Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 415 - Chương 415 - Điểm Cuối Cùng

Chương 415 - Điểm cuối cùng
Chương 415 - Điểm cuối cùng

Trời đã sáng, nhìn phía mặt trời mọc đằng xa, trong lòng Thẩm Tường cảm khái, hắn không biết người khác như thế nào, hắn chỉ biết mình rất không dễ dàng, trải qua biến đổi bất ngờ mới có thể tới đây, lúc này hắn đã ở rất gần điểm đến rồi.

Tuy rằng bị kéo dài một chút thời gian, nhưng hắn vẫn cho là chính mình tương đối nhanh, hắn đoán chừng mình ít nhất có thể đi vào mười vị trí đầu.

Vốn hắn là tự tin chính mình có thể cầm được đệ nhất, nhưng trông thấy thiếu nữ Lam Lan kia vậy mà có thể có loại tốc độ khủng khiếp như vậy thì hắn biết chính mình quá kiêu ngạo, ở trên Vương Giả đại lục này cường giả tuổi trẻ vẫn là có không ít.

Hắn dám khẳng định, những người có điểm tích lũy có thể đi vào năm mươi vị trí đầu thì tốc độ cũng sẽ không quá chậm, nếu như bọn họ đều không bị cản trở nói không chừng đều có thể vượt qua hắn.

Nghĩ đến điểm này, Thẩm Tường thầm hận không thôi, bởi vì đây đều là Vương Quyền kia cố ý sắp xếp rất nhiều mai phục để cản đường kéo dài thời gian của hắn.

Đương nhiên, hắn nghĩ tới chính mình một đường đi đến đã tạo thành tổn thất rất lớn cho Thần Võ điện, trong lòng đã âm thầm cao hứng trở lại, ít ra hắn có thể trông thấy cái vẻ mặt dám nổi giận nhưng lại không dám động thủ kia của Vương Quyền.

Thu hoạch lớn nhất của một chuyến này chính là để hắn đạt được ký ức của bốn tên đại sư bố trận, loại ký ức này thế nhưng là rất quý giá, sau khi Thẩm Tường thông qua Nhiếp Hồn ma chú hấp thu thì có thể ghi nhớ ở trong đầu của mình, trải qua tiêu hóa đơn giản thì có thể biến thành của chính mình, người khác thế nhưng là dùng thời gian rất dài mới có thể tích lũy kinh nghiệm bày trận phong phú mà Thẩm Tường chỉ là chốc lát đã có thể đạt được.

Trận pháp đại sư cũng không phải dễ làm như vậy, đặc biệt là lúc học tập bày trận, cũng cần rất nhiều tài nguyên, hơn nữa còn có tính nguy hiểm nhất định, có đôi khi trong lúc bố trí trận pháp, hơi có gì bất thường thì sẽ khiến trận pháp phát sinh nổ mạnh, hoặc là sinh ra các hành vi nguy hiểm khác, Thẩm Tường đã nghe nói qua có không ít người ở trong lúc bày trận mà mất mạng.

Chỉ cần hắn vận dụng những ký ức quý giá mà hắn đạt được một cách linh hoạt thì không bao lây nữa hắn cũng có thể trở thành một tên trận pháp đại sư, còn chưa nói trong tay của hắn đã có một bản luyện khí bảo điển, linh văn trong đó thế nhưng là được Liễu Mộng Nhi coi là báu vật trong trận pháp, hắn thông qua hấp thu ký ức của bốn người đã có được cơ sở nhất định, chỉ cần hắn lại bớt chút thời gian công sức ra đặt ở trên cái phương diện này thì sau khi tinh thông trận đạo hắn đã có thể bắt đầu luyện khí.

Thẩm Tường bay lượn ở phía trên đám mây, tuy rằng triển khai một đôi Hỏa Dực to lớn, nhưng có tầng mây che chắn, cho nên không người có thể thấy được hắn, tuy nhiên hắn lại có thể thông qua thần thức cường đại của chính mình, quan sát được tình huống dưới mặt đất, trên đường đi hắn đã phát hiện hơn hai mươi người đang chạy thục mạng, tốc độ rất nhanh, Thẩm Tường suy đoán bọn họ là cứ liên tục chạy như bay như thế mà không có ngừng lại để nghỉ ngơi.

Nhưng hắn thông qua loại tốc độ kia để mà tính toán thì cho dù chạy liên tục như vậy cũng không có khả năng chỉ dùng hơn mười ngày là đã có thể chạy tới nơi này, hắn suy đoán ở trong đó chắc chắn có chuyện mờ ám gì đó, nói không chừng là bọn người Vương Quyền trợ giúp những đệ tử này gian lận, dù sao hai địa điểm cách nhau rất xa, Cổ Đông Thần và Vũ Khai Minh chắc chắn là không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Người Thần Võ điện muốn trợ giúp đệ tử của mình gian lận không khó, nhưng cho dù là như vậy thì Thẩm Tường vẫn là về trước hơn hai mươi người này, hơn nữa theo tốc độ bay của hắn, lại phát hiện thêm một số võ giả dự thi.

"Trận đấu này sẽ đào thải ba mươi người, hiện tại đã có ba mươi tên gia hỏa ở đằng sau ta, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ta có thể sẽ thông qua cửa này." Thẩm Tường hơi thở dài một hơi, nếu như là bởi vì Thần Võ điện đụng tay chân mà dẫn đến hắn bị đào thải thì chuyện này sẽ để hắn tức giận trong một đoạn thời gian rất dài, hắn ngẫm mà cũng đã cảm thấy rất khó chịu.

Ba ngày trôi qua, Thẩm Tường lại đuổi kịp mấy tên nữa, mà điểm cuối cùng đã ở phía trước, đó là một cái đỉnh núi rất cao, trên đỉnh núi có một cái bục, ở trên cái bục đó có một cái chuông đồng rất lớn, chỉ cần gõ vào chuông là coi như đến điểm cuối.

Tuy rằng Thẩm Tường có thể trông thấy, thế nhưng lại có một khoảng cách, đỉnh của ngọn núi kia rất cao, xuyên thẳng mây xanh, nếu như là chạy như bay ở phía dưới thì cũng phải bò thật lâu mới có thể đi tới đỉnh núi.

"Toàn lực gia tốc!" Thẩm Tường lo lắng ở thời khắc cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên hắn đã dùng hết chân khí để phi hành, chỉ thấy Chu Tước Hỏa Dực của hắn lập tức biến thành trở nên lớn rất nhiều, hơn nữa ở trên hai chân còn phun trào ra chân khí màu xanh, đây là năng lượng gió (phong) bên trong Thanh Long chân khí, đồng thời còn kèm theo lôi đình, gia tăng lực bộc phát, để tốc độ của hắn trở nên nhanh hơn

Có rất nhiều người đứng ở trên đỉnh núi, bọn họ đã nhìn thấy Thẩm Tường ở đằng xa, hắn vỗ đôi Hỏa Dực khổng lồ kia, dưới chân phun ra một đoàn khí màu xanh bay lượn mà đến, điều này làm cho mỗi người đều cảm thấy rung động, bởi vì loại tốc độ này cùng với lực xông tới đều rất kinh người.

Thẩm Tường bay mà tới, va chạm vào không khí, bộc phát ra trận trận nổ vang, vốn là hắn cách đỉnh núi này còn rất xa, nhưng ở lúc hắn dùng toàn lực lao tới, tốc độ tăng lên rất nhiều lần, giống như thể một vệt ánh sáng, kéo theo vòng ánh sáng đỏ xanh, bắn thẳng tới đỉnh núi.

Thẩm Tường nhào trở mình trên không trung một cái, đáp xuống trên bục ở trên đỉnh núi một cách đẹp mắt, bước nhanh đi tới bên cạnh cái chuông kia, đánh cái chuông đồng to lớn vang lên...

Nghe tiếng chuông vang vang vọng giữa thiên địa, Thẩm Tường thở dài ra một hơi, sau khi tiếng chuông vang vọng tiêu thất đi, chỉ nghe thấy một ông lão hô: "Thẩm Tường, người thứ mười lăm!"

Lam Lan đi tới bên cạnh Thẩm Tường, vểnh cái mỏ nhỏ lên nói ra: "Thứ mười lăm, ngươi chậm hơn nha!"

Thẩm Tường cười thầm: "Tiểu nha đầu, nếu như ngay từ đầu ngươi đã bị mấy tên Cực Hạn cảnh ngăn lại, lại được hàng ngàn hàng vạn con Kim Cương Sư Ưng vây công, sau đó bị một cái trận pháp áp chế và bốn tên trận pháp đại sư liên thủ dùng trận pháp ngăn cản lực lượng của ngươi, tới cuối cùng một chiến sĩ huyết mạch cầm binh khí lợi hại công kích ngươi thì ngươi có thể nhanh được như vậy sao?"

"Còn may bọn gia hỏa này đều là rác rưởi, mấy tên Cực Hạn cảnh ngay từ đàu cản ta đoán chừng bây giờ chắc đã bị phế bỏ, hàng ngàn hàng vạn Kim Cương Sư Ưng kia chắc là thương vong nằm la liệt khắp nơi trên mặt đất, còn bốn tên trận pháp đại sư kia... ha ha, cũng bị ta thọc cai xuyên thấu, đánh gãy tất cả kinh mạch trong cơ thể, còn tên ngớ ngẩn chiến sĩ huyến mạch dùng bảo khí lợi hại kia cũng bị ta hủy đi thanh đao vàng kim kia rồi đánh thành trọng thương chôn sống dưới mặt đất! Những chướng ngại này mặc dù nhiều, nhưng lại đều rất vô dụng."

Lúc Thẩm Tường nói chuyện nhìn về phía Vương Quyền, sắc mặt của Vương Quyền rất khó coi, sắc mặt của Cổ Đông Thần và Vũ Khai Minh cũng không dễ nhìn, bởi vì lúc bọn hắn chờ đợi ở chỗ này, từ trong lúc những tên võ giả sớm đi đến điểm cuối nói chuyện phát hiện, bọn họ đều không gặp phải bất kỳ ngăn cản nào, đều là lao tới một cách rất nhẹ nhõm.

Nhưng Thẩm Tường lại là gặp cản trở liên tiếp không ngừng, hơn nữa còn là có tính cố nhằm vào hắn, lại còn có chiến sĩ huyết mạch cầm bảo đao trong tay đến công kích Thẩm Tường!

"Thẩm Tường, không có biện pháp nào a! Ngươi thế nhưng là khách quý của Vương Giả đại lục, người ta đương nhiên phải chiếu cố ngươi nhiều một chút, tuy nhiên ngươi làm được cũng không tệ, lấy lễ của người trả lại cho họ, hơn nữa trả còn là đại lễ." Liên Dĩnh Tiêu mỉm cười nói, Thần Võ điện thế nhưng là ăn trộm gà không thành còn mất cả một kho gạo, tổn thất này là vô cùng nghiêm trọng, mất cả chì lẫn chài.

Thẩm Tường là người của Thần Võ đại lục, mấy cự đầu của Thần Võ đại lục cũng đều tới đây chờ hắn.

Hoa Hương Nguyệt nở nụ cười quyến rũ nói: "Vương Giả đại lục hóa ra là tốt với khách quý như vậy, tuy nhiên các ngươi cũng quá mất mặt, nhiều gia hỏa như vậy cũng không thể giữ chân được tiểu tử này, vẫn để cho hắn chạy tới thứ mười lăm vượt ải thành công!"

"Vương Quyền, ngươi không cảm thấy loại cách làm này của ngươi làm tới rất buồn nôn sao? Nếu như ngươi không thích Thẩm Tường tham gia Hội võ đạo Vương Giả thì ngươi nói một lời là được rồi, ta cam đoan hắn chắc chắn sẽ rời khỏi, cần gì phải lấy ra loại thủ đoạn mánh khóe hèn hạ này sao? Nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ngươi là người nắm quyền cao nhất ở Vương Giả đại lục thì ta sẽ sợ ngươi! Nếu như có lần sao nữa, Liễu Mộng Nhi ta tuyệt đối cùng ngươi không chết không thôi!"

Giọng nói của Liễu Mộng Nhi tràn ngập tức giận mang theo một cỗ sóng khí lạnh buốt lan tràn ở trên toàn bộ đỉnh núi, cái núi thật cao này lập tức bị băng sương thật dày bao trùm lại, loại lực lượng cực lỳ lạnh buốt này tràn ngập một loại uy nghiêm khiến cho người ta muốn quỳ lạy.

Toàn bộ trên đỉnh núi lập tức lặng ngắt như tờ, lúc này Vương Quyền cau mày lại, khu trừ nhưng băng hàn kỳ dị đang tiến vào trong cơ thể của hắn, rất nhiều người đều nghĩ mãi mà không rõ rại sao Liễu Mộng Nhi lại nổi giận lớn như vậy!

P/S: Ta thích nào...chương 4

Bình Luận (0)
Comment