Người xung quanh sẽ xông lại, Thẩm Tường sớm đã dự liệu trước.
Mấy đại đao chém rớt xuống dưới, nhưng lại chém vào khoảng trống, bởi vì bọn hắn chém vào chỉ là một cái hư tượng, Thẩm Tường thi triển Thủy Kính công tránh đi, trốn vào không trung.
"Ở phía trên!" Cống Sâm Lương quát lớn một tiếng, nhưng hắn vừa dứt lời chỉ thấy một bàn tay to lớn màu vàng óng như ngọn núi nhỏ đè xuống, bao gồm áp lực trùng kích tới, cỗ sóng khí kia nghiền gạch đá dưới mặt đất thành bột phấn, mà mấy đại hán kia càng là như thể tiếp nhận lực lượng ngàn vạn cân không thể không ngã sấp mặt trên mặt đất.
Một tiếng vang ầm ầm vang vọng, mặt đất run lên, mấy tên đại hán kia còn chưa kịp phát ra tiếng kêu to thì đã bị chân khí màu vàng óng kia ngưng tụ thành bàn tay ép thành thịt muối hãm sâu vào dưới mặt đất.
"Kẻ muốn giết ta, bình thường ta đều sẽ không để cho hắn còn sống!" Thẩm Tường vung tay lên, mặt đất bốc cháy lên liệt hỏa hừng hực, đốt cháy những thi thể này.
"Hừ, đừng tưởng rằng chính mình có mấy phần thực lực liền diễu võ giương oai, ta cho ngươi biết, đây là chủ thành chủ, ngươi bây giờ đã mọc cánh cũng khó thoát!" Cống Sâm Lương nhìn chỉ có chút chật vật nhưng không bị thương.
Nói xong, hắn một bước bước đến trước mặt Thẩm Tường, tung ra quyền chưởng, kình phong như tích điện, trong nháy mắt vô số quyền ảnh xuất hiện, thiêu đốt lên hỏa diễm nóng hừng hực, mang theo lực lượng lôi điện cuồng nộ rạp trời kín đất đập về phía Thẩm Tường.
Cống Sâm Lương này thế nhưng là dùng hết lực lượng, đột nhiên công kích này như là lôi hỏa thủy triều, trong nháy mắt hướng Thẩm Tường tập kích mà đi, Thẩm Tường cũng không nghĩ tới, công kích của Cống Sâm Lương này vậy mà bá đạo như thế, phản ứng của hắn chỉ chậm có chút xíu nhưng trên người vẫn bị đánh trúng khoảng mười quyền.
Cỗ sức mạnh cường hãn kia hình thành khí kình, xuyên thấu thân thể Thẩm Tường, đánh vào trên tường đá ở phía sau, đánh thành vỡ nát, mà lúc này động tĩnh và khí tức từ nơi này bạo phát đi ra, ở trong phủ thành chủ an tĩnh này có thể coi là lớn vô cùng, không kinh động tới người khác là không thể nào.
"Dừng tay cho ta!" Một tiếng quát lạnh lùng truyền đến, đây là tiếng của Đỗ Yên Dao.
Nhưng Cống Sâm Lương này thật giống như thể là không nghe thấy, trên nắm tay lượn lờ lấy từng tia từng tia điện mang, hỏa diễm tuôn trào ra ngoài, một cái tay hơi phồng lên, lượng lớn chân khí đều ngưng tụ ở trên cánh tay này.
Cống Sâm Lương quát lớn một tiếng như là mũi tên hướng Thẩm Tường bay vụt đi, một cái nắm đấm kia chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ, va chậm vào không khí, kích thích ra rừng tiếng khí bạo, giống như không gian đều muốn vỡ ra.
Lúc nắm đấm đi tới trước mắt, chỉ thấy Thẩm Tường đưa tay chộp một cái, trên nắm tay được bao bọc bởi da hổ lượn lờ lấy càn khôn chân khí, phóng xuất ra lực lượng cường đại, nắm chặt nắm đấm của Cống Sâm Lương lại, đánh tan lực lượng cuồng bạo trên nắm đấm của Cống Sâm Lương ra, nhưng Thẩm Tường vẫn bị nắm đấm đó đẩy đến lui về phía sau mấy chục bước.
Sắc mặt của Cống Sâm Lương lập tức thay đổi lớn, hắn không nghĩ tới thực lực của Thẩm Tường vậy mà lại cường hãn như thế, chỉ là một trảo như vậy đã ngăn cản được một quyền mạnh mẽ của hắn, phải biết nếu như là võ giả có thực lực tương đồng với hắn, nói gì thì nói ít nhất cũng phải trọng thương.
"Đi chết đi!" Thẩm Tường sầm mặt lại, bên trong đôi mắt lóe ra sát cơ nồng đậm, dùng lực lớn bóp, bóp nắm đấm kia của Cống Sâm Lương tan thành phấn vụn.
Cống Sâm Lương phát ra một tiếng kêu to thê thảm: "Cứu ta!"
"Ai cũng không cứu được ngươi!" Thẩm Tường giận quát, Long lực lập tức hiện lên, bàn tay có Long lực hùng hồn lượn quanh, chấn động không khí, bỗng nhiên nện vào trên lồng ngực của Cống Sâm Lương, cỗ lực lượng chấn động kia phun trào ra đồng thời vang lên tiếng "Ba ba ba ba..." mười tiếng giòn vang, xuyên tận trời xanh.
Long lực thôi phát Chấn Thiên chưởng hóa thành Hàng Ma kình tầng mười, uy lực kinh khủng, sau khi đánh vào trên người Cống Sâm Lương, chỉ thấy phần lưng của Cống Sâm Lương kia đột nhiên nứt ra, sương máu bắn ra.
"Thủ hạ lưu tình!" Đỗ Yên Dao kia trông thấy là Thẩm Tường thì vột vàng hô.
Nhưng Thẩm Tường lại không để ý tới chút nào, đối với Cống Sâm Lương trọng thương gần chết chính là liên tục xuất chưởng, từng chưởng đều mang lực lượng chấn động cuồng bạo vang ra tiếng giòn vang liên tục kinh thiên như tiếng sét đánh, vô tình mà hung tàn nện ở trên thân thể Cống Sâm Lương, chỉ là qua trong giây lát, thân thể Cống Sâm Lương đã biến thành một bãi bùn nhão.
Khoảng thời gian rất ngắn, nhưng lại để những người vừa mới chạy tới kia cảm thấy da đầu run lên, rung động mà sợ hãi, nhị thành chủ trong mắt bọn hắn ngày thường là cao cao tại thượng, hoành hoành bá đạo vậy mà lại chết đi như vậy, hơn nữa còn bị chết rất thảm!
Bởi vì Đỗ Yên Dao ở chỗ này, những người khác cũng đều lặng lẽ chờ nàng ta hạ lệnh bắt lấy Thẩm Tường, chỉ có điều trong lòng bọn hắn đều rất không muốn chiến đấu với nam tử đáng sợ mà thần bí trước mắt này, bọn họ cũng không muốn chết tới thảm giống như Cống Sâm Lương vậy.
Đỗ Yên Dao nhẹ nhàng bay xuống, đứng ở trước mặt Thẩm Tường, nàng ta vẫn như cũ một thân váy đen, để toàn thân nàng ta tỏa ra một loại xinh đẹp kỳ lạ, đồng thời lại không mất đi khí chất cao quý, nàng ta có một khuôn mặt trứng ngỗng, thành thục mà xinh đẹp, nhưng gương mặt xinh đẹp này thật giống như sinh ra đã không biết cười vậy, tuy rằng rất mỹ lệ, nhưng Thẩm Tường lại không cách nào liên tưởng tới dáng vẻ lúc nàng ta cười lên là trông như thế nào.
"Đây là có chuyện gì?" Đỗ Yên Dao nhàn nhạt nhìn lướt qua hình dáng tàn tật kia của Cống Sâm Lương, người đã chết mặc dù là nhị thành chủ, nhưng ở trong mắt nàng so với một con kiến chết đi khoog hề có gì khác nhau, có thể thấy được Cống Sâm Lương này ngày thường ở trong mắt nàng có địa vị như thế nào.
Đỗ Yên Dao vừa xuất hiện, Thẩm Tường đã nhìn chằm chằm vào nàng ta, không kiêng kỵ chút nào nhìn lấy khuôn mặt trứng ngỗng lạnh lùng khiến cho người ta phải mê muội kia, trước kia lúc hắn nhìn nữ nhân, xem cả khuôn mặt, không nhiều thì ít đều nhìn dáng người một chút, đoán xem lớn hay là nhỏ một chút, nhưng khuôn mặt của Đỗ Yên Dao này lại hết sức hấp dẫn người, để cho người ta nhịn không được mà nhìn thêm một chút.
"Hắn mời ta đến, muốn giết ta, ta vì tự vệ đành phải đánh trả." Thẩm Tường trả lời đúng sự thật, hiện tại chân khí của hắn ngưng tụ ở bên trong tứ chi, chuẩn bị tùy thời xuất thủ, hắn sẽ không bởi vì đối phương là một nữ tử mê người mà buông lỏng cảnh giác.
Đỗ Yên Dao cũng nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thẩm Tường, hai người cứ nhìn nhau như vậy, cũng không nói chuyện, nhưng trên người bọn họ lại phóng thích ra một khí thế vô hình, để người xung quanh đều không dám tới gần.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Giọng điệu của Đỗ Yên Dao dịu đi một chút, hỏi.
"Ta chỉ là ngốc chán ở trong núi sâu, đi ra ngoài đi dạo, không nghĩ tới gặp nhiều chuyện không mong muốn như vậy, ai!" Thẩm Tường lắc đầu thở dài: "Nếu như ngươi muốn bắt ta vậy thì động thủ đi, nhưng ta cho ngươi biết, muốn bắt được ta cũng không dễ dàng."
"Ngươi đi đi!" Đỗ Yên Dao nói xong, đối với đại hán đứng gần nói ra: "Đưa hắn ra ngoài, khúc mắc giữa ta và hắn không cần những người khác phải nhúng tay vào, bằng không chính là đối nghịch với Đỗ Yên Dao ta!"
Giọng nói tràn ngập uy thế chấn nhiếp những người muốn tranh thủ hảo cảm của Đỗ Yên Dao, tự mình động thủ đối với Thẩm Tường, nghe được lời nói này, bọn họ sau này cũng không dám ra tay với Thẩm Tường, huống hồ bọn họ cũng không có thực lực đó, bằng không kết quả của bọn hắn sẽ giống với Cống Sâm Lương.
Thẩm Tường đi ra phủ thành chủ, hơi thở dài một hơi, Đỗ Yên Dao kia so với trong tưởng tượng của hắn còn khó đối phó hơn, lần trước nhìn tuy rằng nàng ta bị bao vây, nhưng Thẩm Tường vẫn còn chưa có nhìn thấy thực lực chân chính của nàng ta, hơn nữa loại dáng vẻ vừa rồi của nàng ta thật giống như tất cả mọi người ở xung quanh đều chỉ là tồn tại giống như con kiến hôi mà thôi.
"Xuất thân của nữ nhân này quá tôn quý, quyết định tới tính cách của nàng, hơn nữa nàng ta không đủ ma luyện, nếu như nàng ta bớt đi một chút hung dữ và không quá sắc sảo, vậy thì chắc chắn không tệ!" Tô Mị Dao cười hì hì nói: "Tiểu bại hoại, có phải có hứng thú đối với người ta hay không?"
Thẩm Tường bĩu môi nói ra: "So thân phận tôn quý, Mị Dao tỷ và U U tỷ các nàng ta tới mười cái đường phố, nàng ta tính cái gì a? Huống chi bản đại gia còn có Tiểu Thí Long hoàng long cao quý này làm bằng hữu của ta, không phải chỉ là tôn nữ của đan tiên thôi sao? Lão tử sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đan tiên."
"Đúng vậy nha, Mị Dao tỷ hiện tại thế nhưng là bị cái tiểu bại hoại nhà ngươi cầm xuống mang ra lải nhải, bên cạnh ngươi lại có Nữ Hoàng Liễu Mộng Nhi cùng với Tiết Tiên Tiên nữ tiểu tiên xinh đẹp này...Tôn nữ đan tiên này tính là cái rắm a." Long Tuyết Di nghe thấy Thẩm Tường tán dương nàng ta, lập tức vui sứng hài lòng.
P/S: Ta thích nào...chương 4