Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 397 - Chương 397 - Cực Hạn Cảnh

Chương 397 - Cực Hạn cảnh
Chương 397 - Cực Hạn cảnh

Cổ Đông Thần và Vũ Khai Minh ở bên cạnh cấm địa hố sâu này đi tới đi lui, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng.

Bởi vì bây giờ cách khoảng thời gian kết thúc báo danh còn chỉ có ba ngày, bọn họ biết Thẩm Tường đã bước qua một đạo khảm rất khó khăn, chắc là đã tiến vòa Cực Hạn cảnh, nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa có đi lên.

Thẩm Tường điên cuồng hấp thu lực lượng mà võ đạo ban cho, đã có một đoạn thời gian rất dài, không sai biệt lắm hai mươi ngày, nhưng bây giờ lại vẫn chưa có hấp thu xong, có thể thấy được cỗ năng lượng này là khổng lồ tới cỡ nào.

Lại trôi qua hai ngày, Cổ Đông Thần và Vũ Khai Minh vẫn như cũ ở nơi này mà không có rời đi, lúc này là đêm khuya, đêm đen như mực rải rác với những ngôi sao mỹ lệ, trăng sáng treo cao, ánh trăng trong ngần tỏa xuống một vùng đất rộng lớn.

Cổ Đông Thần đang nằm ở trên bãi cỏ cái tay ... cái tay thi thoảng dứt ngọn cỏ lên đưa vào mồm nhấm nháp ngắm nhìn bầu trời sao mỹ lệ thì đột nhiên hắn nghe được một tiếng rống vang lên quanh quẩn trong hố sâu, trung khí sung túc, khí tức kéo dài, bên trong sóng âm kia giống như bí mật mang theo một cỗ lực lượng vô cùng cường hãn, chấn động không khí và quay trở lại trong hố sâu thậm chí còn làm chấn động đến mặt đất.

Nghe được tiếng rống kích động kia của Thẩm Tường, Cổ Đông Thần và Vũ Khai Minh cũng kích động lên, từ thanh âm này bọn họ đã có thể khẳng định, Thẩm Tường đã bước vào Cực Hạn cảnh!

Sau khi Thẩm Tường mở mắt, đầu tiên là phát ra một tiếng rống to, phát tiết cỗ khí tức lực lượng cường đại trong cơ thể mình, sau đó chính là phát ra một tiếng cười điên điên khùng khùng nghe mà buồn nôn, nghe được loại tiếng cười này của hắn, Hoàng Cẩm Thiên cũng điên điên mà cười lên.

Mà sau khi hai người Vũ Khai Minh và Cổ Đông Thần nghe được thì lại hết sức đau đầu, bọn họ biết nếu như Thẩm Tường một khi cũng biến thành điên nốt như vậy không bao lâu nữa thì cái Phàm Võ giới này rất có thể sẽ bị Thẩm Tường quấy đến long trời lở đất.

"Mẹ nó, cỗ năng lượng này thật sự là nhiều đến dọa người!"

Trong đan điền Thẩm Tường vốn chỉ là sáng lên năm trăm hạt chân nguyên, nhưng ở sau khi hắn luyện hóa lực lượng mà võ đạo ban cho vậy mà có được năm ngàn hạt, trọn vẹn nhiều gấp mười, nhưng thực lực lại không chỉ đề cao gấp mười, mà là càng nhiều càng nhiều, bởi vì thắp sáng được càng nhiều hạt chân nguyên thì đến đằng sau càng khó mà thắp sáng, cần rất nhiều chân khí để áp súc, cho nên những hạt chân nguyên hắn ngưng tụ sau khi đạt tới Cực Hạn cảnh đều là áp súc rất nhiều chân khí.

"Hắc hắc, ngươi biết là tốt! Ngươi là tu luyện năm loại chân khí, cho nên ngươi đạt được năng lượng gấp năm lần những người khác, về điểm này ngươi là so với những gia hỏa có được Nhân Vương huyết mạch kia là có ưu thế hơn, đặc biệt là đến đằng sau, ngươi đã có thể thể nghiệm đến chỗ tốt khi cùng lúc tu luyện nhiều loại thuộc tính chân khí rồi." Hoàng Cẩm Thiên cười nói.

Thẩm Tường nhẹ gật đầu, hắn hơi hít một hơi, hỏi: "Còn có bao nhiêu ngày thì hết thời gian báo danh?"

"Có lẽ là còn có một ngày! Sau đó ngươi tốt nhất ở trên giai đoạn này dừng lại một đoạn thời gian, thần thức bản thân ngươi đã rất mạnh, điểm xuất phát rất cao, cho nên thần thức ngươi khả năng ở trạng thái cực hạn cũng rất cao! Nếu như ngươi có một ngày tu luyện thần thức mà sinh ra cái gì kỳ quái khác thường, đó chính là bản mệnh Võ Hồn của ngươi, loại vật này ta không nói quá nhiều với ngươi, đến lúc đó chính ngươi sẽ hiểu." Hoàng Cẩm Thiên dặn dò.

"Tuy rằng ta dùng một số phương pháp huấ luyện có thể để căn cơ của ngươi kiên cố hơn, nhưng vẫn là chưa đủ, bởi vì ngươi tăng lên vẫn quá nhanh, cho nên ngươi ngàn vạn phải dừng lại ở giai đoạn hiện tại này một đoạn thời gian rất dài."

Thẩm Tường nghiêm túc gật đầu nói: "Sư phụ, ta sẽ nhớ!"

"Vậy thì tốt, cút lên trên nhanh đi..."

Hoàng Cẩm Thiên vừa mới nói xong, hai chân Thẩm Tường đã dâng trào ra hai đám lửa, bộc phát ra một cỗ hơi nóng rất cươgnf đại, hình thành một một loại động lực rất lớn, để Thẩm Tường trong nháy mắt bay vọt đến không trung, bởi như vậy, hắn là có thể tránh khỏi cú đá sấm sét của Hoàng Cẩm Thiên.

Sau khi bước vào Cực Hạn cảnh, hỏa diễm của Thẩm Tường tăng lên rõ ràng nhất, bởi vì Thiên Dương Hỏa Hồn của hắn là cần chân khí rất mạnh mới có thể phát huy ra tới lực lượng mạnh hơn.

"Đôi cánh của tiểu tử này đã cứng chắc rồi đi!" Hoàng Cẩm Thiên cười mắng một tiếng.

Cổ Đông Thần và Vũ Khai Minh đột nhiên cảm ứng được một cỗ nóng rực đang lao tới, chỉ thấy một đạo ánh lửa chợt từ trong hố sâu bay vụt đi ra, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai chân Thẩm Tường đang thiêu đốt lên hỏa diễm, dưới hai chân càng là không ngừng tỏa ra hai đạo hỏa khí nóng rực, để hắn lơ lửng giữa không trung.

"Sư thúc, mau xuống đây báo danh, thời gian còn không nhiều lắm!" Vũ Khai Minh hô, trông thấy Thẩm Tường mạnh lên, trong lòng của hắn cũng kích động.

Cổ Đông Thần cười ha hả một tiếng: "Không bao lâu nữa chúng ta đã có thể trông thấy những gia hỏa có được Nhân Vương huyết mạch ở trên Vương Giả đại lục kia bị đánh cho tè cả ra quần rồi."

Nếu như không phải được hai người sư điệt này gọi lại, Thẩm Tường bây giờ thật đúng là muốn thử Chu Tước Hỏa dực của hắn có thể lớn thêm bao nhiêu, bởi vì Tô Mị Dao nói qua, thực lực càng mạnh thì có thể trở nên càng lớn, có thể vỗ cánh ngàn dặm, bổ nhào di chuyển bằng Hoặc Dực to lớn thậm chí có thể nhấc lên từng cơn lốc xoáy, lực sát thương rất rộng.

Thẩm Tường sống ở phía dưới gần nửa năm, hắn vừa lên đên chuyện đầu tiên chính là tắm rửa, sau khi tắm rửa xong hắn cũng không ngủ được, sau khi bước vào Cực Hạn cảnh, tinh thần hắn trở nên sung mãn, hiện tại hắn đã bắt đầu luận võ.

"Khổ trước sướng sau thế mới giàu....giàu trước khỗ sau thế càng đau...."

Hơn nửa đêm nghe thấy có người rên lên điệu hát dân gian, hơn nữa còn thỉnh thoảng phát ra từng tiếng cười to, Ngô Thiên Thiên ở trong phòng nghỉ ngơi cũng bị tiếng rên rỉ rồi phá lên cười này làm cho bừng tỉnh, nàng còn nghĩ ở đâu lại xuất hiện thằng điên nào hò hát lại còn cười như dở hơi thế này, nhưng khi nghe thì biết đó là giọng của Thẩm Tường, những ngày này nàng ta cũng đang chờ đợi Thẩm Tường trở về, nàng ta muốn nhìn thấy Thẩm Tưởng tỏa sáng rực rỡ ở trên Hội võ đạo Vương Giả, hiện tại nàng ta biết Thẩm Tường đã trở về, hơn nữa còn cao hứng như dở hơi như vậy, khẳng định là đã bước vào cảnh giới cực hạn Cực Hạn cảnh.

Nghĩ đến điểm này, Ngô Thiên Thiên phát ra tiếng thở dài, bởi sự chênh lệch giữa nàng và Thẩm Tường lại được kéo xa thêm một mảng lớn, nàng ta đã quyết đinh, chờ sau khi hội võ đạo Vương Giả kết thúc, cứ dựa theo bản đồ mà Đan trưởng lão lưu lại đi tới một chỗ, Đan trưởng lão từng nói ở nơi này có thể làm cho nàng càng trở nên mạnh hơn.

Thẩm Tường hò hét như thằng điên cả đêm, sáng ra thì vội vàng rời khỏi Thái Đan vương viện đi theo Vũ Khai Minh và Cổ Đông Thần bước vào Truyền Tống trận tiến về Vương Giả đại lục, báo danh tham gia hội võ đạo Vương Giả.

"Sau khi báo danh chính là một bài kiểm tra đối đả (đánh nhau), sau khi thông qua kiểm tra này thì tiến vào cửa thứ hai, đạt được điểm số có thể xếp vào năm mươi vị trí đầu thì có thể tiến vào cửa thứ ba..."

Thẩm Tường hơi không kiên nhẫn nói ra: "Tiểu trọc đầu, đây là hội võ đạo gì? Không phải luận võ sao? Lấy ở đâu nhiều cửa ải tới như vậy?"

"Ai, không có cách nào! Ta còn là lười nhác phí nước miếng với sư thúc, dù sao đến lúc đó thì sư thúc cũng sẽ biết được." Vũ Khai Minh nói.

Vũ Khai Minh chính là phụ trách công tác tiếp nhận báo dánh ở Thần Võ đại lục, sau khi hắn làm xong thủ tục của Thẩm Tường thì mang theo Thẩm Tường đi tới ở trên một cái sân đấu võ rất lớn.

Cái sân đấu võ này rất to lớn, ngay cả nhãn lực bây giờ của Thẩm Tường cũng không thể nhìn thấy biên giới của cái sân này.

Lúc này mặt trời mới lên ở hướng đông, nắng nắng ban mai chiếu xuống bên trong cái diễn võ trường to lớn này, hiện ra rất hùng vĩ, Thẩm Tường biết được, ở trên cái diễn võ trường này đã tiến hành qua rất nhiều lần luận võ, phủ xuống huyết dịch của từng võ giả thiên tài của từng cái đại lục kia.

"Thẩm Tường, không nghĩ tới ngươi vậy mà thật bước vào Cực Hạn cảnh, đây chính là chuyện tốt a!" Một ông lão đột nhiên xuất hiện, đây chính là Vương Quyền người đã từng bị Hoàng Cẩm Thiên đánh cho rụng hết cả răng.

Vương Quyền rất cao hứng, bởi vì Thẩm Tường tham gia cái hội võ đạo Vương giả này, hắn đã có cơ hội để Thẩm Tường mất mặt, bởi vì hắn đối với Nhân Vương huyết mạch có lòng tin rất lớn, hắn tin chắc cho dù là Thẩm Tường tu luyện Thái Cực Hàng Long công thì cũng chắc chắn sẽ bị đệ tử của hắn hành hạ đến vô cùng thê thảm.

P/S: Ta thích nào...chương 12...cảm ơn bonmat8888 đã ủng hộ 50.000 TLT nha......:))cảm ơn :D

Bình Luận (0)
Comment