Nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng rống phẫn nộ, Thẩm Tường biết Hoa Hương Nguyệt chiếm thượng phong, khiến người khổng lồ giáp đỏ kia nổi giận, hắn bây giờ không dám tới gần, để tránh ảnh hưởng tới Hoa Hương Nguyệt.
Không bao lâu, mảnh khu vực này đã yên tĩnh trở lại, Thẩm Tường chờ đợi một lúc, chỉ thấy Hoa Hương Nguyệt chân đạp hư không từ đằng xa chạy như bay tới.
Hoa Hương Nguyệt trông thấy Thẩm Tường không có việc gì thì thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa Thẩm Tường trông thấy nàng ta có thể trở về thì cũng như thế, điều này làm cho hai người nhìn nhau cười một tiếng.
"Coi như ngươi có chút lương tâm, biết quan tâm ta!" Hoa Hương Nguyêt vỗ vào lồng ngực của Thẩm Tường một cái, sau đó lấy ra một hạt châu lớn màu đỏ như máu đưa cho Thẩm Tường.
Nhìn thấy hạt châu này thả ra ánh sáng màu đỏ tươi, Thẩm Tường nhận tới, cười nói: "Tỷ thế nhưng là tỷ tỷ tốt của ta, ta đương nhiên lo lắng cho tỷ! Cám ơn."
"Đây là Huyết Lôi châu, ngươi giết chết con vật nhỏ kia chắc là cũng có một cái nhỏ đi! Ngươi tu luyện lôi điện, đây có thể khiến uy lực lôi điện của ngươi tăng lên." Hoa Hương Nguyệt cười duyên nói, sau đó nhặt những mảnh giáp màu đỏ kia lên.
Thẩm Tường nói ra: "Những mảnh giáp này tỷ lấy tới làm gì?"
Những mảnh giáp trên thân người giáp đỏ được Hoa Hương Nguyệt rút toàn bộ xuống, nàng nói: "Những mảnh giáp này cũng không tệ lắm, ta sẽ để cho Mộng Nhi luyện chế giúp ta một số hộ giáp."
"Đi thôi! Động tĩnh ở nơi này vừa rồi rất lớn, nói không chừng rất nhiều Lôi Thú lợi hại đều đang trên đường đuổi tới đây, gặp được một bầy thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."
Hoa Hương Nguyệt kéo tay Thẩm Tường, bước nhanh chạy như bay, thẳng đến khi rời xa nơi đại chiến vừa rồi mới thả chậm tốc độ, trên đường đi, Thẩm Tường phát hiện sắc mặt của Hoa Hương Nguyệt có chút không đúng, rất tái nhợt, hơn nữa lông mày nhíu chặt, giống như đang chịu đựng lấy thống khổ vậy.
Đột nhiên, "A!" Hoa Hương Nguyệt kêu lên một tiếng, che lồng ngực ngã xuống mặt đất, gương mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt, khắp khuôn mặt là vẻ đau đơn.
Vừa rồi Thẩm Tường đã nhìn ra được Hoa Hương Nguyệt chắc chắn là có vấn đề, nhưng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy, vậy mà có thể khiến cho nàng ta loại thực lực này phải ngã xuống mặt đất.
"Làm sao vậy?" Thẩm Tường vội vàng hỏi, chân tay luống cuống, hắn không biết Hoa Hương Nguyệt là có chuyện gì xảy ra.
"Ta...ta hình như trúng độc!" Hoa Hương Nguyệt suy yêu vô lực nói
Thẩm Tường ở trong luống cuống chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, hiện tại hắn cuống cuồng lên cũng vô dụng, trông thấy dáng vẻ cuồng cuồng lên không biêt phải làm gì vừa rồi của Thẩm Tường, Hoa Hương Nguyệt thấy ấm áp trong lòng.
Thẩm Tường kéo bàn tay ngọc che ở trước ngực của Hoa Hương Nguyệt ra, chỉ thấy trên lồng ngực của nàng đang bốc lên khói đen, đây đúng là một loại kịch độc, hơn nữa còn lóe ra điện mang nhỏ bé.
"Bị loại tổn thương này mà không nói với ta!" Thẩm Tường hừ nhẹ một tiếng, nhìn lấy Hoa Hương Nguyệt mà trách cứ, sau đó lấy một mảnh nhỏ Địa Ngục Linh Chi ra để vào trong miệng của nàng.
Sau khi Hoa Hương Nguyệt ăn xong thì khá hơn một chút, tuy nhiên duy trì không được bao lâu.
"Ta đã ăn Giải Độc đan nhưng vô dụng! Đây chính là Giải Độc đan tốt nhất mà ta có thể luyện chế!" Hoa Hương Nguyệt lúc này cũng rất lo lắng, bởi vì nàng ta cảm nhận được cỗ độc kính kia đang khuếch tán trong cơ thể nàng, nàng ta không muốn chết.
Hoa Hương Nguyệt thế nhưng là Luyện đan đại sư số một số hai trên Thần Võ đại lục, Giải Độc đan mà nàng ta luyện chế cũng không giải được độc, những thứ kia của Thẩm Tường chắc chắn cũng sẽ không có tác dụng gì.
"Đây cũng là một loại chân khí mang theo kịch độc, loại độc này có thể trực tiếp phá vỡ chân khí ngăn cản bên trong cơ thể con người, nói cách khác, không cần biết chân khí mạnh cỡ nào, đều không thể chống cự loại chân khí mang độc này, cho dù là mấy cường giả phối hợp với nhau cũng không có cách nào bức loại độc này đi ra!" Bạch U U nói, tỷ tỷ nàng chính là người trong nghề dùng độc, nàng ta đối với cái này tự nhiên rất hiểu.
Thẩm Tường nghe xong, quá sợ hãi mà Hoa Hương Nguyệt đang dùng một loại ánh mắt tuyệt vọng nhìn lấy hắn, Hoa Hương Nguyệt rất rõ ràng sự lợi hại của loại độc trong cơ thể nàng ta.
"Yên tâm, còn có biện pháp, chính ngươi hút những chất độc kia ra, ngươi có Trấn Ma Kim Thân, bách độc bất xâm!" Tô Mị Dao nói.
Hai mắt Thẩm Tường tỏa sáng, vội vàng nhìn về phía ngực của Hoa Hương Nguyệt, sau đó đưa tay xé một cái, xé nát tan áo trên người của Hoa Hương Nguyệt.
Nhìn thấy hai con thỏ ngọc xinh đẹp tới hoa mắt đang run rẩy ở trên ngực của Hoa Hương Nguyệt, nhìn thấy hai điểm đỏ hồng đang run rẩy trên đỉnh núi tuyết kia, Thẩm Tường không thể không hít sâu một hơi.
Hoa Hương Nguyệt cũng phát ra một tiếng kêu khẽ, nổi giận mắng: "Tiểu bại hoại, ngươi muốn làm gì! Ngươi cái tên khốn kiếp này, vậy mà lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn..."
"Ta...ta là đang cứu ngươi a!" Thẩm Tường liếc mắt đã nhìn thấy vết thương của Hoa Hương Nguyệt, vừa lúc là ở dưới cái rãnh sâu hoắm giữa hai ngọn núi tuyết kia, ở nơi đó có một điểm nhỏ màu đỏ thẫm có kích thước tương đương với đầu ngón tay cái, đang bốc lên khói đen và tia chớp màu đỏ.
Hoa Hương Nguyệt đang định chửi ầm lên, chỉ thấy đầu Thẩm Tường cúi xuống chôn vào giữa hai ngọn núi tuyết ngạo nhân kia của nàng, mút vào vết thương của nàng, điều này làm cho nàng ta không có lực mà có thể kêu lên: "Không được, ngươi sẽ chết!"
Lúc này Hoa Hương Nguyệt cảm nhận được máu tươi trong cơ thể đang chảy ra ngoài, độc đang khuếch tán trong cơ thể nàng đang được hút từng chút một ra ngoài, nàng ta biết Thẩm Tường đang hút lấy những máu độc kia của nàng ta, hiện tại trái tim của nàng còn đau nhức hơn so với lúc trúng độc, bởi vì nàng ta cho rằng Thẩm Tường chắc chắn sẽ chết đi, loại độc này ngay cả nàng cũng không chịu được chứ đừng nói thực lực yếu ớt như Thẩm Tường!
Phần thân trên của Hoa Hương Nguyệt mặc dù bị Thẩm Tường xé rách sạch sành sanh, hơn nữa đầu của hắn còn chui vào giữa ngực của nàng ta, nhưng nàng ta lại không có cảm giác bị thẹn thùng, ngược lại cảm thấy cực kỳ bi thương, nàng ta cũng không muốn Thẩm Tường bởi vì nàng ta mà chết đi.
Thẩm Tường lúc này để Long Tuyết Di thẩm thấu thần thức vào trong cơ thể của Hoa Hương Nguyệt, để hắn có thể biết rõ những chân khí mang theo độc kia ở nơi nào, đồng thời cũng để cho hắn biết những độc tính kia thẩm thấu vào máu ở nơi nào, làm sao vừa đúng để hắn có thể hút chính xác độc ở bên trong cơ thể của Hoa Hương Nguyệt ra.
Vì để có thể hút nhanh, Thẩm Tường thế nhưng là nuốt hết máu của Hoa Hương Nguyệt, đay cũng là bất đắc dĩ, bằng không hắn hút một hơi, phun một ngụm thì không đuổi theo kịp tốc độ khuếch tán của độc tố kia.
Phần lớn máu tươi trong cơ thể của Hoa Hương Nguyệt đều có độc, sau khi Thẩm Tường hút sạch máu có mang chết độc kia đi, , cơ thể của Hoa Hương Nguyệt cũng có thể nhanh chóng tạo ra máu, nàng ta là Niết Bàn cảnh, tốc độ khôi phục của bản thân rất nhanh, cho nên Thẩm Tường không sợ máu của nàng sẽ bị hút khô.
Để Thẩm Tường cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, máu của Hoa Hương Nguyệt rất mạnh, dù sao đây cũng là máu của võ giả Niết Bàn cảnh, sau khi được hắn hút vào cơ thể, dung hợp lại với máu của hắn, vậy mà để máu thịt của hắn tăng cường độ lên
Hoa Hương Nguyệt vốn là rất lo lắng, nhưng thấy Thẩm Tường hút lâu như vậy, mà không bị làm sao cả, nàng ta cũng thở phào nhẹ nhõm, phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Bây giờ nàng ta không còn lo lắng nhiều như vậy mới cảm thấy có chút thẹn thùng, bởi vì quần áo phía trên của nàng ta đều bị Thẩm Tường xé sạch, đôi núi tuyết tròn trịa ngạo nghễ kia đều bị Thẩm Tường nhìn thấy, còn kẹp lấy cái mặt của Thẩm Tường.
Thẩm Tường đương nhiên có thể cảm nhận được mặt của mình bị làn gia trắng mịn trơn nhẵn kia kẹp lấy, điều này làm cho hắn cảm thấy rất hưởng thụ.
"A...Tiểu bại hoại, ngươi dừng tay!" Hoa Hương Nguyệt đột nhiên kêu lên, bởi vì cái tay của Thẩm Tường rất không thành thật, vậy mà đặt ở trên một con thỏ ngọc lớn của nàng ta, còn xoa nhẹ một cái.
"Ngươi...ngươi là cố ý!" Khuôn mặt của Hoa Hương Nguyệt đỏ bừng lên, nhưng bây giờ nàng ta còn có thể làm gì khác, chỉ có thể mắng cái tên tiểu bại hoại này, dù sao người ta thế nhưng là vừa mạo hiểm tính mạng của người ta thay nàng ta hút độc (hút thuốc phiện).
Thẩm Tường chỉ là xoa bóp nhẹ nhàng một cái lại khiến cho máu nóng của hắn bắt đầu bành trướng, tuy nhiên hắn coi như có chút lương tâm, chỉ là thử cảm giác một chút thì dừng lại, nếu như tiếp tục mò tiếp thì hắn lo lắng sau này Hoa Hương Nguyệt sẽ không để ý tới hắn, dù sao đây chính là xâm phạm một nữ nhân.
P/S: Ta thích nào...chương 1.