Quả thực không có liên quan với Cổ Đông Thần, lúc ấy ai cũng trông thấy Cổ Đông Thần ở phía trước ngăn cản phu thê Bạch Hổ đột nhiên xuất hiện kia, đôi phu thê Bạch Hổ kia đột nhiên tới, đi được cũng đột nhiên, điều này cũng làm cho người nhìn không thấu.
Mọi người đều nhất trí cho rằng, Thẩm Tường là sử dụng bí thuật gì đó để chạy trốn, đầu tiên có thể xách định chính là, nhưng sương mù kia là do Thẩm Tường phóng xuất.
"Tiểu tử này quả thực có một loại bản lĩnh có thể bỏ chạy, tuy nhiên sẽ lưu lại rất nhiều nước, loại võ công này ta đến bây giờ cũng không hiểu rõ, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải dùng loại võ công này, nếu như dùng, khẳng định sẽ phát ra chân khí thuộc tính rất dày đặc." Liên Dĩnh Tiêu di chuyển xung quanh những bàn đá kia tuy rằng nhìn thấy cái lỗ nhỏ kia nhưng không cảm thấy cái gì khác thường, bởi vì ở trong sự nhận thức của hắn thì người nào có thể chui vào được cái lỗ kia (=))) buồn cười đau cả ruột)
"Ha ha...một đám ngu xuẩn, thế mà để cho tiểu quỷ này chạy thoát, ha ha...chết cười ta, đây là chuyện buồn cười nhất từ lúc ta chào đời cho tới nay gặp phải!" Một tiếng cười nói điên cuồng đột nhiên truyền đến, để đám người Lam Hải càng tức giận hơn.
Đây là tiếng cười nói của Hoàng Cẩm Thiên!
"Ta vốn định chờ tiểu tử này đọc Thái Cực Hàng Long công tới một nửa thì tới cứu hắn đi, nhưng không nghĩ tới hắn thả một đống lớn rắm thúi, để các ngươi những người này tin là thật sau đó thì tự mình chạy thoát rồi, ha ha...khôn hổ là đồ đệ của ta! Cái cố sự chó má gì kia thật ra thì đều là gải, đều là tiểu tử này hồ biên loạn tạo, tuy nhiên biên đến cũng không tệ lắm! Có thể lừa các ngươi những tên ngu xuẩn này nghe đến ba ngày ba đêm!"
Hoàng Cẩm Thiên nói xong lại điên điên khùng khùng cười lên ha hả, điều này làm cho sắc mặt của đán người Lam Hải xanh xám vô cùng, bọn họ lại bị Thẩm Tường coi là heo đùa nghịch tới ba ngày ba đêm!
"Ha ha...buồn cười quá! Một đám heo, tuy nhiên tiểu tử kia nói cố sự cũng không tệ lắm! Các ngươi không tính thua lỗ! Ha ha..."
Lúc trước, lúc Hoàng Cẩm Thiên nghe được cố sự mà Thẩm Tường kể ra, thiếu chút nữa thì cười đến phun máu, bây giờ Thẩm Tường đi, hắn chế giếu những võ giả Niết Bàn cảnh tự cho là đúng này đến không lưu tình chút nào.
"Lam Hải lão nhi, ta nhớ được khi đó ngươi còn nói có đạo lý rõ ràng là tán thưởng cố sự mà tiểu quỷ kia nói, hiện tại xem ra, lúc đó ngươi chính là một con heo ngu xuẩn nhất! Ha ha..."
Lam Hải tức giận đến toàn thân phát run, có một loại xung động muốn phun máu, những người khác nghĩ đến bộ dáng của Lam Hải khi đó cùng với Thẩm Tường một xướng một họa, quả thực cảm thấy Lam Hải chính là ngu xuẩn từ đầu đến đuôi, cao tuổi rồi, thế mà bị một tên tiểu quỷ chơi đùa.
Tiết Tiên Tiên và Lãnh U Làn cũng rất muốn cười, nhưng lại không dám! Liễu Mộng Nhi và Hoa Hương Nguyệt cũng là như thế, tuy nhiên các nàng nghĩ đến chính mình lúc ấy cũng bị lừa thì cười không nổi.
"Ha ha...không được rồi, nghĩ đến bộ dáng của đám heo ngu xuẩn các ngươi khi đang bị đồ đệ kia của ta lừa, ta liền cười đến nội thương! Tiểu tử này quá lợi hại, trò giỏi hơn thầy a, ha ha..." Tiếng của Hoàng Cẩm Thiên biến mất, tuy nhiên tiếng cười khùng khùng điên điên chế giễu kia còn quanh quẩn ở xung quanh.
Đám người Lam Hải giống như thể bị người hung hăng tát cho lật mặt, vô cùng tức giận, đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất mà từ lúc bọn họ chào đời cho tới nay nhận được, đặc biệt là Lam Hải, hiện tại hắn hận không thể tìm được cái kẽ đất nào để chui xuống dưới.
Long Tuyết Di, Tô Mị Dao và Bạch U U cũng cười khanh khách không ngừng, đặc biệt là Bạch U U, lần đầu tiên Thẩm Tường nhìn thấy nàng ta cười đến điên như vậy, Tô Mị Dao và Long Tuyết Di thì không nóil hai nữ nhân này thường xuyên cưới lớn như không tim không phổi.
Chỉ cần người coi cố sự lúc trước Thẩm Tường kể ra là thật, hiện tại mới không cảm thấy buồn cười, bởi vì bọn hắn cảm thấy mình giống như một con heo, đần đần độn độn ngồi ở chỗ đó nghe Thẩm Tường kể tới ba ngày ba đêm, hơn nữa còn tin là thật!
"Thật đáng tiếc a, tiểu tử kia chạy thoát mất rồi! Ta thừa nhận, lúc ấy ta ở trong mắt tiểu tử kia quả thật chính là một con heo, ta quả thật bị hắn đùa bỡn, tuy nhiên Hải lão, các ngươi cũng không được nuốt lời! Người là ta đã giao cho các ngươi, là chính các ngươi không coi trọng, trách không được ta!" Cổ Đông Thần bất đắc dĩ thở dài, thủ đoạn của Thẩm Tường khiến trong lòng của hắn kinh thán không thôi, bây giờ lại chọc giận nhiều kẻ mạnh.
Mấy người Lam Hải đương nhiên sẽ không nuốt lời, đây đúng là bọn họ trông giữ không nổi, để Thẩm Tường chạy mất, sau khi bọn họ tỉnh táo lại, ít hay nhiều gì thì cũng có chút bội phục Thẩm Tường, không chỉ là loại thủ đoạn kia của Thẩm Tường, còn có loại gan kia, lại dám ở ngay trước mặt mấy trăm tên võ giả Niết Bàn cảnh mà ăn nói bừa bãi, thêu dệt một vài thứ vô căn cứ tới lừa gạt bọn họ.
Đây chính là sự can đảm mà không phải là ai cũng có!
"Tiểu tử này...ta nhất định phải bắt được hắn!" Lam Hải tức giận hừ một tiếng.
Liên Dĩnh Tiêu cười nói: "Hải lão, tiểu tử này chỉ sợ sẽ có thời gian rất lâu không trở về Thái Vũ môn, ta nghĩ lúc hắn xuất hiện lần sau, có lẽ sẽ là Niết Bàn cảnh đi!"
Niết Bàn cảnh Thẩm Tường? Hiện tại chỉ là Chân Võ cảnh mà Thẩm Tường đã vô pháp vô thiên, chớ nói chi là Niết Bàn cảnh, nghĩ đến cũng làm người ta cảm thấy đau đầu!
"Ta đáp ứng các vị, nếu như hắn trở về Thái Vũ môn, ta sẽ là người đầu tiên bắt hắn lại, giao cho các vị! Đương nhiên, nếu như Lão phong tử xuất thủ, như vậy thì ta không có biện pháp gì." Cổ Đông Thần cười khổ nói.
Hoàng Cẩm Thiên vẫn để cho người cảm thấy rất sợ hãi, nơi này đại đa số người đều đã giao thủ qua với Hoàng Cẩm Thiên, hơn nữa còn là một đám người vây công Hoàng Cẩm Thiên, nhưng vẫn bị Hoàng Cẩm Thiên đả thương, có thể thấy được thực lực của Hoàng Cẩm Thiên là kinh khủng bực nào, bọn họ cũng đều biết Hoàng Cẩm Thiên dựa vào loại thực lực nghịch thiên này, nhất định có thể độc bá toàn bộ phàm giới, nhưng hắn không có làm như thế, cuối cùng luân lạc tới kết quả bị phong ấn.
"Lão già điên này tuy rằng bị phong ấn, nhưng hắn...nhưng hắn muốn xuất thủ thì vẫn là không thành vấn đề, hắn hình như đã nắm giữ một loại thủ đoạn lợi hại, có thể dùng thần thức ngưng tụ thành thân thể." Cổ Đông Thần nói một cách nghiêm túc.
Tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, vô cùng ngạc nhiên, bọn họ vừa rồi nghe đến lúc đầu Hoàng Cẩm Thiên nói muốn xuất thủ.
Thẩm Tường đã không nghe được tiếng nói chuyện ở phía trên, hắn bây giờ hướng theo thông đạo của cái lỗ nhỏ này mà không ngừng đi xuống, hắn phát giác cái thông đạo rất nhỏ này là được người cố ý làm ra, như thể là đi về một nơi nào đó phía dưới quảng trường Anh Hùng này.
"Đến cùng là ai làm? Ngọn núi này thế nhưng là rất chắc chắn!" Thẩm Tường nghi hoặc không thôi, trước đó giáo chủ Thánh Quang giáo hung hăng đánh một chưởng vào trên bàn đá, cũng không thể để bàn đá này bị chút hư hỏng nào, hơn nữa ngọn núi này cũng không có run rẩy, có thể thấy được ngọn núi này từ đầu tới đuôi đều được người nào đó dụng tâm chế tạo.
"Rất sâu, thoạt nhìn như là vòng quanh cái ngụn núi này đi thẳng xuống đất, đến cùng là ai nhàm chán như vậy? Nếu như là thẳng tắp thì có thể thông thẳng xuống." Long Tuyết Di cũng nghi hoặc.
Ngọn núi này rất lớn, rất cao, nếu như là cái thông đạo rất nhỏ này cứ quấn quanh ngọn núi này đi về chỗ sâu thì đây quả thật là chỉ có người rất nhàm chán mới có thể làm được.
"Chẳng lẽ phong ấn một tên gia hỏa nhàm chán nào sao?" Thẩm Tương nói ra suy đoán, trước đó lúc hắn đi lấy Trấn Ma thần công thì đã thả Bạch Tử Thiến bị phong ấn mười vạn năm ra, nếu như phía dưới phong ấn thứ gì đó thì hắn chắc chắn sẽ không cảm thấy kỳ quái.
"Khó nói, tuy nhiên nơi này vẫn luôn là cấm địa, khẳng định có thứ gì đó ở phía dưới! ít ra cái thông đạo mà ngươi đang đi này chính là được cố ý làm ra, tuyệt không phải tự nhiên mà hình thành." Long Tuyết Di nói.
Thẩm Tường biến thành một con chuột nhỏ, bò nhanh chóng, hắn vốn là có ý định trốn ở trong này một khoảng thời gian rồi lại đi ra, nhưng bây giờ bởi lòng hiếu kỳ điều khiển, hắn không ngừng đi về phía trước.
P/S: Ta thích nào....chương 9.....truyện buồn cười quá đâm ra tỉnh ngủ dịch thêm chương này....cầu kim phiếu và tử linh thạch a....