Thẩm Tường là một người không bao giờ chịu khuất phục, người khác càng muốn để cho hắn cúi đầu, hắn lại càng làm ngược lại! Tuy rằng Đỗ Khang Thịnh dùng lực lượng rất cường đại để ngăn chặn hắn, không cho hắn động đậy, nhưng hắn lại không tiếc tất cả, mượn nhờ lực lượng của Long Tuyết Di để cho lực lượng của mình tăng lên.
Lúc này lực lượng của hắn đã vượt xa khỏi cực hạn của bản thân hắn, lực lượng của Long Tuyết Di cùng với lực lượng thân thể và lực lượng chân khí của hắn dung hợp lại với nhau, lực lượng điên cuồng tăng vọt, loại tốc độ này ngay cả Đỗ Khang Thịnh cũng không dám tin tưởng.
Làm cho người sợ hãi nhất chính là, trong tay Thẩm Tường đột nhiên xuất hiện một thanh đao lớn tỏa ra ánh sáng màu xanh, thân đao điêu khắc Thanh Long, trang nghiêm túc mục, tràn ngập uy nghiêm, giống như Thanh Long thời viễn cổ bám vào ở trên cây đao này vậy, sau khi Thẩm Tường rót lực lượng vào thì Thanh Long Đồ Ma đao phát ra tiếng long khiếu thật sâu.
Thẩm Tường dùng hết lực lượng, lập tức cầm Thần đao hướng về phía Lâm Ngọc Sĩ đang lộ vẻ mặt kinh hãi kia.
Hai tiếng long khiếu đột nhiên bộc phát, một tiếng là Thẩm Tường hét ra, một tiếng khác thì chính là của Thanh Long Đồ Ma đao!
Chỉ thấy Thanh Long Đồ Ma đao trong tay Thẩm Tường đột nhiên tuột ra khỏi tay bay vụt đi mất, ánh sáng xanh lập lòe, rực rỡ chói mắt, sau khi thanh Thần đao to lớn kia rời khỏi tay của Thẩm Tường, vậy mà hóa thành một con Thanh Long cỡ nhỏ, nhưng cỗ khí thế này lại làm cho người khác cảm thấy e ngại.
Thần đao hóa thành Thanh Long, giương nanh múa vuốt, liên tục phát ra tiếng rống giận dữ, khí thôn sơn hà, nhanh như điện xẹt, xuyên thủng thân thể Lâm Ngọc Sĩ, sau đó oánh thành một đạo ánh sáng xanh trở về trên thân thể Thẩm Tường, biến mất không thấy đâu nữa.
Mà ngực của Lâm Ngọc Sĩ lại xuất hiện thêm một cái lỗ lớn bằng cái bát xuyên thấu tới đằng sau lưng!
"Ngươi...ngươi..." Lâm Ngọc Sĩ cũng chưa chết đi, chỉ thấy hắn vội vàng lấy ra một viên đan dược ăn vào, cái lỗ trên ngực kia vậy mà nhanh chóng sinh trưởng máu thịt, khôi phục lại dáng vẻ hoàn hảo như lúc ban đầu.
Thân thể Thẩm Tường chấn động, nắm chắc quả đấm, vẻ mặt nghiêm túc, còn muốn xuất thủ lần nữa!
Công kích vừa rồi của Thẩm Tường ngay cả Đỗ Khang Thịnh cái tiên nhân này cũng rung động ở trong đó, bởi vì thực lực mà Thẩm Tường thi triển ra, tuyệt đối vượt qua Cực Hạn cảnh, nhưng Thẩm Tường vẫn là võ giả Cực Hạn cảnh!
"Đủ rồi!" Đỗ Khang Thịnh đi tới bên cạnh Thẩm Tường, Lâm Ngọc Sĩ không chết đi, điều này làm cho hắn thở dài một hơi.
"Cũng bởi vì hắn là từ Hỗn Độn sơn đi ra, hắn có thể giết ta mà ta lại không thể giết hắn?" Giọng nói của Thẩm Tường trở nên lạnh lùng, mặt không đổi sắc nhìn lấy Lâm Ngọc Sĩ kia.
Nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Tường liều mạng vừa rồi, tất cả mọi người đều lau mồ hôi thay hắn, chỉ cần là người ở bên trong Thánh Đan giới, nghe được ba chữ Hồn Độn sơn này thì đều như sấm vang bên tai, nhìn thấy người của Hỗn Độn sơn càng là trốn tránh chứ nói gì tới việc đi trêu chọc.
Mà Thẩm Tường lại điên rồi, lại muốn giết người của Hỗn Độn sơn, tùy tiện một lão gia hỏa ở bên trong Hỗn Đôn sơn đi ra giẫm chân một cái, toàn bộ Thánh Đan giới đều vì đó mà phải run rẩy.
Đỗ Yên Dao cũng lo lắng Thẩm Tường trêu chọc tên Hỗn Độn sơn này mà mất mạng, sau khi nàng ta tỉnh táo lại, vội vàng hỏi: "Ngươi có cái gì chứng minh ngươi là người của Hỗn Độn sơn?"
"Hừ, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, từu vừa rồi bắt đầu đã trở thành địch nhân của Hỗn Độn sơn rồi!" Lâm Ngọc Sĩ tức giận nhìn lấy Thẩm Tường, loại khí chất lạnh nhạt ưu nhã vừa nãy giờ đã biến mất không thấy đâu nữa.
Lâm Ngọc Sĩ lấy ra một tấm lệnh bài, khối lệnh bài này thoạt nhìn như là hình dáng của hỏa diễm, như là lá cây vậy, chẳng qua là nhan sắc tối tăm mờ mịt, ở trên còn bốc lên một tầng sương mù lộn xộn.
Mà để cho người ta sợ hãi chính là ở bên trong loại sương mù lộn xộn kia phun ra hơi nóng kỳ dị, đó lại là một loại hỏa diễm!
"Đây là Hỗn Độn Hỏa lệnh, các ngươi biết cái này là mang ý nghĩa gì không?" Lâm Ngọc Sĩ trông thấy mọi người ở xung quanh đều mang theo vẻ mặt e ngại, hơi ngửa đầu, một mặt ngạo nghễ.
Thẩm Tường cười lạnh nói: "Hóa ra ngươi cũng chỉ là một tên ỷ thế hiếp người mà thôi, ta còn tưởng rằng ngươi lợi hại cỡ nào, dựa vào bản lĩnh của bản thân để người khác bội phục thì đó mới là bản lĩnh thật sự, dựa vào Hỗn Độn sơn sau lưng mình đi ra diễu võ giương oai, người khác cũng chỉ là e ngại Hỗn Độn sơn ở sau lưng ngươi mà thôi, nếu như không có Hỗn Độn sơn, ngươi ở trong mắt chúng ta ngay cả cái rắm cũng chẳng bằng!"
Nói xong, Thẩm Tường nắm vào trong hư không một cái, sau khi mọi người trông thấy hắn động thủ, cho là hắn lại muốn công kích Lâm Ngọc Sĩ, nhưng lại không phải, bởi vì hắn còn đứng ở tại chỗ, chỉ có điều sau khi hắn nắm vào trong hư không một cái, trên tay của hắn vậy mà có thêm một cái Hỗn Độn Hỏa lệnh!
"Ha ha...ta bây giờ có phải cũng có thể giả mạo người của Hỗn Độn sơn hay không?" Thẩm Tường nhìn lấy Hỗn Độn Hỏa lệnh trong tay, cười lớn một tiếng, sau đó ném vào trong giới chỉ.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc, như lac tượng đá mà nhìn lấy Thẩm Tường!
Không có người nào biết hắn ở một khoảng cách xa như vậy cướp đoạt đi Hỗn Độn Hỏa lệnh ở trong tay Lâm Ngọc Sĩ, nhưng ai cũng không quan tâm tới việc hắn làm được như thế nào mà chỉ quan tâm hắn vậy mà cướp đi Hỗn Đôn Hỏa lệnh, hơn nữa còn cất vào bên trong trữ vật pháp bảo.
Cách không thủ vật, đây là một loại tiểu thần thông mà Long Tuyết Di vừa rồi đột nhiên truyền thụ cho Thẩm Tường, coi như là một loại thần thông về không gian, cần pháp lực đạt tới mức độ nhất định mới có thể làm được, hơn nữa rất tiêu hao pháp lực, vừa rồi Thẩm Tường chỉ tùy tiện vồ một cái đã mất đi hơn phân nửa pháp lực.
Nhưng hắn lại thu hoạch to lớn, lấy được Hỗn Độn Hỏa lệnh này, căn cứ Tô Mị Dao và Bạch U U giám định, đây chính là bảo bối.
"Ngươi điên rồi sao?" Đỗ Khang Thịnh hít sâu một hơi, nhìn lấy Thẩm Tường, ra hiệu hắn giao Hỗn Độn Hỏa lệnh ra.
"Giết ta cũng không giao ra." Thẩm Tường cười nhạt một tiếng, nhìn Đỗ Yên Dao một chút, cười nói "Yên Daom chúng ta nhanh đi vào một chút đi!"
Ở bên trong sàn đấu giá chắc chắn có rất nhiều lão bất tử, bọn họ cũng dùng thần thức nhìn lấy mọi chuyện bên ngoài, nhưng không có ngăn cản, cho nên Thẩm Tường cảm thấy đi vào bên trong sẽ khá an toàn, chí ít Lâm Ngọc Sĩ không thể làm gì được, những lão gia hỏa kia rất sĩ diện, hơn nữa bọn họ rất coi trọng buổi đấu giá này, nếu như Lâm Ngọc Sĩ quấy rối ở bên trong thì chắc chắn không có quả ngon để mà ăn.
Đỗ Yên Dao tuy rằng cũng cảm thấy Thẩm Tường điên rồi, nhưng đối với cách làm của Thẩm Tường thì trong đáy lòng của nàng vẫn là ủng hộ, nàng ta vội vàng kéo cánh tay Thẩm Tường, kéo Thẩm Tường bước nhanh đi vào trong phòng đấu giá.
"Ngươi đây là công nhiên khiêu khích Hỗn Độn sơn!" Lâm Ngọc Sĩ gầm thét lên, đối với Thẩm Tường thì hắn bây giờ cũng có chút sợ hãi, bởi vì Thẩm Tường vừa rồi ra tay với hắn đến xem, loại hành vi điên cuồng kia căn bản là bất chấp hậu quả, nếu như không phải Đỗ Khang Thịnh ngăn cản, nói không chừng Thẩm Tường đã liều mạng chiến đấu với hắn.
Đỗ Khang Thịnh thở dài một hơi, hắn bây giờ thật đúng là rất lo lắng Thẩm Tường sẽ trở thành con rể của hắn, có một người con rể như vậy, đó cũng không phải là chuyện tốt, tuy rằng hắn rất tán thưởng cách làm của Thẩm Tường, nhưng hắn làm như thế sẽ chỉ rước lấy sự hận thù của Hỗn Độn sơn, đó là hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Thẩm Tường mới không sợ Hỗn Độn sơn gì đó, hắn bây giờ đã có đầy đủ lực lượng để mở ra một cái cánh cửa không gian trở về Phàm giới, Hỗn Độn sơn coi như muốn phái người đi Phàm giới, nhiều lắm cũng chỉ là võ giả vượt qua Niết Bàn kiếp bát kiếp mà thôi, nhưng này ở bên trong Phàm giới căn bản không ủy hiếp nổi tính mạng của Thẩm Tường.
Nếu như không phải bên trong sàn đấu giá có rất nhiều lão bất tử của Thánh Đan giới thì ai cũng không dám đi vào, bởi vì Thẩm Tường chọc giận người của Hỗn Độn sơn, nếu như không có những lão bất tử kia ở bên trong, rất có thể người của Hỗn Độn sơn lại bởi vì cách làm vừa rồi của Thẩm Tường mà xuất thủ hủy đi cả sàn đấu giá này.
P/S: Ta thích nào...chương 5... chẳng thấy ma nào ủng hộ gì nhả, ít ra cũng quảng cáo truyện giùm với chứ hhic hic, dịch lèo lèo này mà không thấy động lực đâu hic...