Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 452 - Chương 452 - Thánh Địa Thời Thái Cổ

Chương 452 - Thánh địa thời Thái cổ
Chương 452 - Thánh địa thời Thái cổ

Chuyện để Hoa Hương Nguyệt lo lắng cũng không có xảy ra, Thẩm Tường chỉ là xoa nhẹ một cái rồi không tiếp tục nữa, điều này làm cho đáy lòng của nàng ta có một chút thất lạc như vậy, nàng ta không nghĩ tới Thẩm Tưởng vậy mà ngăn cản được sức hấp dẫn cường đại như vậy.

Hai canh giờ trôi qua, Thẩm Tường ngẩng đầu lên, lau vết máu trên miệng, đồng thời nhìn hai con thỏ ngọc xinh đẹp tuyệt luân, đôi mắt thiêu đốt lên hỏa diễm, như thể hận không thể thiêu hủy Hoa Hương Nguyệt đi.

Hoa Hương Nguyệt hừ một tiếng, vội vàng xoay người sang chỗ khác, lấy ra một cái vải dài, quấn quanh lấy bộ ngực, sau đó lại mặc vào một bộ quần áo bó.

"Sảng khoái đủ rồi chứ?" Hoa Hương Nguyệt xoay người lại, u oán nhìn lấy Thẩm Tường.

"Chưa a!" Thẩm Tường thành thật mà nói, mang theo nụ cười xấu xa.

"Hừ!" Hoa Hương Nguyệt khẽ hừ một tiếng thì ôn nhu hỏi: "Ngươi hút nhiều máu độc của ta như vậy, ngươi không sao chứ!"

Trông thấy đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ quan tâm của Hoa Hương Nguyệt lóe ra gợn nước, Thẩm Tường cười hì hì nói: "Ta thế nhưng là bách độc bất xâm, đương nhiên không làm sao cả!"

Hoa Hương Nguyệt nhớ tới cảnh tượng vừa rồi thì cảm thấy khó xử, thấp giọng gắt một cái: "Tiểu bại hoại đáng chết, chiếm tiện nghi của ta lớn như vậy!"

"Nếu không thì ta cho tỷ chiếm lại." Thẩm Tường cười nói liền muốn cởi quần áo.

"Ngươi có cái gì tốt mà chiếm." Hoa Hương Nguyệt nhe răng véo vào cái eo của hắn, véo đến hắn nhảy dựng kêu to lên, Hoa Hương Nguyệt bây giờ thế nhưng là đã khôi phục lại khí lực.

Hoa Hương Nguyệt véo một chút cũng bớt giận, tiếp tục kéo theo Thẩm Tường, xuyên qua bên trong Huyết Lôi Sơn hải nguy hiểm này.

"Hương Nguyệt, của tỷ lớn hơn so với Mộng Nhi tỷ một chút!" Thẩm Tường đột nhiên nói, cảnh tượng vừa rồi kia đã in dấu thật sâu vào trong đầu của hắn, đặc biệt là cảm giác cái đầu của mình được hai cái miếng thịt tròn trịa mềm mại mịn màng kẹp lấy mà ngay cả Tiết Tiên Tiên cũng chưa có chơi với hắn như vậy lần nào, Tiết Tiên Tiên cũng chỉ cho hắn xoa nắn mà thôi.

Đương nhiên, Hoa Hương Nguyệt phải lớn hơn so với Tiết Tiên Tiên một chút, cảm giác sờ tới sờ lui làm cho hắn than thở không thôi.

"Tiểu bại hoại, ngươi đừng có nói lại chuyện này! Còn có, không được nói với những người khác." Hoa Hương Nguyệt nói với giọng nói dịu dàng: "Đặc biệt là Mộng Nhi tỷ của ngươi, tuyệt đối đừng nói cho nàng."

Thẩm Tường cười nói: "Cái này thì có là cái gì? Trước đó tỷ không phải cũng ta cho ta nhìn qua rồi sao? Tuy rằng khi đó mặc một bộ quần áo hơi mờ, nhưng ta hiện tại vẫn còn nhớ rất rõ, với cả ta chỉ hút máu độc cho tỷ, lại không có hút bà nội của tỷ a."

Khuôn mặt của Hoa Hương Nguyệt đỏ lên, tăng khí lực lên, bóp tay Thẩm Tường khiến Thẩm Tường liên tục phát ra tiếu kêu to như thể heo đang bị cắt tiết.

"A...A, độc phát tác trong người ta." Thẩm Tường đột nhiên hô lớn, sau đó cố ý ngã rũ xuống, cái này dọa đến khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Hương Nguyệt hiện ra vẻ hoảng hốt, vội vàng ôm lấy Thẩm Tường, hoảng hốt lo sợ.

"Tiểu bại hoại, ngươi làm sao vậy? Đừng dọa ta!" Dáng vẻ của Hoa Hương Nguyệt y như Thẩm Tường vừa nãy vậy, điều này làm cho Thẩm Tường vui vẻ trong lòng.

"Giúp...Giúp ta hút độc ra..." Thẩm Tường tỏ ra đau nhức nói lắp bắp.

"Hút ở nơi nào?" Hoa Hương Nguyệt vội vàng hỏi, hiện tại nàng ta cái gì cũng không sợ, chỉ cần Thẩm Tường không chết là được rồi.

Thẩm Tường chỉ chỉ vào miệng của mình, nói ra: "Từ nơi này..."

Trông thấy bên trong đôi mắt của Thẩm Tường hiện lên vẻ kỳ lạ, Hoa Hương Nguyệt mới phản ứng lại, chế trụ cổ tay Thẩm Tường, kiểm tra trong cơ thể Thẩm Tường, cũng không có nhìn thấy những độc khí kia, hơn nữa trạng thái của Thẩm Tường còn rất tốt.

"Tiểu bại hoại...ngươi...hừ!" Hoa Hương Nguyệt véo cái eo của Thẩm Tường thêm cái nữa, sau đó cho hắn ngã sấp xuống mặt đất, nghe thấy tiếng kêu tràn ngập tinh thần, nàng ta đã khẳng định Thẩm Tường là đang giả vờ, hơn nữa còn lừa nàng hôn môi với hắn.

Thẩm Tường xoa xao cái chỗ bị véo đau, cười hì hì nói: "Hương Nguyệt tỷ, đừng nóng giận nha, đùa tỷ chơi chút thôi mà!"

"Chơi cái đầu của ngươi, sao ngươi có thể như vậy, người ta thế nhưng là rất quan tâm ngươi!" Hoa Hương Nguyệt giẫm chân: "Ngươi cái tên tiểu bại hoại này thật quá hư!"

Thẩm Tường cười ngây ngô vài tiếng: "Ta đương nhiên biết, ta cũng rất quan tâm tới tỷ, thật xin lỗi a!"

"Đừng tiếp tục làm chuyện xấu với ta, tiếp tục lên đường thôi!" Hoa Hương Nguyệt lau đi một số vết bụi bẩn trên mặt Thẩm Tường, kéo hắn tiếp tục đi tới.

"Hương Nguyệt tỷ tại sao tỷ lại muốn làm nha hoàn của ta? Ta vẫn nghĩ mãi mà không rõ điểm này, nữ nhân giống như tỷ, ngoại trừ đùa giỡn ra thì làm sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy?" Thẩm Tường hỏi, hắn từng hỏi mấy lần, nhưng Hoa Hương Nguyệt đều trả lời hắn một cách qua loa.

"Tạm thời không nói cho ngươi, ngươi bây giờ muốn thu ta làm nha hoàn của ngươi?" Hoa Hương Nguyệt cười hỏi.

"Ừm, tỷ có đồng ý hay không?" Thẩm Tường cũng đã vạch kế hoạch xong, chờ hắn chuẩn bị kỹ một món lễ lớn, thì sẽ thu yêu tinh này.

Hoa Hương Nguyệt cười hì hì một tiếng: "Yên tâm đi, tồn tại mãi mãi!"

Thẩm Tường lập tức kích động lên: "Như vậy sau khi ngươi làm nha hoàn của ta có phải cái gì cũng sẽ nghe ta hay không, ví dụ như..."

Cảm nhận được lực lượng truyền đến từ trên bàn tay ngọc kia của Hoa Hương Nguyệt, Thẩm Tường không tiếp tục hỏi tiếp.

"Đương nhiên cái gì cũng đều nghe theo ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải có thực lực mạnh hơn ta, như ngươi bây giờ thì không ăn nổi ta!" Khuôn mặt của Hoa Hương Nguyệt hồng lên, nàng ta bất tri bất giác nghĩ tới những chuyện kia.

Thẩm Tường nói ra: "Chờ qua một đoạn thời gian, ta lại để cho tỷ làm nha hoàn của ta, ta phải làm chút chuẩn bị."

"Muốn chuẩn bị cái gì? Bây giờ ngươi đã có thể để cho ta làm nha hoàn của ngươi!" Hoa Hương Nguyệt tò mò hỏi.

"Tạm thời không nói cho tỷ!" Thẩm Tường nở ra nụ cười thần bí, thu một mỹ nữ như vậy làm nha hoàn, nói thế nào cũng phải chuẩn bị một món quà tốt, dù sao Thẩm Tường là một nam nhân rất sĩ diện.

Huyết Lôi Sơn hải này quả thực rất hung hiểm, coi như Cực Hạn cảnh tới đây có thể còn có mạng sống để ra khỏi nơi này hay không thì cũng là cả một vấn đề, nếu như không phải Thẩm Tường, Hoa Hương Nguyệt lúc trước sợ rằng đã chết vì độc rồi.

Ở trong này những Thú Lôi kia có rất nhiều chủng loại, giống như loại tiến hóa giống như người trước đó bọn họ gặp phải đã là rất mạnh, chẳng những có thể sử dụng loại lực lượng lôi màu đỏ lợi hại kia, ngoài ra còn có một loại độc quỷ dị.

Lúc Thẩm Tường đang chiến đấu với người nhỏ giáo đỏ, đã bị loại lôi điện mang độc kia công kích tới mấy lần, nhưng bởi vì bản thân của hắn là bách độc bất xâm, cho nên hắn mới không có cảm giác gì.

Trên đường đi, Hoa Hương Nguyệt và Thẩm Tường đều vô cùng cẩn thận, bọn họ gặp không ít Lôi Thú, còn có một số thành bầy, thực lực đều rất mạnh, vì không xảy ra bất trắc, bọn họ có thể tránh thoát thì tránh đi, cố gắng không xảy ra xung đột với những Lôi Thú kia.

Mười ngày trôi qua, Hoa Hương Nguyệt mang theo Thẩm Tường đi qua Huyết Lôi Sơn hải, đi tới một vùng đất được Huyết Lôi Sơn hải bao quanh, linh khí trong này rất nồng nặc, hơn nữa có rất nhiều đại thụ che trời sinh trưởng từ thời thái cổ, tùy tiện một cây đại thụ cũng phải mất hơn trăm người tới mới ôm hết được mà ở trong khu rừng đó đều là loại đại thụ này mà tạo thành, hơn nữa còn có rất nhiều hoa cỏ có hình thù kỳ quái.

"Nơi này gọi là thánh địa thời Thái cổ, ta nghe nói rất nhiều Niết Bàn cảnh đều tới trong này, nhưng bọn hắn ngoài nhìn thấy một số thực vật và loại thú thời kỳ thái cổ ra, cũng không phát hiện truyền thuyết kia ở bên trong thánh địa!" Hoa Hương Nguyệt nói, hiện tại nàng ta và Thẩm Tường đang nghỉ ngơi ở trên một cái cây đại thụ.

P/S: Ta thích nào...chương 2

Bình Luận (0)
Comment