Liêu Thiếu Vân là Bách Luyện cảnh, là đỉnh phong bên trong Cực Hạn cảnh, hơn nữa hắn còn rất trẻ, xuất hiện ở chỗ này cũng không có gì kỳ quái cả.
Ở sau lưng Liêu Thiếu Vân còn có một thiếu niên vừa lùn vừa gầy, nhìn qua chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, tướng mạo tuy rằng bình thường nhưng sóng chân khí mà hắn phát ra lại hết sức bức người, vừa nhìn đã biết là một hảo thủ!
"Chung Tuyền, có người tư đấu ở chỗ này, ngươi còn không nhanh bắt người này lại!" Liêu Thiếu Vân cười lạnh một tiếng, hướng về phía thiếu niên sau lưng hắn mà nói.
Đôi mắt thiếu niên tên Chung Tuyền kia lóe lên, người lại đột nhiên biến mất không thấy, Thẩm Tường đang một mực đề phòng đột nhiên cảm nhận được phần lưng gặp phải đòn nghiêm trọng, một cỗ năng lượng cuồng bạo như lôi xung kích vào trong thân thể của hắn, sau đó nổ tung lên ở trong thân thể của hắn, lúc này hắn chỉ cảm thấy trong thân thể hắn đang có sấm vang chớp giật, loại lực lượng lôi điện kinh khủng này vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải!
Cổ họng Thẩm Tường ngòn ngọt, máu tươi từ trong miệng tuôn ra, ở trong nháy mắt gặp phải đòn nghiêm trọng, hắn cảm nhận được kinh mạch bên trong thân thể của mình đều bạo liệt, ngũ tạng lục phủ đều rơi vào cuồng lôi oanh kích, bị thương vô cùng nghiêm trọng!
Phải biết hắn là người có được Huyền Vũ Kim Cương giáp hộ thể, hơn nữa nhục thân của bản thân lại rất cường hãn, nhưng bây giờ lại bị một quyền của người khác mà bị trọng thương, có thể thấy được người công kích hắn kia là có thực lực kinh khủng cỡ nào!
Thiếu niên tên Chung Tuyền kia tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng thầm giật mình, bởi vì hắn dự tính một quyền của hắn có thể đánh cho Thẩm Tường tới nửa sống nửa chết, ngã xuống đất mà ngất đi, nhưng Thẩm Tường vẫn còn có thể đứng.
Thấy vậy, bàn tay của Chung Tuyền như đao, giống như thiểm điện đánh xuống, lực lượng rất cuồng bạo, giống như hận không thể giết chết Thẩm Tường đi vậy!
Ngay tại thời điểm ánh chớp tia lửa này, một luồng ánh sáng trắng phóng tới, đập vào trên người Chung Tuyền khiến Chung Tuyền lui về phía sau mấy bước, một chưởng cuồng mãnh kia của hắn đã thất bại.
"Người trẻ tuổi, ra tay đừng có ác như vậy!" Giọng nói này là của lão sư lưng còng Du Bách Tường kia, đôi mắt như ưng kia nhìn chằm chặp vào Chung Tuyền, khắp khuôn mặt là sự tức giận.
Thẩm Tường vội vàng lấy Địa Ngục Linh Chi ra sử dụng, đồng thời căm tức nhìn Liêu Thiếu Vân và Chung Tuyền!
"Đi tới chỗ Phó Viện trưởng nói cho rõ ràng cho ta!" Du Bách Tường quay người đi ra ngoài.
Liêu Thiếu Vân lạnh lùng nhìn lấy Thẩm Tường, khắp khuôn mặt là vẻ đắc ý, mà Chung Tuyền kia thì lại cười lạnh nhìn về phía Thẩm Tường nói: "Chút thực lực ấy mà cũng dám tự xưng cường giả tuổi trẻ đệ nhất Phàm Võ giới!"
Thẩm Tường nhướng mày, đột nhiên lau vết máu trên khóe miệng, trong lòng bốc lên lửa giận!
"Chung Tuyền, quyền vừa rồi của ngươi ta sẽ nhớ!" Thẩm Tường trầm giọng nói, nâng Lục Hùng còn đang hôn mê kia đi theo sau lưng Du Bách Tường.
Dáng dấp của Chung Tuyền chỉ là người thiếu niên, thực lực cường hãn như thế này thì Thẩm Tường suy đoán hắn ít nhất là Hồn Võ cảnh, nhưng hắn lại không sợ hãi chút nào, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định có thể giẫm đạp Chung Tuyền ở dưới chân, hung hăng chà đạp.
Lúc đi trên đường, Thẩm Tường mới từ trong miệng của những người qua đường biết được, Liêu Thiếu Vân này ở bên trong Hàng Ma học viện lại có địa vị không thấp, chuyên môn phụ trách quản lý một số việc vặt, ví dụ như phát hiện người làm trái với quy tắc của học viện thì hắn cũng có quền xuất thủ.
"Phó Viện trưởng, Thẩm Tường và Lục Hùng làm trái với quy tắc của học viện, đánh nhau ở nơi cấm tỷ võ, sau khi Thẩm Tường đánh Lục Hùng bị thương còn có ý định thuận tay giết chết Lục Hùng! Cho nên ta mới để cho Chung Tuyền xuất thủ đả thương hắn, đây là chức trách của ta!" Liêu Thiếu Vân nói năng hùng hồn mà nói còn đầy lý lẽ.
Thẩm Tường nắm chắc quả đấm, hét lên: "Ngươi ngậm máu phun người, là Lục Hùng động thủ với ta trước, ta vì tự vệ chỉ có thể ra tay đánh trả, sau khi ta đánh ngất xỉu hắn, ta không có ý nghĩ giết chết hắn!
Liêu Thiếu Vân chỉ cười lạnh nói: "Chẳng lẽ ta còn lừa gạt Phó Viện trưởng hay sao?"
Triệu Đào làm Phó Viện trưởng, nhức đấu nhất là loại chuyện này, hắn vuốt vuốt râu dài nói ra: "Thẩm Tường, bởi vì ngươi xuất thủ quá nặng, ta phạt ngươi tới trong sơn động ở hậu sơn hối lỗi một tháng, sau khi thương thế của Lục Hùng lành lại thì ta nhất định sẽ phạt nặng hắn!"
Thẩm Tường không vừa lòng, tức giận nói: "Hắn thì sao? Hắn cũng xuống tay rất nặng với ta, nếu như không có Du lão sư xuất thủ cứu giúp, chỉ sợ ngươi chỉ có thể nhìn thấy thi thể của ta!"
Nói xong, mắt hắn chứa đầy sát khí, căm tức nhìn Liêu Thiếu Vân và Chung Tuyền, hắn thề ở trong lòng, nếu như không giết chết hai con chó này thì hắn thề không làm người!
Theo sự Thẩm Tường âm thầm tức giận, sát phạt chi tâm của hắn điên cuồng loạn động, từng đợt sát khí từ thân thể của hắn dâng trào ra, tràn ngập toàn bộ đại đường, để cho người ta giống như đặt mình vào bên trong vùng đất tử vong vậy, loại sát khí lạnh lẽo kia, nga cả Triệu Đào và Du Bách Tường những loại lão gia hỏa này cũng cảm thấy sợ hãi.
Sát tâm của Thẩm Tường rất nặng!
Liêu Thiếu Vân chau mày, hắn nghĩ mãi mà không hiểu tại sao sát khí của Thẩm Tường sẽ nặng như vậy, điều này làm cho hắn cảm nhận được uy hiếp! Chung Tuyền cũng là như thế, nắm chặt nắm đấm lại, chờ đợi xuất thủ.
"Thành thật một chút cho ta!" Triệu Đào quát lớn một tiếng.
Thẩm Tường hơi hít một hơi để cho mình bình tĩnh lại, hắn đã quyết định, chờ hắn có đầy đủ thực lực thì trước tiên phải giết chết Chung Tuyền, sau đó rời khỏi cái Hàng Ma học viện này, bằng không hắn không cách nào nuốt trôi cục tức này!
"Đi theo ta!"
Du Bách Tường rất hiểu tâm tình của Thẩm Tường lúc này, làm lão sư, hắn nhưng là rất hiểu Lục Hùng, Thẩm Tường quả thực không có sai, nhưng Liêu Thiếu Vân cũng có lý của hắn, Lục Hùng xuất thủ đầu tiên, Phó Viện trưởng đã nói sẽ nghiêm trị.
Đối với lão đầu gầy lùn lưng gù này, Thẩm Tường rất cảm kích, nếu như vừa rồi không phải do hắn xuất thủ thì hắn bây giờ chắc chắn sẽ bị thương tới càng nghiêm trọng hơn.
Bây giờ hắn đã hiểu thêm và kiên định rằng, chỉ có để cho nắm đấm của mình càng cứng rắn hơn thì mới sẽ không bị người ta bắt nạt.
Thẩm Tường đi theo đằng sau Du Bách Tường tới một ngọn núi cao đằng sau Hàng Ma học viện, ở trên có một số sơn động.
"Ngươi đi vào bên trong những cái sơn động kia đi, sau khi đi vào ta sẽ mở trận pháp ra, ngươi không thể đi ra, người khác cũng không vào được!" Du Bách Tường lạnh lùng nói.
Thẩm Tường nhẹ gật đầu: "Đa tạ Du lão sư vừa rồi cứu giúp!"
Không cần cám ơn ta, ta là lão sư, học sinh đánh nhau ta tự nhiên phải ngăn cản!" Du Bách Tường nói.
Thẩm Tường cũng không có lập tức đi vào cái sơn động kia, mà tiếp tục hỏi: "Du lão sư, ta phải làm sao mới có thể ở trong vòng một tháng đánh bại Chung Tuyền?"
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Tường, Du Bách Tường cũng không cảm thấy kỳ lạ, hắn lập tức trả lời: "Tuyệt đối không thể, Chung Tuyền năm nay mười bảy tuổi, sinh ra đã có Lôi Hồn, đó là thứ hiếm có giống như Hỏa Hồn vậy, Lôi Hồn ở trong cơ thể của hắn, để hắn tu luyện chân khí nhanh chóng, phóng thích lực lượng thuộc tính Lôi cũng rất mạnh, hắn còn quá trẻ mà đã là Hồn Võ cảnh sơ kỳ! Ngươi bây giờ mới chỉ là Linh Vũ cảnh sơ kỳ đi!"
Lôi Hồn! Thẩm Tường cũng từng được nghe nói về thứ này, đó cũng là một loại Võ Hồn, giống như Hỏa Hồn, đều là thứ có thể khiến cho võ giả trở nên rất mạnh.
Thẩm Tường bây giờ đã hiểu rõ tại sao lực lượng lôi điện của tên Chung Tuyền kia thả ra lại mạnh như vậy!
"Trên thực tế là không có khả năng, nhưng trên lý luận thì lại có thể, chính là ngươi trong vòng một tháng học được Hàng Ma kình, luyện đến tầng mười là được rồi! Tuy nhiên, ta khổ tu Hàng Ma kình mấy ngàn năm cũng không có cách đi tới tầng mười, ngươi trong một tháng thì càng không thể được!"
Thẩm Tường nắm chắc quả đấm, trong lòng âm thầm kích động, người khác không được nhưng hắn lại có thể, bởi vì hắn có cơ sở rất vững vàng.
Hắn nhảy vọt một cái, nhảy vào bên trong sơn động kia, Du Bách Tường phất tay khởi động trận pháp, xong cũng rời đi.
P/S: Ta thích nào...chương 2