"Thẩm Tường, võ giả huyết mạch của Vương Giả đại lục chúng ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi, các ngươi ở trong mắt Vương Giả đại lục chúng tan cũng chỉ là con kiến hôi!" Một nam tử thanh niên ngã sấp trên mặt đất, miệng đầy máu tươi, cắn răng nghiến lợi mà nói.
Thẩm Tường cười lạnh một tiếng, đi tới: "Con kiến hôi? Ngươi bây giờ ngay cả ta con kiến hôi này cũng đánh không lại, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra những lời này? Võ giả huyết mạch là võ giả huyết mạch, bọn họ coi như đánh thắng ta, cũng không có liên quan với ngươi một chút nào! Hôm nay ngươi bị đánh bại ở chỗ này, bọn họ có lẽ sẽ chỉ cho rằng ngươi cái thứ không bằng con kiến hôi này làm cho bọn họ và Vương Giả đại lục mất mặt, trở về suy nghĩ thật kỹ võ đạo là cái gì đi!"
Thẩm Tường một cước đá thanh niên kia bay xuống đài luận võ cả người úp mặt vào vách tường gần đó, khi rơi xuống răng rụng đầy đất, ngoại trừ Lý Chí Hào ra, Thẩm Tường đối với những người sau ra tay nhẹ hơn nhiều, tuy nhiên vẫn làm cho những võ giả kia phải chịu nhiều đau khổ, không có hai ba cái tháng thì khó mà khôi phục lại.
Hai ngày hai đêm, Thẩm Tường đều đang khiêu chiến võ giả Vương Giả đại lục, người tỷ võ với hắn đều có một loại kết quả bị hắn đả thương, sau đó đá bay xuống lôi đài, răng rơi đầy đất, hiện tại Thẩm Tường cũng có được 3300 điểm, hắn không nhớ rõ chính mình đã đánh được bao nhiêu trận, chỉ biết là lực lương sôi trào trong cơ thể của hắn còn chưa có bình tĩnh lại, vẫn như cũ tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ.
Chiến đấu liên tục hai ngày hai đêm, Thẩm Tường cũng chỉ là lúc đang chờ đợi người khác mà nghỉ ngơi một chút, thời gian còn lại đều ở trên đài luận võ, đương nhiên, hắn lên đài cũng không mất bao lâu thời gian thì thắng.
Để Thẩm Tường được chiếu cố mà lo sợ, Vương Quyền kia vậy mà cùng đi theo hắn, chủ trì tranh tài hai ngày hai đêm, hắn lo lắng Thẩm Tường sau đó nặng tay, đánh chết hết những hạt giống tốt trên Vương Giả đại lục của hắn, hiện tại hắn cũng thở dài một hơi, Thẩm Tường ra tay cũng không có nặng đến như trong tưởng tượng của hắn vậy, nhưng lại đủ để cho những võ giả kia phải ghi nhớ trong lòng.
Chỉ là hai ngày ngắn ngủi, Thẩm Tường đã từ một điểm đánh tới 3300 điểm, loại thực lực này cho dù phóng tầm mắt toàn bộ Vương Giả đại lục cũng không thấy nhiều, hôm nay là thời gian mà hắn tỷ võ với Khâu Thắng, nếu như Không Thắng hôm nay còn không tới thì như vậy Thẩm Tường sẽ thu hoạch được 3300 điểm kia của Khâu Thắng, lấy điểm số rất cao tiến vòa năm mươi vị trí đầu.
Hai ngày qua này, võ giả đến báo danh đều thấp tha thấp thỏm, bởi vì bọn hắn lo lắng Thẩm Tường sẽ khiêu chiến bọn họ, công kích hung tàn kia của Thẩm Tường thì bọ họ đều thấy, bọn họ một chút cũng không muốn đối mặt với Thẩm Tường, mà lúc Thẩm Tường đang khiêu chiến một số người, cũng có một phần nhỏ là lựa chọn nhận thua.
Khâu Thắng tới, trên mặt hắn mang theo nụ cười mỉm thản nhiên, đây là một nam tử cao gầy trông như cây gậy trúc, coi như anh tuấn, chỉ có điều vẻ mặt hơi trắng bệch, nhìn có điểm giống người chết, tuy nhiên nụ cười của hắn lại rất bình dị gần gũi.
Trông thấy Khâu Thắng, trong lòng Thẩm Tường có chút kinh ngạc, Khâu Thắng này cùng đối thủ trước đó khác biệt, bởi vì Khâu Thắng này có quần áo rất mộc mạc, áo dài của hắn được giặt đến rất bạc màu hơn nữa có chút cũ nát, từ đầu đến chân ăn mặc đều không có một chút xa hoa nào.
Giống như Khâu Thắng loại người được 3300 điểm này có thể ăn mặc được như vậy thì xác thức rất để cho người ta cảm thấy kinh ngạc, cự đầu của đại lục khác đều châu đầu ghé tai thảo luận về đối thủ của Thẩm Tường.
Hôm nay là Thẩm Tường từ lúc báo danh đến bây giờ lần gặp đầu tiên phải đối thủ mạnh này, rất nhiều cự đầu của các đại lục đều tới, bọn họ một mặt muốn nhìn thực lực của Thẩm Tường đã đạt tới tình trạng gì rồi một chút, đồng thời cũng muốn nhìn xem sắc mặt của Vương Quyền.
"Người này thật là kỳ quái, chẳng lẽ đây là võ giả huyết mạch?" Hoa Hương Nguyệt cau mày nói.
"Hình như vậy, tuy nhiên võ giả huyết mạch này tại sao lại chỉ có ngần ấy điểm? Chẳng lẽ là hắn cố ý." Liễu Mộng Nhi cũng cảm thấy hết sức kỳ quái.
Rất nhiều người đều nhìn ra Khâu Thắng là võ giả huyết mạch, Thẩm Tường ở lúc Khâu Thắng đi lên đã cảm nhận được một số khác thường.
"Ai, vốn là ta đang có ý định tiếp tục ngủ để ngươi đạt được 3300 điểm, tuy nhiên ta suy nghĩ, đánh một chầu với đồ đệ của Hoàng Cẩm thiên cũng là chuyện tốt." Khâu Thắng thở dài nói.
Nghe được lời nói này của hắn thì Thẩm Tường sửng sốt một chút, cười nói: "Ta không hiểu rõ, tại sao ngươi chỉ có ngần ấy điểm? Võ giả huyết mạch không phải là như vậy!"
Khâu Thắng cười khổ nói: "Hết cách rồi, ta quá lười, lúc cảm thấy gần đủ rồi, ta cũng không muốn nhúc nhích."
"Ta có một người bạn, hắn cũng rất lười, tuy nhiên hắn đều là một thân thịt mỡ, nhưng ngươi lại một chút thịt cũng không có." Thẩm Tường cười nói, hắn phát hiện Khâu Thắng này cũng không tệ lắm, cùng võ giả tuổi trẻ của Vương Giả đại lục lúc trước hắn gặp qua cũng có khác nhau
Khâu Thắng cười nói: "Ta nghĩ lúc hắn lười biếng đều là đang ăn thứ gì hoặc là đi ngủ, mà lúc ta lười biếng thì không ăn cũng không ngủ, chính là nằm ở nơi đó không muốn động đậy, có đôi khi ta lười lác ngay cả ăn cũng không muốn ăn"
Thẩm Tường giật mình, loại người này đùng là một loại tồn tại hiếm có, hắn đột nhiên cảm thấy có chút nhìn không thấu Khâu Thắng này.
"Trung thực nói cho ngươi, 3300 điểm này ta chỉ đánh một trận đã được! Nếu như ngươi có thể để cho ta nhìn thứ ta muốn thấy thì ta sẽ tặng cho ngươi." Khâu Thắng nói.
Mặt mũi Thẩm Tường tràn đầy nghi hoặc, hỏi: "Ngươi muốn nhìn thứ gì?"
"Ta muốn nhìn thấy lực lượng mạnh nhất cảu ngươi!" Trầm ngâm nửa ngày, nói.
"Cái này chỉ sợ cần ngươi chịu khó công kích ta một chút, làm cho ta xuất thủ mới có thể nhìn thấy lực lượng mạnh nhất của ta." Thẩm Tường mỉm cười.
"Xem ra bây giờ muốn lười biếng cũng không được!" Khâu Thắng cười nói.
Luận võ đã sớm bắt đầu, tuy nhiên hai người bọn hắn đều không có xuất thủ, mà trước tiên là nói chuyện một chút, hiện tại bọn hắn đều cảm thấy đối phương là một cái người không tệ.
"Đã Thẩm huynh đường xa mà đến, như vậy ta sẽ nhường ngươi một chiêu, ta nghĩ Chấn Thiên chưởng lợi hại mới vừa rồi kia của ngươi." Khâu Thắng nói.
Tiếng nói của hắn vừa mới rơi xuống đã truyền đến tiếng quát của Thẩm Tường: "Như ngươi mong muốn!"
Thẩm Tường bay vọt tới, vỗ xuống một chưởng, trên bàn tay của hắn ngưng tụ một cỗ chân khí vô hình vô sắc, như là cái búa lớn đập xuống, chỉ thấy Khâu Thắng cũng là đánh tới một quyền, nghênh kích Chấn Thiên chưởng của Thẩm Tường.
Một quyền một chưởng va chạm vào nhau, nhiều cường giả coi là sẽ bộc phát ra một trận rung động, nhưng để cho người ta cảm thấy kinh ngạc chính là, đừng nói động đất mà ngay cả một chút tiếng động cũng không có.
Thẩm Tường cũng là mặt mũi tràn đầy kinh hãi, hắn vội vàng lui lại, tránh Khâu Thắng này ra thật xa, vừa rồi Chấn Thiên chưởng kia thế nhưng là rất mạnh, nhưng sau khi tiếp xúc tới nắm đấu của Khâu Thắng, thì lực lượng kia lại như đá chìm đáy biển biến mất không thấy, giống như thể là bị hút đi mất.
"Đây là có chuyện gì? Các tỷ nhìn ra một chút gì đó không?" Thẩm Tường hỏi đến các nàng Tô Mị Dao, cường giả ở xung quanh đài luận võ cũng thi nhau thảo luận thủ đoạn mà Khâu Thắng sử dụng.
Khắp khuôn mặt Vương Quyền đều là ý cười, hắn đối với Cổ Đông Thần cười nói: "Tiểu sư thúc của ngươi đoán chừng phải dừng cuộc chơi ở đây, thân thể Khâu Thắng hắn có một loại lực lượng kỳ lạ, mặc kệ cái gì đánh vào trên người của hắn đều sẽ bị hòa tan mất, biến thành linh khí chảy vào không trung."
Cổ Đông Thần nhàn nhạt nói ra: "Hiện tại chỉ là vừa mới bắt đầu, ai biết cuối cùng sẽ như thế nào?"
Tô Mị Dao và Bạch U U, hai nàng cũng không có trả lời Thẩm Tường, mà Thẩm Tường cũng xuất kích lần nữa ra quyền đối với Khâu Thắng, mỗi một quyền đều hóa thành đầu hổ màu trắng, quyền ảnh đầu trời, bốn phía tung bay, điên cuồng đánh về phía Khâu Thắng kia, nhưng Khâu Thắng này cũng chỉ là cười nhạt một tiếng, bên ngoài thân thể xuất hiện một lồng ánh sáng màu xám nhạt, sau khi nắm đấm của Thẩm Tường đánh vào đó đều cảm nhận được lực lượng đột nhiên biến mất.
P/S: Ta thích nào...chương 7...Các đạo hữu chưa ủng hộ cho xin ít KP đi á, giữ làm gì chứ :S