẹ nó khiến cho người ta phải tức giận! Chính mình không dám đánh rằm còn chưa tính, nhưng chúng ta muốn đi lên bọn họ vậy mà còn bị ngăn lại."
Hách Đông Thanh và Dược Hải Sinh đều là trưởng bối bên trong đám tuổi trẻ của Võ viện Vương bài, tuy nhiên lại rất thân với mấy người Vân Tiểu Đao bọn họ.
Liên Minh Đông nói ra: "Hách thúc còn bị trưởng lão mang đi trách mắng, nếu như là Vũ trưởng lão thì tuyệt đối sẽ không như vậy!"
Vũ Khai Minh bây giờ đang chữa thương cho Tiêu Cừu, cũng không biết là đang ở nơi nào, Cổ Đông Thần thì đang thảo luận một số chuyện quan trọng với Tiêu Tử Lương, Đan trưởng lão thì không nói, Thẩm Tường đã lâu lắm rồi còn chưa gặp nàng.
"Chuyện đã trải qua!" Thẩm Tường hơi hít một hơi, hắn biết người đả thương Dược Hải Sinh không đơn giản, bằng không sẽ không để cho trưởng lão của Thái Vũ môn e ngại.
"Dược thúc tỉnh, ngươi đi hỏi hắn đi!" Từ Vĩ Long nói.
Dược Hải Sinh cảm nhận được thân thể khôi phục được nhanh chóng như thế, lại nhìn thấy Thẩm Tường ở chỗ này, suy nghĩ là đã biết Thẩm Tường cho hắn ăn Địa Ngục Linh Chi!
"Sư phụ!" Dược Hải Sinh cảm kinh mà hô.
"Nói cho ta là ai đả thương ngươi, chuyện gì đã xảy ra!" Thẩm Tường hỏi, vẻ mặt rất bình tĩnh, người biết rõ hắn thì đều biết đây là biểu hiện khi hắn rất tức giận, cũng là lúc hắn bất chấp.
Dược Hải Sinh thở dài một tiếng: "Là một số người quần áo trang phục màu vàng óng, tổng cộng có bảy người như vậy, thực lực của bọn chúng rất mạnh, hơn nữa rất ngang ngược!"
"Ta đang mua bán trong quảng trường, nhìn thấy một vị linh dược, linh dược này giống như là hòn đá đen..."
"Hắc Chân mộc, là linh dược luyện chế đan dược Huyền cấp thượng phẩm, rất trân quý!" Thẩm Tường nói, đối với linh dược hắn vẫn là hiểu biết vô cùng rộng.
Mua bán trong quảng trường đề là một số người đến từ các nơi tự mình bày hàng ra vỉa hè, rất nhiều người đều thích đi tới những nơi như thế này để nhặt nhạnh chỗ tốt, có đôi khi đi tới những nơi như thế này có thể chỉ tiêu rất ít tiền mà mua được đồ vật rất trân quý.
Không thể nghi ngờ, Dược Hải Sinh đã lấy được Hắc Chân mộc.
"Không sai, khối Hắc Chân mộc kia của ta ít nhất có thể bán ba ngàn vạn tinh thạch, sư phụ ngươi chắc phải biết giá trị trong đó!"
Thẩm Tường nhẹ gật đầu, Hắc Chân mộc là một loại gỗ rất kỳ lạ, có thể làm linh dược, cũng có thể luyện chế một loại khí cụ có thể để người ta nâng cao tinh thần, hơn nữa lúc luyện một lò đan dược thì chỉ cần cho vào khoảng chừng hạt gạo là được rồi, là một linh dược trân quý dùng để luyện chế một loại đan dược tăng lên thần thức trong hàng ngũ những loại đan dược Huyền cấp thượng phẩm, rất trân quý.
"Sau khi ta mua xong, vừa mới trở lại cửa Thái Vũ môn thì bị bảy người mặc quần áo trang phục màu vàng óng kia công kích, chỉ là trong một cái nháy mắt, ta đã bị đánh thành trọng thương, khi đó một số trưởng lão và mấy người Tiểu Đao cũng nhìn thấy, ta cũng còn chưa có hôn mê, nhưng bọ hắn vì cướp đoạt Hắc Chân mộc của ta vậy mà ngay ở trước mặt nhiều đệ tử của Thái Vũ môn như vậy, trực tiếp cướp túi trữ vật của ta đi!"
Dược Hải Sinh tức giận không thôi, song quyền gắt gao nắm chặt lại.
Mấy người Vân Tiểu Đao, Chu Vinh đều rất tức giận.
"Lão đại, bây giờ đi đánh mấy tên khốn kiếp đả thương Dược thúc đi, bằng không ta sẽ cảm thấy uổng phí với thực lực của ta!" Cái trán của Lôi Hùng Lâm nổi lên gân xanh, tức giận nói.
"Thẩm đại ca, đi thôi! Mặc kệ những tên kia có bối cảnh lớn cỡ nào, chúng ta đều cùng ngươi đi làm thịt! Nhất định phải ăn miếng trả miếng! Cướp đồ vật của Dược thúc về." Vân Tiểu Đao lấy một thanh kiếm ra, nắm chuôi kiếm thật chặt.
Chu Vinh bình thường nhát gan sợ rắc rối, nhưng bây giờ cũng không yếu thế: "Không chỉ phải cướp về còn phải đánh cho bọn chúng nhừ tử!"
"Ta cũng đi!" Ngô Thiên Thiên nói, nàng ta bình thường chính là người hòa nhã nhất trong đám người này lăn lôn cùng một chỗ, là có cảm tình.
Từ Vĩ Long, Lôi Trung, Liên Minh Đông cũng thi nhau gật đầu.
"Lúc ấy chúng ta ở đây, có thể cứu Dược thúc, nhưng lại bị mấy tên trưởng lão kia ngăn lại!" Giọng nói của Từ Vĩ Long vô cùng lạnh lùng, đây cũng là chuyện mà mọi người rất tức giận.
"Vậy thì đi thôi!" Thẩm Tường cười nhạt một tiếng, đôi mắt hiện lên một vệt âm tàn.
Dược Hải Sinh vô cùng cảm động, hắn cũng không muốn để mấy người Thẩm Tường đi mạo hiểm, bởi vì những người kia có bối cảnh rất thần bí hơn nữa cường đại, bằng không mấy trưởng lão của Thái Vũ môn kia cũng sẽ không e ngại bọn chúng.
Tuy nhiên mặc kệ Dược Hải Sinh có nói cái gì, mấy người Thẩm Tường cũng coi như không nghe thấy, đi ra khỏi phòng, khép cửa phòng lại.
Đi vào trong quảng trường, bọn họ lại trông thấy một ông lão mang theo Tiêu Cừu đi tới.
"Vũ trưởng lão đâu?" Trong lòng Thẩm Tường vui mừng, có Tiêu Cừu cái tên tiểu quỷ lợi hại này gia nhập, bọn họ càng thêm không sợ.
"Hắn nói có chuyện quan trong đếm tìm chưởng môn để thương lượng, cho nên mới để cho lão đầu này dẫn ta tới." Tiêu Cừu trông thấy Thẩm Tường, cung kính nói, hiện tại hắn thế nhưng là đối với Thẩm Tường bội phục đến đầu rạp xuống đất.
Sau khi lão giả kia rời đi, Thẩm Tường nghiêm túc nói ra: "Tiểu quỷ, sư huynh của ngươi đang nằm trong phòng, hắn bị một số người đoạt đồ vật, hơn nữa còn bị đánh thành trọng thương, ngươi nói nên làm cái gì?"
Tiêu Cừu không ngu ngốc, hắn trông thấy vẻ mặt của những người ở sau lưng Thẩm Tường thì biết Thẩm Tường muốn đi làm một vố lớn, Tiêu Cừu hiếu chiến đương nhiên rất ủng hộ cách làm này.
"Còn như thế nào nữa a, bọn họ làm gì đối với sư huynh, chúng ta sẽ làm như vậy đối với bọn hắn! Sư phụ, mang ta đi theo! Thương thế của ta bây giờ cũng gần lành hẳn rồi!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Cừu tràn đầy hung ác.
Thẩm Tường bây giờ mới nhìn rõ Tiêu Cừu không còn có tóc, cạo thành một cái đầu trọc lốc nhẵn bóng.
"Tóc của ngươi đâu? Vũ trưởng lão cạo cho ngươi sao?" Thẩm Tường sơ lên cái đọc trọc nhỏ nhắn kia.
"Hắn nói tóc của ta quá phách lối bảo cạo đi cho ta!" Tiêu Cừu bĩu môi, nhìn ra được hắn rất không muốn.
Thẩm Tường âm thầm khinh bỉ lão già đầu trọc Vũ Khai Minh này, thế mà cạo trọc cái đầu xuất chúng kia của Tiêu Cừu.
Nhìn thấy Tiêu Cừu đến, mấy người Vân Tiểu Đao càng kích động hơn, điều này làm cho lực lượng bọn họ càng đầy, tuy nhiên bọn hắn cũng biết đến lúc đó khẳng định không có phần để bọn họ xuất thủ, nói không chừng một mình Tiêu Cừu đã có thể giải quyết.
"Đi!" Thẩm Tường mang theo mọi người đi ra khỏi Võ viện Vương Bài, Chu Vinh ở sau khi Dược Hải Sinh bị đánh thành trọng thương thì lập tức điều tra chỗ ở của những tên kia, đó là một gian nhà trong thành.
Khi bọn hắn vừa muốn đi ra cửa Thái Vũ môn thì lại đột nhiên có bốn ông lão bay xẹt tới, bọn họ đều là trưởng lão của Thái Vũ môn, Thẩm Tường vừa nhìn đã biết bọn họ là những trưởng lão lúc trước ngăn cản mấy người Vân Tiểu Đao xuất thủ.
"Các ngươi không được đi tìm những người kia!" Một trưởng lão lạnh lùng nói, cho dù là Thẩm Tường ở chỗ này, hắn cũng vẫn không để vào mắt.
P/S: Ta thích nào...chương 4