Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 571 - Chương 571 - Không Cúi Đầu

Chương 571 - Không cúi đầu
Chương 571 - Không cúi đầu

"Thẩm Tường, nếu như không phải bàn giao với người kia thì vừa rồi ta chắc chắn giết ngươi! Nếu như ngươi đáp ứng hai cái điều kiện của ta, ta cam đoan ngươi chẳng những không chết mà sẽ còn được hưởng hết vinh hoa phú quý, ở trong Hàng Ma học viện có được địa vị tôn quý, giống như ta!" Đông Phương Diệu đứng ở trước mặt Thẩm Tường, cúi đầu đe dọa mà nhìn lấy Thẩm Tường.

"Hai điều kiện? Cái này quá nhiều rồi!" Thẩm Tường hơi suy nghĩ, nói.

Hắn không nghĩ tới vậy mà không phải Đông Phương Diệu sắp xếp tới giết hắn mà là có người để Đông Phương Diệu tới bí mật đàm phán với hắn, nhưng trước đó còn khảo nghiệm thực lực của hắn chính là giết chết Bát Tí Kim Viên này.

"Ngươi không có lựa chọn nào khác! Điều kiện thứ nhất, chính là ký kết một cái khế ước, hiệu trung với một người! Điều kiện thứ hai, chính là bảo Lãnh U Lan gả cho ta!" Giọng điệu của Đông Phương Diệu mang theo vẻ uy hiếp, điều này làm cho Thẩm Tường rất tức giận, hắn căm hận nhất chính là những người lấy người bên cạnh của hắn tới uy hiếp hắn.

Tuy nhiên hắn rất yên tâm với Lãnh U Lan và Tiết Tiên Tiên, hai nàng này chỉ cần ở bên trong Băng Phong cốc hoặc là Thần Binh Thiên quốc thì đó chính là những nơi tuyệt đối an toàn, coi như Hàng Ma học viện muốn đi trêu chọc Liễu Mộng Nhi cũng cần phải cân nhắc một chút, cho dù không bị hủy diệt nhưng chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề!

"Hiệu trung với ai? Ta cũng không muốn cúi đầu đối với một người nào đó mà ta không hiểu rõ, ta biết ngươi chắc đã tìm hiểu rất nhiều chuyện của ta thì ngươi hẳn phải biết muốn ta cúi đầu đó là một chuyện khó khăn tới cỡ nào." Thẩm Tường cố ý để cho sắc mặt của mình trở nên trắng bệch, tỏ ra mình bị thương.

Đông Phương Diệu rốt cuộc là vẫn còn đánh giá thấp Thẩm Tường, bởi vì hắn cho là mình đánh bại Bát Tí Kim Viên cũng không dễ dàng, mà so với tu vi thì Thẩm Tường kém hơn hắn thì càng khó khăn hơn.

Cho nên khi hắn trông thấy thi thể của Bát Tí Kim Viên nằm ở nơi đó, hắn chính là khiếp sợ không thôi, hắn không nghĩ tới Thẩm Tường vậy mà giết chết được Bát Tí Kim Viên!

Đương nhiên, hắn không biết Bát Tí Kim Viên này là có năm con, cũng không biết chuyện về cây Kim Cương kia.

Vẻ mặt của Đông Phương Diệu đột nhiên thay đổi, vẻ mặt thành thật mà nói: "Người mà ngươi sắp hiệu trung, tương lai thế nhưng là một nhân vật có thể quát tháo Tam giới, ta nghĩ ngươi chắc là biết chuyện Trấn Ma thần điện đi! Người kia chính là Trấn Ma Thiên Tôn, là người khai sáng Trấn Ma thần điện, chúng ta gọi hắn là Thần tử, hiện tại hắn chưởng quản toàn bộ Hàng Ma học viện, những lão gia hỏa Niết Bàn cảnh kia đều phải rất cung kính đối với hắn."

"Dựa theo quy tắc nội bộ của Hàng Ma học viện thì ngươi chỉ sợ sớm đã không nhìn thấy được mặt trời, nhưng Thần tử thưởng thức ngươi, hắn muốn trọng dụng ngươi, đây chính là phúc phận mười đời ngươi tu cũng không được."

"Nói như vậy, điều kiện để U Lan gả cho ngươi là ý tứ của ngươi đúng không?" Thẩm Tường cười lạnh.

"Thẩm Tường, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, nghĩa muội của ngươi có được huyết mạch truyền thừa của Long, ở trong nhân loại thì chuyện này là rất hiếm thấy, tuy nhiên nàng ta cần phải thức tỉnh huyết mạch mới có thể thu được lực lượng mạnh nhất! Đây đều là Thần tử nói cho ta biết, ngươi muốn để cho nàng ta trở nên cường đại mà nói thì gả nàng ta cho ta! Ta sẽ để cho Thần tử giúp nàng thức tỉnh huyết mạch Long." Bên trong đôi mắt của Đông Phương Diệu tràn đầy vẻ kích động, bởi vì hắn cho rằng chẳng mấy chốc Thẩm Tường sẽ đáp ứng.

"Hắn có ý định muốn giết ta không?" Thẩm Tường lạnh lùng mà hỏi.

"Hừ, trong mắt hắn ngươi chẳng qua chỉ là một con giun dế, không chỉ là ngươi, tài nguyên mà Thần tử nắm giữ được rất phong phú, coi như ngươi đạt được nhiều kỳ ngộ đi nữa thì khi đối đầu với hắn thì cũng chỉ như là lấy trứng chọi đá mà thôi." Đông Phương Diệu khinh thường cười khẩy nói.

"Vậy thì thế nào, ta cũng không muốn cả một đời đều bị người khác điều khiển! Càng không muốn sống giống như một con chó, Thần tử trong miệng ngươi mạnh như vậy, ta cũng không muốn bởi vì làm sai một số chuyện mà bị hắn giết!" Thẩm Tường cũng nói ra lời nói châm chọc.

"Thẩm Tường, đây là vì tốt cho ngươi!" Đông Phương Diệu chẳng những không giận, ngược lại nhàn nhạt nói ra: "Nếu như ngươi không muốn thì thê tử, nghĩa muội của ngươi đều sẽ gặp nạn, ngươi có tin hay không? Đợi các nàng trở về học viện ta sẽ lập tức động thủ, ha ha..."

"Có tin ta sẽ giết ngươi bây giờ không?" Thẩm Tường cả giận nói, hắn biết đây không chỉ là lời uy hiếp của Đông Phương Diệu mà cũng chính là lời uy hiếp của cái tên Thần tử kia, hắn đối với tên Thần tử kia đã căm hận tới tột đỉnh.

Trong mắt Đông Phương Diệu đã lóe ra vẻ hung ác: "Thẩm Tường, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta thừa nhận ngươi có thể giế chết con Bát Tí Kim Viên này là vượt qua sự dự liệu của ta, nhưng ngươi kém xa so với ta, ngươi nhiều lắm chỉ là Hòn Võ cảnh, mà ta là Bách Luyện cảnh đỉnh phong, chẳng mấy chốc sẽ Niết Bàn, cho dù ngươi có thể luyện Hàng Ma kình tới tầng thứ mười, ta chỉ cần đưa một cái tay ra là có thể bóp chết được ngươi! Ngươi làm ra quyết định đi, bằng không một khi chờ Tiết Tiên Tiên và Lãnh U Lan trở về thì ta chắc chắn sẽ để các nàng sống không bằng chết!"

Thẩm Tường đã hoàn toàn bị Đông Phương Diệu chọc giận, chỉ có điều lúc này hắn lại rất bình tĩnh: "Thần tử chó má gì, càng uy hiếp ta thì ta càng xem thường hắn, đừng tưởng rằng đây là Thiên giới, đây là phàm giới, còn chưa tới lượt hắn diễu võ giương oai, ta ngược lại muốn xem xem là hắn động thủ đối với người thân bên cạnh ta trước hay là bị ta diệt đi trước!"

"Ha ha... nói khoác mà không biết ngượng, ngươi bây giờ không biết được nhiều lắm, nếu như ngươi không hiệu trung với Thần tử, thì ta không thể không giết chết ngươi!" Đông Phương Diệu nói xong, lại ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười vô cùng dữ tợn, xem ra hắn rất muốn giết chết Thẩm Tường.

Nhưng vào lúc này Thẩm Tường đột nhiên động!

Một mực đang hấp thu lực lượng mà võ đạo ban thưởng cho hắn, đồng thời cũng đang từ từ thích ứng hoàn cảnh vừa hấp thu vừa vận chuyển Càn Khôn chân khí cường đại, ngay vào lúc Đông Phương Diệu đắc ý nhất, hắn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất thì đột nhiên giống như một con rắn độc tấn mãnh cắn xuống con mồi!

Tay hắn như Long trảo, lấy thế sét đánh không kịp che tai, trảo về phía Đông Phương Diệu, Long lực cường đạo cuồng bạo điên cuồng tuôn ra, để móng vuốt của hắn càng giống như thể Long trảo thực sự, lực lượng càng tăng mạnh hơn.

Trong lúc Đông Phương Diệu đắc ý cười lớn căn bản không có phòng bị, nhưng lúc hắn cảm nhận được Long lực mà Thẩm Tường thả ra thì đã quá muộn mất rồi, một tay của Thẩm Tường đã đam vào đan điền của hắn, một tay lại nắm chặt lấy cổ của hắn, mà hắn chỉ cảm thấy đan điền đột nhiên dâng lên, một cỗ lực lượng vọt tới, chấn động đến cái bụng của hắn nứt ra, bên hông trực tiếp tuôn ra một đám sương máu.

"Ngươi...ngươi...A!" Cổ họng của Đông Phương Diệu bị Thẩm Tường vồ mạnh một cái, tròng mắt đều thiếu chút nữa thì bị nặn đi ra, khắp khuôn mặt là vẻ thống khổ, hoảng sợ, phẫn nộ và tuyệt vọng!

Hắn không nghĩ tới Thẩm Tường chẳng những không bị thương, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn so với trước đó, chỉ trong nháy mắt, đã hủy đi đan điền của hắn, cho dù hắn không chết, hắn cũng coi như bị phế bỏ.

"Nghe nói cha ngươi là một tên Đế Hoàng độc bá toàn bộ thế giới! Gia gia ngươi là một vị tiên nhân, đay là chuyện vinh quang cỡ nào, nhưng ngươi bây giờ thì ... ha ha!" Thẩm Tường cười lên ha hả, điều này làm cho vẻ mặt của Đông Phương Diệu trở nên tái mét.

"Thẩm Tường... Ngươi thật hèn hạ!"

"Ha ha, ngươi vậy mà cũng biết cái từ hèn hạ này, yên tâm đi, sớm muộn gì ta sẽ đưa chủ tử của ngươi đi theo ngươi, Thần tử chó má gì, truyền thừa của thần? Lão tử còn lâu mới tin loại chuyện quỷ quái này, Thần chân chính đều là dựa vào chính mình từng bước một đi tới! Ngươi thật sự là một tên ngớ ngẩn, cứ ở dưới sự che chở của lão cha ngươi mà trưởng thành không phải tốt hơn sao? Nhất định phải nghe theo Thần tử kia làm gì, nhìn dáng vẻ của ngươi, ta hiện tại đã biết hắn là gia hỏa như thế nào, đoán chừng cũng là loại mặt hàng như bọn gia hỏa các ngươi, không biết trời cao đất rộng, tự cho mình là đúng, yên tâm mà đi chết đi!"

Một chưởng của Thẩm Tường vỗ nát đầu của Đông Phương Diệu, còn rót vào tinh thần cực mạnh xóa đinh linh hồn của hắn!

P/S: Ta thích nào...chương 6

Bình Luận (0)
Comment