Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 572 - Chương 572 - Cây Kim Cương

Chương 572 - Cây Kim Cương
Chương 572 - Cây Kim Cương

Sau khi Thẩm Tường cất Bát Tí Kim Viên đi, thả ra một mồi lửa thiêu hủy nơi này đã nhanh chóng chạy về một dãy núi ở nơi xa, ở bên trong tiếp tục hấp thu lực lượng mà võ đạo ban cho hắn.

Đối với Thần tử gì đó kia, hắn không sợ chút nào, dù sao đây còn chưa phỉa là Thần chân chính, nếu như Thần tử kia thực sự rất lợi hại thì căn bản không cần Trấn Ma huyết mạch gì đó.

"Thần tử chó má cái gì, Trấn Ma thần điện vậy mà lại xuống dốc đến loại tình trạng này, nghe nói người có thể học được Trấn Ma thần công thì mới có tư cách chưởng quản Trấn Ma thần điện, ta xem ra Điện chủ Trấn Ma thần điện bây giờ căn bản không có học được Trấn Ma thần công!" Tô Mị Dao khinh thường nói.

"Không có đoán sai, cái gọi là Trấn Ma thần mạch kia chắc chắn là trong Thánh Đan giới, Hỏa Thần điện nhận được tin đồn, cho nên cũng muốn tìm kiếm phương pháp tiến vào Thánh Đan giới! Hiện tại Hàng Ma học viện và Hỏa Thần điện chỉ sợ đều đang đợi huyền cảnh đệ nhất thiên hạ kia mở ra một lần nữa đi!" Bạch U U lạnh lùng cười một tiếng: "Nếu có cơ hội, nhất định phải thôn phệ tên Thần tử kia!"

Thôn phệ Thần tử! Tim mạch Thẩm Tường đột nhiên cuồng loạn lên, đây chính là đồ tốt a! Nghĩ thôi mà hắn đã cảm thấy rất hưng phấn rồi!

Mười ngày trôi qua, Thẩm Tường cuối cùng cũng đã hấp thu toàn bộ lực lượng mà võ đạo ban thưởng cho, trình độ hùng hậu của chân khí đã tăng lên gấp đôi, khoảng chừng tám vạn hạt, tuy nhiên năm tôn thú tượng kia vẫn ảm đạm như cũ, chỉ sáng lên một chút xíu ở khu vực nhỏ mà thôi.

"Dựa vào chân khí và nhục thân bây giờ của ta, muốn chống lại Bách Luyện cảnh chắc là không còn quá khó khăn đi!" Thẩm Tường đột nhiên thét dài một tiếng, khí tức kéo dài, vang vọng ở trong vô số núi cao, vang động núi sông!

Thân thể dâng lên chân khí bừng bừng, hình thành từng cơn gió mạnh, hóa thành cơn lốc, cây cố xung quanh trong nháy mắt đột nhiên từ mặt đất nhô lên, bị thổi ngã cả một mảng lớn.

"Nhanh đi tìm cây Kim Cương kia đi!" Tô Mị Dao thúc giục, nàng ta rất chờ mong đối với cây Kim Cương kia, nếu như Thẩm Tường thật có thể lấy được mà nói thì sau này đi tới Thiên giới sẽ không thiếu tài nguyên, nếu như đi tới Thánh Đan giới, nói không chừng còn có thể sống ở nơi đó rất tốt.

Thẩm Tường vừa rồi đã từ trong đầu của Bát Tí Viên Vương kia tìm kiếm được vị trí của cây Kim Cương, cách nơi này cũng không phải là quá xa, tuy nhiên lại ẩn tàng ở một nơi rất bí mật, vậy mà ở trong khe của một ngọn núi lớn.

Hắn bây giờ đã đứng ở trên ngọn núi lớn này, cái khe hở kia chỉ đủ hai người đi xuống dưới, hơn nữa sâu không thấy đáy, một màu đen kiẹt, Thẩm Tường cũng không cảm ứng được phía dưới có cây Kim Cương gì, tuy nhiên cái này bình thường đều rất khó cảm ứng được, trừ trường hợp lúc cây này kết ra quả.

"Bát Tí Kim Viên xuống dưới như thế nào?" Thẩm Tường nghi hoặc không thôi, nó từ trong trí nhớ của Bát Tí Viên Vương kia cũng không có nhìn thấy bộ dáng của cây Kim Cương kia, chỉ là Bát Tí Kim Viên tìm được bằng cảm giác.

"Phía dưới thật sự có một cây, xem ra chắc là cây Kim Cương, đi xuống nhanh một chút đi, không có thứ lợi hại nào cả." Long Tuyết Di thúc giục.

Thẩm Tường nhảy xuống khe hở kia, cảm nhận được một cơn gió lạnh lẽo, không bao lâu sau hắn đã xuống dưới đấy, trông thấy một gốc cây cao tới bốn năm trượng, tán cây rất nhỏ, toàn thân cây này óng ánh sáng long lanh, Thẩm Tường có thể nhìn thấy được rõ ràng năng lượng đang lưu động bên trong cây này, cây này cũng không chỉ là trực tiếp hấp thu linh khí trong không khí, hơn nữa còn trực tiếp hấp thu linh khí ở phía dưới cả một vùng đất, tốc độ hấp thu rất nhanh.

"Quả nhiên là cây Kim Cương, muốn tìm được loại cây này thì phải dựa vào linh khí lưu động bên trong lòng đất mà đi tìm." Tô Mị Dao trong giới chỉ lóe lên mà ra, đi tới dưới cái cây này, dùng tay ngọc vuốt ve, bên trong đôi mắt léo ra vẻ ngạc nhiên.

Nguy hiểm ở xung quanh nơi này là không cách nào biết trước được, Tô Mị Dao mạo muội đi ra, dọa đến Thẩm Tường nhảy một cái, hắn vội vàng chạy tới bên người Tô Mị Dao, che chở cho Tô Mị Dao.

"Rễ của cây Kim Cương này rất sâu, chí ít sâu tới mười trượng, ngươi đào cẩn thận một chút, đừng đạo đứt mất rễ là được rồi, bằng không rễ chính muốn sinh trưởng là rất khó khăn." Tô Mị Dao dặn dò vài câu thì vội vàng tiến vào trong trữ vật giới chỉ.

Tuy rằng cảm thấy có chút phiền phức, nhưng đây chính là cây có thể trồng ra quả Thiên cấp, Thẩm Tường không cảm thấy phiền phức một chút nào, hào hứng mà đi đào, rất cẩn thận, bởi vì nhưng dược liệu Thiên cấp này, chỉ cần hắn có thể lấy được thì hắn có thể làm ra hàng ngàn hàng vạn a.

Bận rộn rất lâu, Thẩm Tường mới đào được xuống dưới cùng nhất, đào tận gốc cây Kim Cương này lên, để vào trong giới chỉ, giao cho Tô Mị Dao và Bạch U U đi trồng, mà các nàng ở bên trong cũng sớm đã đào xong một cái hố rất sâu.

"Cái tên Đông Phương Diệu này cũng quá giản dị đi, đồ vật có thể để cho ta nhìn trúng đều không có, lại còn la hét muốn cưới U Lan!" Thẩm Tường nhìn lấy trữ vật giới chỉ của Đông Phương Diệu, bên trong chỉ có một số tinh thạch và một số đan dược, hắn bây giờ đối với những loại đồ vật này đều không thèm quan tâm.

"Có thể có cái gì, cả ngày đều tu luyện ở trong Hàng Ma học viện lại không thể đi ra ngoài, cũng không phải Luyện đan sư, ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi a." Tô Mị Dao cười nói.

Muốn so tài phú với Thẩm Tường mà nói, đừng nói những người trẻ tuổi Cực Hạn cảnh này, coi như một số lão gia hỏa bước vào Niết Bàn cảnh cũng đều cảm thấy tự ti a.

"Ai, nếu như mặt đối mặt đánh nhau với hắn thì chắc chắn không dễ đối phó, nhưng cái tên này quá tự đại, ha ha!" Thẩm Tường bóp nát trữ vật giới chỉ kia, đốt cháy thành tro bụi, sau đó đạp trên lôi đình, mạnh mẽ lao đi trong rừng rậm, thân thể phun trào ra khí kình mãnh liệt, như là cái xẻng sắc bén, mọi thứ ngăn cản hắn đều phải bị xẻng đánh gãy.

Vốn là hắn còn dự định ở bên trong Hội võ đạo Hàng Ma tìm cơ hội hung hăng chà đạp Đông Phương Diệu một phen, nhưng không nghĩ tới bây giờ vậy mà uất ức chết đi ở trong tay hắn như thế, ngay cả hắn cũng cảm thấy Đông Phương Diệu có phần chẳng đáng a, dù sao người ta tên có xuất thân tôn quý, võ giả tuổi trẻ có thiên phú dị bẩm a.

Ở bên trong một cái đại sảnh của Hàng Ma học viện, Thẩm Tường nét Bát Tí Kim Viên kia ném vào mặt đất, mấy tên trưởng lão ở bên trong nhìn thấy thi thể của Bát Tí Kim Viên này thì không thể không thay đổi sắc mặt, tuy nói Thẩm Tường đi được một đoạn thời gian, tuy nhiên có thể hoàn thành nhiệm vụ cũng coi như không tệ.

Chỉ có điều, để bọn hắn lo lắng chính là Đông Phương Diệu, nơi này có mấy lão già đều biết Đông Phương Diệu đang đi tìm Thẩm Tường, nhưng bây giờ Thẩm Tường có thể trở về, Đông Phương Diệu vẫn còn chưa có về.

"Thú hạch đâu?" Một trưởng lão hỏi.

"Bị ta lột ra rồi, ở trên nhiệm vụ chỉ nói là săn giết Bát Tí Kim Viên, không nói thú hạch cũng phải giao nộp lên a!" Thẩm Tường nói, nếu như không phải là vì chứng minh chính mình giết chết Bát Tí Kim Viên này thì hắn ngay cả lông cũng sẽ không mang về mà trực tiếp thôn phệ.

Mấy trưởng lão đều một bộ muốn nói lại thôi, bọn họ rất muốn hỏi Thẩm Tường có gặp được Đông Phương Diệu kia hay không nhưng lại không mở được miệng.

"Ta bây giờ có thể tiến vào Tàng Thư các rồi chứ?" Thẩm Tường dò hỏi: "Là cái tầng cất giữ võ công hàng ma lợi hại nhất kia!"

Mãn Phú Thiên gật đầu nói: "Đương nhiên, bây giờ ngươi đã học xong Hàng Ma kình, mấy võ công hàng ma bình thường bên kia căn bản không thỏa mãn được ngươi, nhưng ngươi phải biết, ngươi không được ngốc quá lâu ở trong đó, chỉ có thời gian khoảng ba ngày, ba ngày trôi qua ngươi phải đi ra ngoài, sau này muốn học thứ khác thì phải tiếp tục đi hoàn thành nhiệm vụ."

Ba ngày, này làm sao đủ? Một loại võ công lợi hại, bình thường đều phải dùng một hai tháng mới có thể nhớ kỹ, có thậm chí còn cần thời gian dài hơn!

"Được a, hiện tại liền mang ta đi." Thẩm Tường sớm đã nghĩ đến, Hàng Ma học viện sẽ không truyền những võ công hàng ma lợi hại kia ra ngoài dễ dàng như vậy.

P/S: Ta thích nào...chương 7.

Bình Luận (0)
Comment