Cảm ứng được Bạch Hổ huyền cảnh đang run rẩy, tất cả mọi người ở bên trong đều lập tức ngẩng đầu nhìn về phương hướng truyền đến lực lượng không gian, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy màu đen rất lớn, ngay ở giữa huyền cảnh.
"Ai quấy rầy lão tử thanh tu, ta sẽ để cho kẻ đó ở lại đây vĩnh viễn, lần sau không được như thế này nữa!" Bạch Hổ gầm thét một tiếng, cùng lúc đó từ trên người phóng xuất ra một cỗ khí áp bức người, mang theo sát khí nồng đậm, bao phủ bên trong toàn bộ Bạch Hổ huyền cảnh.
Những cường giả Niết Bàn cảnh kia lập tức thay đổi sắc mặt, bọn họ biết bên trong huyền cảnh này khả năng ẩn giấu đi một gia hỏa rất mạnh, bởi vì nguyên nhân huyền cảnh, không cần biết người ở bên trong mạnh cỡ nào cũng sẽ không bị hút vào Thiên giới, cho nên bọn họ lập tức nghĩ đến, người mới vừa nói lời vừa rồi có thực lực đã vượt xa khỏi đỉnh phong của Phàm giới, loại địa gia hỏa này bọn họ thế nhưng là không thể trêu vào!
Chẳng mấy chốc, Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi đã nhìn thấy một đám người đột nhiên nhảy vọt tới không trung, hướng cái vòng xoáy không gian trên không trung kia mà bay đi.
"Sau này ta còn có thể tới đây không?" Thẩm Tường hỏi, Bạch Trân Trân thế nhưng là còn ở nơi này, dù sao ở chung một đoạn thời gian cũng có chút tình cảm.
"Ngươi có bản lĩnh thì vòa đi! Ta không đuổi ngươi đi là được rồi." Bạch Hổ cười nói.
Liễu Mộng Nhi thả Ngọc Liên Phi bàn ra, Thẩm Tường nhảy lên, hai người cáo biệt với Bạch Hổ thì bay đi lên.
Sau khi bay lên trên, Thẩm Tường đột nhiên trông thấy Cổ Đông Thần bay về phía hắn, hiện tại Cổ Đông Thần chỗ nào còn có vẻ anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng của một vị chưởng giáo? Căn bản giống y như một tên ăn mày ở ven đường, toàn thân đều bẩn thỉu, tóc tai rối bời, khắp khuôn mặt là bùn đen, quần áo rách rưới trên người còn tỏa ra một cỗ mùi hôi thối!
"Tiểu sư thúc, sư thúc ... sư thúc vậy mà đi với nàng!" Sau khi Cổ Đông Thần nhìn thấy Ngọc Liên Phi Bàn của Liễu Mộng Nhi thì lập tức kinh hô một tiếng.
"Tiểu mao đầu, làm sao mà ngươi lại trở thành bộ dáng như vậy?" Thẩm Tường che mũi, nhíu mày hỏi.
"Còn không phải bởi vì tìm sư thúc, sư thúc ngươi là cái tên vương bát đản, ta tân tân khổ khổ đi tìm sư thúc, ngày đêm tìm kiếm không ngừng, ai biết sư thúc vậy mà đi cùng một chỗ với nữ nhân này..." Cổ Đông Thần tức đến nổ phổi, hắn biết Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi có mối tình giấu kín, nghĩ đến những ngày vừa qua Thẩm Tường ở chung một chỗ với một mỹ nhân mê hồn người này, hắn thiếu chút nữa thì phun ra máu.
Cổ Đông Thần lo lắng Thẩm Tường sẽ chết đi ở bên trong Ác Ma Phong Bạo, đến lúc đó hắn làm sao đi đối mặt với Hoàng Cẩm Thiên? Cho nên hắn mới liều mạng đi tìm!
"Mộng Nhi tỷ, đi thôi! Không để ý tới hắn, thúi chết!" Thẩm Tường cười lên ha hả, điều này làm cho Cổ Đông Thần tức giận đến rống lớn một tiếng.
Liễu Mộng Nhi thôi động Ngọc Liên Phi Bàn, bay vào cái cửa lớn trên không trung kia, sau đó xuất hiện ở mặt biển.
"Cổ huynh, Tiểu sư thúc này của ngươi chính là diễm phúc không cạn a! Bây giờ xem ra, Liễu Mộng Nhi nữ nhân này đã được hắn thu vào tay, những ngày vừa qua ngươi vất vả đi tìm hắn mà hắn lại cùng Liễu Mộng Nhi...hắc hắc." Liên Dĩnh Tiêu tuy rằng nói như vậy, nhưng lại rất là ghen ghét với Thẩm Tường, hắn cũng là loại người phong lưu, nữ nhất có không ít, nhưng nữ nhân đến loại độ cao như Liễu Mộng Nhi này thì một người đều không có, hắn cảm thấy nữ cường nhân như Liễu Mộng Nhi này thế nhưng là mạnh hơn nhiều so với hơn trăm nữ nhân kia của hắn.
Cổ Đông Thần hừ lạnh một tiếng: "Tốt xấu gì hắn là tiểu sư thúc của ta, đồ đệ của lão già điên kia, không có chút tài năng thì sao được?"
Liên Dĩnh Tiêu lắc đầu cười một tiếng, vung tay lên, phóng xuất ra một đoàn nước bọt cọ rửa sạch sẽ cho Cổ Đông Thần, cùng nhau bay khỏi cái Bạch Hổ huyền cảnh này.
Những cường giả tiến đến kia đều không vui, đặc biệt là có mấy tên ở trong này phát hiện khoáng bạch, nhưng ở dưới uy thế của Bạch Hổ, bọn họ không thể không rời đi, dù sao nơi này là địa bàn của người ta, tinh quáng là bọn họ tìm tới nhưng cũng là của người ta.
Đương nhiên người tiến vào đạt được nhiều nhất chính là Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi.
"Tiểu bại hoại, trong khoảng thời gian này đứng tới tìm ta, ngươi hiểu không." Liễu Mộng Nhi nhéo nhéo cánh tay của hắn, nhỏ giọng mà nói.
Thẩm Tường lấy luyện khí bảo điển ra, cười nói: "Đây là ta đáp ứng tỷ, cầm đi đi!"
Liễu Mộng Nhi vội vàng nhận lấy, lập tức lật ra vài trang, trông thấy nội dung bên trong, đôi mắt kia của nàng ta lóe ra các loại dáng vẻ mừng rỡ khác thường, ngay cả tay Thẩm Tường đã sờ tới trên ngực cũng không biết.
Cảm nhận được bộ ngực của chính mình đột nhiên bị tập kích, Liễu Mộng Nhi mới phản ứng lại, vội vàng đập vào đầu Thẩm Tường một cái: "Tiểu bại hoại, nếu bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ? Thành thật một chút!"
Liễu Mộng Nhi cất kỹ luyện khí bảo điển, nàng ta sau này lại đi xem cũng không muộn.
Đối với chuyện của Thẩm Tường, nàng ta cũng rất hiếu kỳ, đặc biệt là trước đó lúc Tô Mị Dao âm thầm truyền âm cho nàng, còn truyền thụ một loại thần công lợi hại cho nàng, để nàng có được lợi ích không nhỏ.
Biết bên người Thẩm Tường có một nữ nhân cường đại mà thần bí đi theo, Liễu Mộng Nhi âm thầm ăn dấm, nàng ta cũng không có đi hỏi Thẩm Tường chuyện có quan hệ với Tô Mị Dao, nàng ta suy đoán đây chắc chắn là bí mất lớn nhất của Thẩm Tường.
Nhìn thấy nụ cười xấu xa trên khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Tường, Liễu Mộng Nhi biết bên người Thẩm Tường chắc chắn sẽ có rất nhiều nữ nhân, đối với điểm ấy, nàng ta chỉ có thể thừa nhận mà thôi.
"Lúc nào tỷ muốn độ kiếp thì nói cho ta, ta sẽ tận lực giúp tỷ!" Thẩm Tường cười hì hì mà nói, vuốt ve tay ngọc của Liễu Mộng Nhi.
Cảm nhận được có người tới gần, Liễu Mộng Nhi vội vàng rời khỏi vòng tay của Thẩm Tường, chỉ thấy Cổ Đông Thần ngồi trên một cái phi bàn đuổi theo, Liên Dĩnh Tiêu cũng ở trên đó.
"Về Thái Vũ môn với hắn đi!" Liễu Mộng Nhi nó có chút không nỡ, tuy rằng Thẩm Tường luôn giở trò xấu đối với nàng, nhưng nàng cũng rất muốn ở chung với Thẩm Tường.
Thẩm Tường nhảy đến trên phi bàn của Cổ Đông Thần, vẫy tay từ biệt với Liễu Mộng Nhi.
Sau khi Liễu Mộng Nhi bay đi thì Thẩm Tường khẽ thở một hơi, sau đó ngồi xuống.
"Tiểu sư thúc, quan hệ của sư thúc với nàng phát triển tới như thế nào rồi?" Cổ Đông Thần cười thích thú nói.
Liên Dĩnh Tiêu cũng hết sức tò mò, nam nhân và nhan nhân ở cùng một chỗ, kiểu gì cũng sẽ không tránh được loại chủ đề này.
"Đi đi đi, chuyện này liên quan quái gì tới ngươi?" Thẩm Tường bây giờ cũng kiêng kỵ, hắn biết Liễn Dĩnh Tiêu và Cổ Đông Thần cũng sẽ không nói ra, nói ra nhiều lắm chính là Liễu Mộng Nhi phải chịu áp lực lớn một chút, mà Thẩm Tường hắn nhiều nhất cũng chỉ bị người đố kỵ chết mà thôi.
"Thẩm Tường, ta có mấy nữ nhi vẫn muốn gặp ngươi một chút...không biết..."
"Vẫn là thôi đi, ta cũng không muốn gọi ngươi làm nhạc phụ." Thẩm Tường buông tay cười nói.
"Ai, cũng khó trách, ngươi có loại nữ nhân như Liễu Mộng Nhi, người có thể để ngươi để ý tới tự nhiên không nhiều." Liên Dĩnh Tiêu thở dài nói, năm đó hắn theo đuổi Liễu Mộng Nhi rất nhiều năm, cuối cùng náo đến Liễu Mộng Nhi không chịu nổi, dẫn đến Liễu Mộng Nhi vẫn luôn không nói chuyện với hắn.
Thẩm Tường hỏi: "Liên tiền bối, Liên Minh Đông là con của ngươi sao?"
Thân phận của Liên Minh Đông luôn luôn để Thẩm Tường tò mò, hắn luôn cảm thấy Liên Minh Đông không đơn giản, hơn nữa rất giống với Liên Dĩnh Tiêu.
"Là con trai của ta, chỉ có điều hắn có chút hận ta, ai, đó đều là tại ta, không chiếu cố tốt cho mẹ hắn, dẫn đến mẹ hắn bị người giết chết, cho nên hắn còn quá trẻ đã rời khỏi Liên Hoa đảo."
"Cái gì Liên Minh Đông là con của ngươi? Tiểu tử này thế nhưng là đi tới Thái Vũ môn đã từ rất lâu rồi, vô luận phương diện nào đều mạnh hơn so với mấy cái tiểu tử cao ngạo kia, bây giờ suy nghĩ một chút, Liên Minh Đông thật đúng là rất giống ngươi, chỉ có điều hắn không có phong lưu giống như ngươi vậy, hình như chưa có một nữ nhân nào."
Mặt mũi Cổ Đông Thần tràn đầy vẻ kinh ngạc, Liên Minh Đông cũng là thành viên trong Võ viện Vương bài, Cổ Đông Thần làm viện trưởng của Võ viện Vương bài cho nên hắn rất hiểu đệ tử ở bên trong, hơn nữa còn chú trọng bồi dưỡng bọn họ.
P/S: Ta thích nào...chương 2.