Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 438 - Chương 438 - Tà Cốt Ma Quân

Chương 438 - Tà Cốt Ma Quân
Chương 438 - Tà Cốt Ma Quân

Từ sau khi Liễu Mộng Nhi thành công vượt qua Niết Bàn đệ thất kiếp, nàng ta không còn tránh mặt Thẩm Tường nữa, chỉ là trong khoảng thời gian này Thẩm Tường quá bận, cũng không có thời gian đi tìm nàng thân mật.

Chẳng mấy chốc Lam Lan đã tỉnh, nàng ta trông thấy đám người Thẩm Tường vây quanh ở một bên thì lập tức hiểu cái mạng nhỏ của mình là bởi vì đám người này giữ lại, nàng ta vừa rồi tuy rằng hôn mê, nhưng lại có ý thức yếu ớt, nàng ta có thể cảm nhận được bốn cỗ chân khí vô cùng cường hãn lưu động ở trong cơ thể nàng ta.

"Lam gia các ngươi cũng thật là, để cho một tiểu nha đầu như ngươi chạy loạn! Hơn nữa ta tìm lâu như vậy cũng không tìm được người nhà họ Lam các ngươi." Vũ Khai Minh thở dài một hơi.

Làm Lan mỉm cười, yếu ớt nói ra: "Cảm ơn mọi người."

Hoa Hương Nguyệt sờ lên gương mặt Lam Lan, cười duyên nói: "Đều là công lao của tên bại hoại này, bằng không cái mạng nhỏ của ngươi sớm đã mất rồi."

Trong lòng Liễu Mộng Nhi hơi ăn dấm, tuy rằng nàng ta biết Thẩm Tường và Lam Lan bây giờ chỉ có quan hệ bằng hữu mà thôi.

"Là Tôn Huyết Nhẫn xuống tay với ngươi phải không?" Thẩm Tường bình tĩnh hỏi.

Lam Lan lắc đầu nói: "Không biết, ta không nhìn thấy người, lúc đó ta bị thứ gì đó đâm xuyên qua thân thể, sau đó ta cảm nhận ta phải chết, tại thời điểm đó có một người hỏi ta những yêu tâm kia là từ đâu tới."

"Bởi vì chỗ đó tà khí nặng, đúng lúc ta vừa đi ngang qua, cho nên chạy tới nhìn xem, tuy nhiên khi đó ta chỉ thấy tiểu nha đầu này nằm trên mặt đất! Có thể lớn gan làm bậy ở trong thành lớn của Vương Giả đại lục như vậy, có lẽ là Tôn Huyết Nhẫn làm hại, hơn nữa loại thủ đoạn công kích này cũng rất giống của hắn." Vũ Khai Minh nói.

Những yêu tâm kia là Thẩm Tường cho Lam Lan, cho nên mới để Lam Lan rơi vào công kích của Tôn Huyết Nhẫn, thiếu chút nữa thì chết đi, điều này làm cho Thẩm Tường càng tức giận hơn, tuy nhiên mặt ngoài của hắn lại rất bình tĩnh.

Hoa Hương Nguyệt nói ra: "Thẩm Tường, nói thật ta và Mộng Nhi cũng không nghĩ được phương pháp gì để đi đối phó công kích của tên Tôn Huyết Nhẫn kia, nếu như Tôn Huyết Nhẫ cũng có loại thực lực như chúng ta thì ta nghĩ chúng ta cũng chỉ có thể chạy trốn! Ngươi đi đánh với hắn sẽ rất nguy hiểm!"

Thẩm Tường nhàn nhạt nói ra: "Hắn không đến được loại thực lực như các ngươi, từ ngay lúc hắn dung hợp Tà Cốt Võ Hồn này thì hắn đã định sẵn sẽ không đến được Niết Bàn cảnh!"

"Tà Cốt Võ Hồn? Ta hình như nghe cha mẹ ta nhắc qua, đó là ở tam giới đại chiến mười năm về trước có một gia hỏa tên là Tà Cốt Ma quân để lại, nghe nói Tà Cốt Ma quân này bởi vì tu luyện Ma công, luyện một thân huyết nhục của chính mình thành bạch cốt lợi hại, để cho mình có được bất tử chi thân!" Liễu Mộng Nhi kinh ngạc nói.

Thẩm Tường gật nhẹ đầu: "Ta tự có đúng mực, các ngươi không càn phải lo lắng cho ta! Lam muội muội, ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi!"

Hoa Hương Nguyệt nhìn thấy Thẩm Tường rời khỏi thì hừ một tiếng: "Tiểu tử này chính là không nghe khuyến cáo! Uổng phí tấm lòng thành của người ta."

Vũ Khai Minh và Cổ Đông Thần trông thấy chủng loại ánh mắt kỳ dị kia của Hoa Hương Nguyệt lúc nhìn chằm chàm vào Thẩm Tường, đều có chút khó có thể lý giải được, tại sao Hoa Hương Nguyệt và Liễu Mộng Nhi loại nữ tử cao cao tại thượng này lại sẽ có mối quan hệ mập mờ như vậy với Thẩm Tường!

Thẩm Tường về chính nơi hắn ở, hắn ở trong phòng nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị sẵn sàng để ngày mai hắn sẽ phải luận võ với Tôn Huyết Nhẫn, đây chính là một cuộc chiến sinh tử!

"Vậy mà lại là Tà Cốt Võ Hồn của Ma quân? Ta còn thực sự không nghĩ tới, Võ Hồn của cái tên này vậy mà có thể xuống đây!" Tô Mị Dao nói.

Giọng nói của Bạch U U lãnh đạm mà nghiêm túc: "Chỉ sợ không có đơn giản như vậy, Tà Cốt Ma quân năm đó được xưng là Bất Tử Ma quân, Võ Hồn kia rất có thể chính là linh hồn của hắn, hơn nữa hắn còn giữ lại lực lượng rất mạnh, nếu như hắn lại dùng thần thức đi ảnh hưởng người có được cái Võ Hồn này thì nói không chừng hắn có thể phục sinh lại lần nữa!"

Nghe được lời đối thoại của hai nàng, Thẩm Tường không bình tĩnh được! Một ma đầu lợi hại ở mười vạn năm trước muốn phục sinh, đây chính là chuyện cực kỳ kinh khủng.

"Không sai, nếu như không chịu được sự dụ hoặc, dung hợp Võ Hồn của hắn thì dần dần sẽ bị linh hồn của Tà Cốt Ma quân thôn phệ hết, Tà Cốt Ma quân sẽ phục sinh lại lần nữa, bản thân hắn chính là một đống xương, chỉ cần có thể sử dụng Tà Cốt Ma công, lực lượng của hắn có thể lại khôi phục lại." Tô Mị Dao hít sâu một hơi.

Thẩm Tường nói ra: "Nếu như ta đánh thua, cần phải để những tên kia cùng nhau diệt Tôn Huyết Nhẫn đi, trừ đi tai họa về sau!"

Ngày tiếp theo, sáng sớm, sau khi Thẩm Tường rửa mặt xong, thay đổi một bộ quần áo màu đen bó sát người, đi tới trong quảng trường của Thần Võ điện, đi lên đài luận võ, lúc này trời cũng chỉ là vừa mới sáng lên, người đến đây quan chiến đều lần lượt đi tới.

Mặt trời mọc, trên quảng trường người càng đến càng nhiều, cái này phần lớn đều là võ giả đến từ đại lục khác, võ giả ở trên Vương Giả đại lục cũng không ít, đây chính là một trận chiến đấu kích động lòng người.

Thẩm Tường là võ giả vừa mới tiến vào Linh Vũ cảnh, mà Tôn Huyết Nhẫn lại sớm đã là võ giả Linh Vũ cảnh, hơn nữa còn là trung kỳ, Thẩm Tường chỉ là sơ kỳ mà thôi, thực lực chênh lệch một cái cấp bậc, trước đó lúc Tôn Huyết Nhẫn và Mạc Thiên luận võ, bày ra cái chủng loại võ công khiến người sợ hãi, để cho người ta cảm thấy hắn mạnh hơn Thẩm Tường.

Thẩm Tường nhìn thấy Mạc Thiên, hắn và Vũ Khai Minh, Cổ Đông Thần còn có một lão giả đứng ở trên lầu các đằng xa, hắn trông thấy đôi con ngươi tỏa sáng kia của Mạc Thiên, trong lòng âm thầm vui vẻ, bởi vì tình huống của Mạc Thiên cũng không có bết bát đến như hắn nghĩ vậy, hơn nữa Mạc Thiên lúc này nhìn cũng trẻ hơn một chút.

Ở trong một ngôi lầu các khác, Hoa Hương Nguyệt, Liễu Mộng Nhi còn có Lam Lan đứng ở bên cạnh bệ cửa sổ, Thẩm Tường đảo qua xa xa rất nhiều lầu các, đều có thể trông thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, ví dụ như Lam Sơn, Tần Trạch Quân giáo chủ Thánh Quang giáo, Tiêu Tử Lương Tiêu Diêu Tiên Hải, Liên Dĩnh Tiêu Liên Hoa đảo...

Lúc này Tôn Huyết Nhẫn cũng vừa mới đi tới, hắn là đi theo sau lưng của Vương Quyền, cái tên như người chết trôi kia trên mặt hiện ra nụ cười rất cứng ngắc, mà trong đôi con ngươi màu tro tàn cũng hiện lên vẻ hưng phấn, một bộ dáng vẻ tràn đầy tự tin.

Vẻ mặt của Vương Quyền càng là tươi cười, bởi vì hắn cảm thấy sau khi Thẩm Tường đứng ở trên đài thì tương đương với tự tìm đường chết, đã là một người chết, hắn chán ghét Hoàng Cẩm Thiên, cho nên hắn rất muốn giết chết đệ tử đắc ý của Hoàng Cẩm Thiên, bị giết chết ở dưới loại luận võ chính quy này, Hoàng Cẩm Thiên cũng không thể nói cái gì, cho nên hắn không sợ.

Huống chi, lúc trước Thẩm Tường đã nhiều lần chọc giận hắn, để hắn mất hết thể diện, hắn nhịn lâu như vậy chính là vì chờ đợi cái ngày này đến.

"Là ngươi đã hạ thủ đối với Lam Lan sao?" Thẩm Tường trông thấy Tôn Huyết Nhẫn đi tới trên đài thì lạnh lùng hỏi.

"Không sai, nàng ta đã chết rồi đi!" Giọng nói của Tôn Huyết Nhẫn cứng đờ, để cho người ta nghe mà cảm thấy rất khó chịu.

"Hừ, ngươi cho rằng ngươi có thể giết chết nàng sao?" Thẩm Tường nhìn vào một ngôi lầu các ở xa xa, Tôn Huyết Nhẫn cũng nhìn sang, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Lam Lan đang ở cùng một chỗ với hai mỹ nhân tuyệt thế có bộ dáng thành thục thướt tha.

Tôn Huyết Nhẫn lập tức nắm chắc quả đấm: "Ta nhất định phải làm cho nàng ta chết, người giao thủ qua với ta đều phải chết, Mạc Thiên kia cũng không ngoại lệ, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!"

Thẩm Tường cười lạnh một tiếng: "Hai tên sư đệ của ngươi cũng đều nói ra loại lời huy hoàng như vậy, nhưng cuối cùng nha...đều đã chết!"

Vương Quyền nghe được lời này của Thẩm Tường thì thân thể run lên, lập tức phát ra một tiếng gầm thét: "Bắt đầu!"

P/S: Ta thích nào...chương 7---ủng hộ kim phiếu đi mọi người ơi :D

Bình Luận (0)
Comment