Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 512 - Chương 512 - Hung Ác

Chương 512 - Hung ác
Chương 512 - Hung ác

Nghe được lời này của Thẩm Tường, Tiền Lập Quang hơi kinh hãi, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, trông thấy loại khí thế này của Thẩm Tường là hắn biết sự chênh lệch giữa chính mình và Thẩm Tường! Đương nhiên, hắn không dám phản kháng Lục Hùng là có quá nhiều lo ngại.

Thẩm Tường bây giờ thế nhưng là không có cái gì phải lo lắng cả, nhiều lắm chính là rời khỏi cái Hàng Ma học viện này mà thôi, hắn tuyệt sẽ không bởi vì muốn học thêm vài môn võ công mà phải chịu uất ức ở chỗ này.

"Lời nói vừa rồi của ngươi là có ý gì?" Mắt Lục Hùng lộ ra vẻ dữ tợn, đột nhiên đứng lên, căm tức mà nhìn Thẩm Tường, lạnh giọng hỏi.

"Ta nói, coi như chúng ta bàn tán về một con chó cũng không có quan hệ gì với ngươi! Ngươi phản ứng lớn như vậy làm cái gì? Ngươi cũng không phải chó!" Thẩm Tường cười lớn một tiếng.

Lục Hùng nổi giận, tuy rằng hắn biết là do mình vô lễ, nhưng lời Thẩm Tường lại lại để hắn nghe tới chối tai, giống như là đang cố ý gây hấn với uy nghiêm của hắn, Lục Hùng hắn dù sao cũng là người trên Hàng Ma bảng, ngây người ở trong Hàng Ma học viện lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên có người khiêu khích hắn như vậy.

Ở bên trong lớp học trở nên rất yên tĩnh, bởi vì bây giờ không phải là lúc mà những người khác có khả năng xen vào.

Thẩm Tường đứng dậy, nói ra: "Tiền huynh, chúng ta ra ngoài đi một chút đi, ở cũng một chỗ với loại gia hỏa này thật cảm thấy xui xẻo!"

Nói xong, hắn đi ra cửa, nhưng lại bị Lục Hùng ngăn cản.

Ánh mắt Lục Hùng hiện ra vẻ dữ tợn, nghiêm nghị nói ra: "Thẩm Tường, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đối kháng ta như vậy, không cần biết ở trong Phàm Võ giới ngươi lợi hại cỡ nào, nhưng ngươi tới đây thì trung thực chút cho ta, nơi này không cho phép ngươi được càn rỡ!"

Thẩm Tường cười lạnh nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà nói những lời này với ta? Còn có, càn rỡ hình như không phải ta a, từ đầu tới bây giờ đều là ngươi hùng hổ dọa người!"

"Nơi này là địa bàn của ta, ngươi có thể không khuất phục ta, nhưng ngươi phải kính trọng ta!" Lục Hùng đe dọa nhìn Thẩm Tường, trên người đã tuôn ra chân khí bừng bừng.

Thẩm Tường đột nhiên cười ha hả, hắn không nghĩ tới chính mình đến Hàng Ma học viện học một vài thứ cũng sẽ gặp phải loại người có ý nghĩ về quyền lợi nặng như vậy.

Lục Hùng này chính là sợ Thẩm Tường làm ảnh hưởng tới địa bị của hắn ở cái lớp học này, ở bên trong cái lớp học khoảng trăm người này, hắn chính là lớn nhất chỗ này, được rất nhiều người kính trọng, cái này rất thỏa hãn lòng hư vinh của hắn, cho nên không cần biết ai tới đây thì đều phải khuất phục với hắn, phải cung kính với hắn giống như những người khác, bằng không thì sẽ bị cô lập, bị coi là kẻ thù!

"Ngươi cười cái gì?" Lục Hùng nắm chặt nắm đấm lại, phát ra tiếng răng rắc giòn vang.

"Ngươi để cho ta cảm thấy ta như thể bước vào địa bàn của một con chó vậy, sau đó con chó này sủa loạn lên, lo lắng người khác sẽ tranh phân ăn với nó!" Thẩm Tường cười to mà nói.

Đây quả thật là rát buồn cười, nhưng không có người nào dám cười, Lục Hùng kia thì bị Thẩm Tường chọc giận tới đỏ cả mặt.

"Ta muốn giết ngươi!" Lục Hùng quát lớn một tiếng, hướng về đầu của Thẩm Tường chính là một quyền đột nhiên đánh tới, đồng thời còn bạo phát ra một tiếng nổ vang như sét đánh, đó chính là Hàng Ma kình kia.

Tiếng giòn vang truyền đến, Thẩm Tường lập tức cảm nhận được quyền kình kinh khủng kia, như là một mũi tên đánh về phía bộ ngực của hắn, như thể muốn xuyên thủng trái tim của hắn.

Lục Hùng này là Linh Vũ cảnh hậu kỳ, Thẩm Tường mới sơ kỳ, tu vi cao hơn Thẩm Tường hai cái cấp bậc nhỏ, chân khí cũng rất hùng hậu, thôi phát Hàng Ma kình cũng rất nhuần nhuyễn, mang theo một loại khí tức không khác gì so với Trấn Ma nguyên khí.

Đối phương lợi hại như thế, Thẩm Tường không thể qua loa được, vội vàng nghiêng người một cái, né tránh rất xảo diệu, làm cho lòng người tán thưởng, mà Hàng Ma kình kia lại đánh vào trên một chiếc bàn, để cái bàn được làm bằng đá kia biến thành bột phấn.

Uy lực quả thực rất mạnh, những người không học được Hàng Ma kình kia đều hâm mộ không ngừng.

Lục Hùng không nghĩ tới Thẩm Tường có thể tránh thoát được nhẹ nhàng xảo diệu như vậy, hắn đã không thèm để ý tới gì nữa, không cần biết như thế nào hắn cũng phải cho Thẩm Tường một cái giáo huấn đau đớn thê thảm, lúc trước hắn cũng không phải chỉ là lần một lần hai bởi vì giáo huấn người mà bị Hàng Ma học viện xử phạt, hắn biết mình là người trên Hàng Ma bảng, sẽ bị phạt không quá nặng, nhưng Thẩm Tường lại vì vậy mà bị thương nặng.

Sau khi Thẩm Tường tránh thoát đi, năm ngón tay khép lại, hỏa diễm tuôn ra, đột nhiên xòe ra thành ưng trảo, khí diễm nóng rực trên người bốc lên, hơi nóng mãnh liệt rót vào bên trong hỏa trảo, bỗng nhiên bao phủ xuống, như là một con chim Ưng săn mồi từ trên cao lao xuống, cào bắt con mồi.

Đây là Chu Tước trảo, là một loại võ kỹ mang theo lực công kích rất khủng bố, mang theo hỏa diễm hừng hực và lực đạo mạnh mẽ, có thể bóp nát kim cương!

Một trảo này ngưng tụ Càn Khôn chi hỏa, chân khí bừng bừng nổ bắn ra ngoài, hơi nóng lan ra tám hướng, mặt đất run rẩy nhè nhẹ mang theo sát khí dày đặc, lấy uy thế của sấm sét, thế như chẻ tre tóm tới.

Thẩm Tường đột nhiên xuất ra công kích trí mạng, ai cũng không tưởng được, lúc Lục Hùng ra chiêu công kích Thẩm Tường, còn tưởng rằng Thẩm Tường sẽ bị Hàng Ma kình của hắn chấn nhiếp, nhưng hắn lại không biết Thẩm Tường từ vừa mới bắt đầu đã chờ đợi cơ hội công kích hắn.

Lúc móng vuốt nắm tới, Lục Hùng căn bản là không có cách nào để có thể né tránh, bởi vì Thẩm Tường ở ngay trước mặt hắn, quá gần, dẫn đến nửa người trên của hắn đều bị hỏa trảo to lớn kia bao trùm lại.

Một chiêu của Thẩm Tường trúng đích, hỏa diễm bừng bừng cuồng bạo bốc lên, hơi nóng tập kích người, để cho người ta nóng đến đầu đầy mồ hôi, nhưng công kích của Thẩm Tường lại không có bởi vì vậy mà kết thúc, ngược lại còn táo bạo hơn, song chưởng bỗng nhiên nện ra ngoài, thế như chẻ tre, sóng khí bị chấn động đến phát ra tiếng nổ lốp bốp, chưởng như chùy sắt nặng ức vạn cân đột nhiên va chạm vào trên người Lục Hùng còn đang bị hỏa diễm đốt cháy.

Chấn Thiên chưởng!

Thẩm Tường đã xuất thủ thì tuyệt đối không phải hai chưởng mà là mấy trăm chưởng, đều được hoàn thành trong nháy mắt!

Vô số chưởng ảnh hung hăng nện như điên vào trên người Lục Hùng, để mặt đất đột nhiên run lên, đánh vỡ Chân Cương hộ thể trên người Lục Hùng, lực lượng rung động như là vạn con ngựa chạy qua, lao vào trong thân thể Lục Hùng, chấn động đế kinh mạch của Lục Hùng bị đứt thành từng khúc!

Lục Hùng kêu thảm một tiếng, trang phục màu đen sang trọng trên người bị chấn động đến rách tan tác, cả ngươi bay ra ngoài va vào tường gạch.

Thẩm Tường sử dụng Chu Tước trảo và trăm chưởng trong nháy mắt, chẳng qua chỉ là chuyện ngắn ngủi trong nháy mắt, Lục Hùng đã bị Thẩm Tường đánh thành trọng thương, có thể thấy được Thẩm Tường ra tay là nặng cỡ nào.

"Hừ, chỉ có chút bản lãnh này mà cũng đòi xưng vương xưng bá ở nơi này! Người trên Hàng Ma bảng chỉ kém cỏi như vậy thôi sao?" Thẩm Tường cười lạnh mà nói, Lục Hùng không có phòng bị là bởi vì hắn không ngờ rằng Thẩm Tường vậy mà lại có lá gan lớn như vậy, lại ra tay đối với hắn nặng như vậy, hơn nữa còn là liên tiếp.

Lục Hùng nằm trên mặt đất, bị thương nói không ra lời.

"Ta còn tưởng rằng là ai, hóa ra lại là Thẩm Tường!" Một giọng nói lạnh lùng mà tràn ngập hung tàn truyền tới.

Nghe được giọng nói này, trong lòng Thẩm Tường lập tức ngập trời lửa giận, hắn tuyệt đối không quên được cái giọng nói này, đây là giọng nói của Liêu Thiếu Vân Chân Vũ môn, hắn chết cũng sẽ không quên, năm đó Liêu Thiếu Vân đạp lên đầu của hắn, cướp đoạt Đoạt Mạng ma nỏ của hắn, nói ra những lời sỉ nhục hắn!

Cảnh tượng Liêu Thiếu Vân chà đạp tôn nghiêm của hắn giống như mới xảy ra hôm qua, trong lòng của hắn giận tới cực điểm, hắn mỗi ngày đều nhớ phải giết chết cường giả trẻ tuổi đệ nhất của Chân Vũ môn này để rửa sạch nhục nhã!

Nhưng Thẩm Tường biết mình vẫn phải nhịn, bởi vì thực lực của hắn kém Liêu Thiếu Vân tới xa tít tắp, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn tin tưởng chắc chắn có thể giẫm cái tên chà đạp tôn nghiêm của hắn ở dưới chân!

P/S: Ta thích nào...chương 1

Bình Luận (0)
Comment