Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 375 - Chương 375 - Kinh Biến

Chương 375 - Kinh biến
Chương 375 - Kinh biến

Tiếng hổ gầm tức giận liên tiếp không ngừng, để rất nhiều võ giả Niết Bàn cảnh có tu vi hơi thấp thay đổi sắc mặt, bọn họ tuy rằng cũng là Niết Bàn cảnh, nhưng đối với loại Bạch Hổ cấp bậc này, bọn họ cũng chỉ có thể chạy trốn.

"Bạch Hổ nhất tộc!" Cổ Đông Thần trầm thấp nói, lúc này toàn bộ kết giới cách âm đều đã bị phá hủy, trong núi rừng chim thú bị dọa đến chạy trốn loại xì ngậu lên, trên bầu trời đều là chi to chim nhỏ bay tán loạn như thể gặp phải giông bão, hiện trường thì được bao phủ bởi một mảnh vẻ lo lắng sợ hãi.

Thẩm Tường âm thầm hoảng sợ, hắn không nghĩ tới cha mẹ của Tiểu Bạch Hổ Trân Trân này vậy mà lợi hại như vậy! Hắn vội vàng nắm chặt miệng túi Huyền Thú lại, nếu như bị biết là hắn bắt đi nữ nhi của người ta thì hắn sẽ xong đời.

Đương nhiên, hắn bây giờ làm như vậy là vì đẻ cho vợ chồng Bạch Hổ kia cừu hận hướng tới những cường giả Niết Bàn cảnh này, đến lúc đó chỉ cần đại loạn thì chính là cơ hội tốt nhất để hắn chạy trốn.

"Tiểu Thí Long, có thể dẫn một vài con chim tới đây hay không, như vậy có thể mê hoặc những lão gia hỏa này, bằng không đột nhiên xuất hiện một con chim sẽ làm cho người nổi lên nghi ngờ." Thẩm Tường hỏi Long Tuyết Di.

"Không thành vấn đề, một đôi Bạch Hổ lợi hại kia sắp đi tới, xem bộ dáng khí thế hừng hực kia, chắc là sẽ ra tay đánh nhau." Long Tuyết Di hưng phấn nói, lúc này chỉ thấy một đám chim to chim nhỏ đột nhiên hướng đám người lao tới, vô số chim chóc như là châu chấu rạp trời kín đất mà tới, mà những cường giả kia cũng không để ý tới được nhiều như vậy, đều nhảy vọt mà lên, nhìn nơi xa truyền đến tiếng hổ gầm.

Hai con Bạch Hổ cường đại kia mới là chuyện mà bọn họ lo lắng nhất!

"Đến rồi!" Cổ Đông Thần khẽ quát một tiếng lao vọt ra ngoài, hắn xem như là tương đối cường đại bên trong Thần Võ đại lục, hơn nữa còn là người phát động đại hội Anh Hùng lần này, hắn đương nhiên phải đảm ảm an toàn cho lần đại hội này.

Cổ Đông Thần đứng mũi chịu sào, mội đôi nắm đấm bốc lên sương trắng bừng bừng, loại lực lượng kia thả ra uy thế khiến rất nhiều người cảm thấy một loại run sợ, đây chính là thực lực của người đã vượt qua Niết Bàn cảnh bát kiếp!

Mọi người chỉ thấy sau khi Cổ Đông Thần lao ra, cùng lúc đó, nơi xa cũng có hai đạo ánh sáng trắng lao vọt tới, mạnh mẽ va chạm với Cổ Đông Thần.

Cùng với một tiếng quát lớn của Cổ Đông Thần, song quyền ẩn chứa lực lượng dời núi lấp biễn bỗng nhiên đánh ra, trong nháy mắt giống như thể long trời lở đất, chấn động tới một mảng đất lớn nứt ra, Anh Hùng sơn rung chuyển kịch liệt! Mà ánh sáng mạnh bạo phát ra càng làm cho người có một loại cảm giác bỏng.

Đương nhiên, làm cho người cảm thấy sợ hãi nhất chính là loại khí thế sát phạt ngập trời kia, để cho người ta cảm thấy bản thân mình như thể rơi vào một cái chiến trường mà có hơn ngàn vạn người đang chém giết nhau! Sau khi ánh sáng chói mắt biến mất thì mọi người chỉ nhìn thấy ở trước người Cổ Đông Thần có một đôi nam nữ trung niên mặc áo trắng đứng ở đó, quần áo trên người đôi nam nữ này giống như da của Bạch Hổ kia, có rất nhiều đường vân, trên mặt bọn họ đều tràn đầy vẻ tức giận.

Lúc này lại có một đàn chim nhỏ bay tới, lẫn vào trong đám người, lúc này tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên người đôi phu thê Bạch Hổ kia, căn bản không phát giác dưới chân mình đang tràn ngập một tầng sương mù dày đặc.

Liên Dĩnh Tiêu và lão nhân áo lam kia cũng xông ra ngoài, đứng ở bên cạnh Cổ Đông Thần, đối mặt với đôi phu thê Bạch Hổ kia, bọn họ không thể phi hành, đều là dựa vào lực lượng cường đại để cho thân thể của mình lơ lửng giữa không trung, chỉ có Niết Bàn cảnh mới có thể làm được như vậy.

Thẩm Tường cũng vô cùng khẩn trương, ở vào lúc bộc phát ra ánh sáng chói mắt kia, hắn đã lặng lẽ thi triển chiêu "Vụ Mãn Thiên" sương mù đầy trời kia, đây là một chiêu số bên trong Huyền Vũ thần công, bình thường đều là dùng để chạy trốn, hắn rất ít khi sử dụng, tuy nhiên bây giờ vừa đúng có đất dụng võ.

Sau khi hắn phóng xuất ra lượng lớn chân khí thuộc tính Thủy hóa thành sương trắng, sương mù càng ngày càng nhiều, chỉ trong mấy cái nháy mắt thì đã bao trùm cả đám người.

Thẩm Tường lập tức thi triển Thất Thập Nhị Biến, lặng yên không tiếng động biến thành một con chim nhỏ, lúc này có thật nhiều chim chóc đang tán loạn trong đám người, căn bản sẽ không bị phát hiện.

"Không thấy Thẩm Tường nữa!" Một ông lão đột nhiên hô lên.

Rất nhiều người đều đang nhìn đôi vợ chồng Bạch Hổ kia những vẫn có người giám thị lấy Thẩm Tường, Thẩm Tường vừa biến mất thì có người biết.

Sau khi Thẩm Tường biến thành chim nhỏ thì lập tức dựa theo hướng bay tới một cái bàn đá mà Long Tuyết Di chỉ rồi tiến vào một cái lỗ nhỏ ở dưới bàn đá này, ngay vào lúc hắn vừa tiến vào trong cái lỗ nhỏ này thì chỉ nghe thấy có người hô lên nói không thấy hắn nữa.

"Thẩm Tường chạy trốn! Tại sao có thể có nhiều sương mù đáng chết như vậy!" Một lão giả giận dữ hét lên, phóng xuất ra một cơn gió thởi đi đám sương mù dày đặc này lập tức tìm kiếm Thẩm Tường.

"Nhanh, tìm kiếm xung quanh!" Lam Hải quát, hiện trường đột nhiên hỗn loạn tưng bừng, mà đôi phu thê Bạch Hổ kia sau khi nhận ra nữ nhi của bọn hắn không ở nơi này, lại trông thấy nơi này có nhiều cường giả như vậy, gầm lên giận dữ vài tiếng thì chạy mất.

Loại thú tuy rằng hóa hình, nhưng vẫn là rất có ác cảm với nhân loại, phu thê Bạch Hổ lo lắng ngay cả nữ nhi của mình không có tìm thấy thì chính mình đã bị bắt lại cho nên đành phải chạy trước.

"Mau tìm, hắn chạy không xa!" Lão nhân áo lam vừa vội vừa giận, lơ lửng ở trên không, ngưng mắt nhìn rừng núi ở xung quanh, phóng xuất ra thần thức cường hãn kia, quét tới bốn phía,

Thẩm Tường trốn ở bên trong cái hang nhỏ kia, ở ngắn ngủi trong mấy cái nháy mắt, hắn cũng cảm nhận được có mấy trăm cỗ thần thức cường đại đảo qua, nhưng đều không có phát hiện hắn, hắn càng thêm yên tâm mà tiếp tục chui xuống.

Ở dưới thần thức của mấy trăn võ giả Niết Bàn cảnh tìm kiếm, đừng nói là người, coi như con kiến bọn họ cũng có thể đếm rõ được số lượng, nhưng bây giờ vẫn tìm không được Thẩm Tường.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Đừng nói một tên tiểu quỷ, coi như Hoàng Cẩm Thiên tới, hắn cũng tuyệt không thể ở trong thời gian ngắn như vậy mà chạy đi, coi như chạy trốn cũng sẽ lưu lại khí tức ba động, nhưng tiểu tử này thật giống như đột nhiên bị bốc hơi khỏi nhân gian!"

Lam Hải tức giận nói, hắn không thể nào tiếp thu được sự thật này, tuy nói tình huống lúc ấy rất hỗn loạn, nhưng hắn cảm thấy coi như chính hắn cũng không thể chạy trốn ra khỏi vòng vây của nhiều võ giả Niết Bàn cảnh như vậy.

Nhưng sự thật lại bày ra ngay tại nơi này, Thẩm Tường biến mất không thấy hình bóng! Đám người này thế nhưng là đám người mạnh nhất bên trong phàm giới, thần thức của bọn họ gần như có thể tìm kiếm được nơi sâu dưới mặt đất mấy chục trượng, toàn bộ Anh Hùng sơn ở trong thời gian thật ngắn đã được thần thức của bọn họ khóa chặt, bọn họ có thể cảm ứng được rất nhiều chim đang chạy trốn ở xung quanh, nhưng không có cảm ứng được có người đang chạy.

Những võ giả Niết Bàn cảnh tới từ ba cái hải vực xa xôi kia mà đến đều nhảy nhót tưng bưng, vừa phàn nàn, vừa giận mắng, vừa dùng thần thức để tìm kiếm Thẩm Tường, ngay cả Cổ Đông Thần và Vũ Khai minh cũng đang tìm kiếm.

Liễu Mộng Nhi và Hoa Hương Nguyệt cũng đứng ở rìa phóng xuất ra thần thức, quét lướt qua núi rừng xung quanh, Thẩm Tường có thể chạy trốn, các nàng cũng cảm thấy thật cao hứng, chỉ có điều nghĩ mãi mà không hiểu Thẩm Tường là dùng thủ đoạn gì để chạy trốn, nếu như mấy Niết Bàn cảnh thì không nói, nhưng bây giờ là mấy trăm tên Niết Bàn cảnh ở chỗ này vậy mà cugnx có thể trốn thoát an toàn.

Tiết Tiên Tiền cười nhẹ nói: "Tiểu Tường ca quá làm cho người ta ra ngoài ý định, lại bị hắn chạy mất!"

"Chẳng lẽ trước đó hắn đều đang nói nhảm? Một mực chờ đợi cơ hội, tiểu quỷ này thật sự là quá ghê tởm! Những cái sương mù kia chắc chắn là do hắn tạo ra!" Hoa Hương Nguyệt nhìn thấy những đám sương trắng còn đang trôi nổi kia, thấp giọng nói.

Đột nhiên, những đám sương trắng kia nổi lên bầu trời, chậm rãi hội tụ thành một dãy chữ: "Một đám ngu xuẩn, ha ha!"

"Mau nhìn lên trời!" Một người hô, mọi người ngẩng đầu, sau kho trông thấy dãy chữ kia thì đều tức giận không thôi, bọn họ biết đây là Thẩm Tường đang làm cho những Niết Bàn cảnh bọn họ nhục nhã, mà bọn họ cũng cảm thấy đây là một loại nhục nhã cực lớn!

Trông thấy mấy chữ này, Lam Hải nổi giận gầm lên một tiếng, hướng về phía bầu trời chính là một chưởng đáh tán đám sương trắng kia đi, sau đó nhìn về phía Cổ Đông Thần.

"Đừng nhìn ta, ta cũng không biết!" Cổ Đông Thần giang tay ra, cười khổ nói.

P/S: Ta thích nào...chương 8

Bình Luận (0)
Comment