Lâm Ngọc Sĩ ở trước mặt nhiều người như vậy bị Đỗ Yên Dao quở trách như thế, điều này làm cho hắn thẹn quá hóa giận, tức giận đến khuôn mặt tuấn mỹ kia một lúc xanh một lúc đỏ.
"Tử Lan, ngươi đi gọi tiểu tử kia tới!" Chưởng môn Thánh Đan môn nói.
Nhan Tử Lan có chút không muốn, nhưng vẫn rời khỏi đại sảnh, nàng ta gặp qua rất nhiều loại người, cho nên nàng biết Thẩm Tường khó đối phó, từ trước đó ở bên ngoài liều lĩnh muốn công kích Lâm Ngọc Sĩ kia, đã không khó để nhìn ra, hơn nữa Thẩm Tường còn cướp đi Hỗn Độn Hỏa lệnh của Lâm Ngọc Sĩ.
"Đỗ thành chủ, ngươi cũng đi theo đi!" Một ông lão nói.
"Ta không đi!" Đỗ Yên Dao nhỏ giọng khẽ nói, trong nội tâm nàng đang nổi nóng.
"Đỗ thành chủ, nơi này làm mất đi thứ quý giá như thế, ngươi làm thành chủ nơi này, ngươi thế nhưng là có trách nhiệm nhất định!" Chưởng môn Thánh Đan môn lạnh lùng nói.
Đỗ Khang Thịnh trông thấy những lão gia hỏa này làm khó dễ nữ nhi của mình như vậy cũng âm thầm tức giận, ngay vào lúc hắn muốn nói chuyện, giọng nói lạnh lùng của Đỗ Yên Dao mang theo sự tức giận: "Dựa vào cái gì các ngươi những lão tiên nhân có thực lực đỉnh phong này làm mất đi đồ vật, muốn để ta cái thành chủ nho nhỏ này phải phụ trách? Tầng thứ nhất này vốn cũng không phải là nơi các ngươi nên tới, các ngươi xảy ra chuyện ở chỗ này còn muốn trách ta đúng không? Nếu như ta có năng lực bảo vệ tài sản của các ngươi an toàn, ta chắc chắn sẽ không ở chỗ này bị các ngươi chọc tức!"
"Hừ, thực lực các ngươi cường đại như vậy, làm mất đi đồ vật chẳng những không xét lại mình còn muốn cho tiểu nữ tử ta phải gánh chịu trách nhiệm, ta nhổ vào, nếu như gia gia của ta ở đây, chắc chắn sẽ cười tới rụng răng!"
Đỗ Yên Dao là ai? Là tôn nữ mà Đan Hải vị Đan Tiên này thương yêu nhất, bằng không nàng ta cũng không dám nói như thế ở trước mặt những lão gia hỏa này.
Thẩm Tường thoải mái nhàn nhã ngồi ở trong phòng, miệng uống vào nước trái cay thơm ngọt, cửa là mở, một cỗ hương thơm thanh nhã bay tới xông vào mũi để tinh thần hắn lập tức phấn chấn, quay đầu nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy Nhân Tử Lan trên người mặc váy màu tím cao quý, trên mặt nàng ta nở nụ cười ngọt ngào rất xinh đẹp đi tới, khoảng cách gần như vậy mà nhìn lấy nữ nhân toàn thân chín mọng này, Thẩm Tường đương nhiên phải ngắm cho cẩn thận một chút.
"Thẩm công tử, có chuyện muốn mời ngươi đi tới đại sảnh hậu trường của đấu giá hội, chỗ đó xảy ra chút việc cần công tử giúp một tay." Nhan Tử Lan nở ra nụ cười tươi cùng với tiếng nói ưu nhã dễ nghe kia khiến cho người ta khó mà kháng cự.
Nhưng Thẩm Tường chẳng mấy chốc đã ý thưc được một số gì đó, hắn bây giờ vẫn ngồi ở trên ghế, cũng không có đứng dậy, hắn cười nhạt một tiếng: "Để cho ta đi làm cái gì? Ta chỉ là một võ giả nho nhỏ, có khả năng giúp đỡ được cái gì?"
Không rõ nguyên nhân, Thẩm Tường hắn tuyệt sẽ không bước vào nơi có cường giả vây quanh kia, bằng không hắn có mọc cánh cũng khó thoát!
Nhan Tử Lan cho rằng, đại đa số nam nhân chắc chắn sẽ đi theo nàng ta khi nàng yêu cầu, nhưng Thẩm Tường không có, điều này làm cho trong nội tâm nàng ta hơi giật mình, nhưng trên mặt lại vẫn treo nụ cười câu hồn đoạt phách nam nhân, cẩn thận nói chuyện cho Thẩm Tường nghe.
"Thẩm công tử, cái này cũng không còn cách nào, vì không tiếp nhận tốt thất thật lớn, chỉ cần là người hiềm nghi, bọn họ cũng sẽ không buông tha, cho nên..."
"Ta biết, bởi vì ta trong mắt bọn hắn chỉ là một con kiến hôi, cho nên bọn họ muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng coi như ta là một con kiến hôi, ta cũng có tôn nghiêm của mình, ta tuyệt không thể để người khác tùy ý nói xấu ta, nếu như bọn họ muốn cho ta chứng minh, thì bảo cho bọn họ chạy tới đây, dựa vào cái gì muốn để ta đi qua?" Giọng nói của Thẩm Tường rất bình tĩnh nói ra những lời cường ngạch này, điều này làm cho Nhan Tử Lan có chút bội phục.
Nhan Tử Lan khẽ thở dài một cái: "Vậy được rồi, ta xem có thể mời bọn hắn tới đây hay không, ta nghĩ bọn hắn có lẽ là sẽ tới đi!"
Nhìn thấy Nhan Tử Lan rời khỏi, Thẩm Tường thở dài một hơi, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt.
"Đám lão già kia chắc chắn sẽ tới, có lẽ bọn họ bắt được là ngươi, chí ít bọn họ có thể cứu được danh dự, tuy nhiên ngươi không cần lo lắng, đồ vật là ta trộm, ngươi cầm Chân Thoại thạch nói không phải ngươi trộm là được rồi!" Long Tuyết Di nói.
"Cứ làm như vậy đi, ta bây giờ không thể trốn đi, miễn cho hại Yên Dao!" Thẩm Tường nói.
Không bao lâu sau, trong phòng khách này đã đầy ắp người, đều là những lão giả tóc trắng xáo chiếm đa số, Thẩm Tường cũng nhìn thấy Lâm Ngọc Sĩ kia.
Lâm Ngọc Sĩ vừa nhìn thấy Thẩm Tường, trong ánh mắt lập tức phun ra hỏa diễm, nhưng Thẩm Tường lại chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
"Đây là Chân Thoại thạch, ngươi cầm tảng đá này, nói đồ vật không phải là ngươi trộm thì có thể chứng minh sự trong sạch của ngươi!" Một ông lão ném cho Thẩm Tường một khối đá.
Thẩm Tường sớm đã dùng qua thứ này, hắn cố ý phát ra một tiếng hừ không vừa lòng, cầm tảng đá kia, nói ra: "Ta không trộm Ngọc Long hoa!"
Lúc này mọi người đều nhìn Chân Thoại thạch trong lòng bàn tay hắn, trong phòng khách rất yên tĩnh, sau khi mọi người nhìn một lúc, Chân Thoại thạch kia không có một chút động tĩnh nào.
Thẩm Tường lạnh lùng đảo mắt qua những lão giả kia, cười lạnh nói: "Hiện tại được rồi chứ, vốn là ta còn có ý định ở chỗ này đấu giá một kiện đồ vật, nhưng bây giờ ta cũng không dám!"
"Ngươi có thể có đồ vật gì đấu giá?" Một ông lão khinh thường nói.
"Hỗn Độn Hỏa lệnh, ngươi dám nói cái đồ chơi này không có giá trị sao? Nói thế nào so với Ngọc Long hoa kia còn có giá trị hơn đi!" Thẩm Tường chế giễu lại.
"Thẩm Tường, ngươi mau trả Hỗn Độn Hỏa lệnh lại cho ta!" Lâm Ngọc Sĩ lập tức gầm thét lên, giá trị của Hỗn Độn Hỏa lệnh này người Hỗn Độn sơn bọn họ là rõ ràng nhất.
"Các vị tiền bối còn xin làm chủ thay ta, hắn cướp đoạt đồ vật của ta, hơn nữa còn là cướp đoạt ở ngay trước mặt thành chủ này, đây chính là hành vi của cường đạo, Thánh Đan thành này thế nhưng là các ngươi liên hợp thành lập."
Thẩm Tường cười nói: "Hành vi của cường đạo? Ngươi muốn giết ta, vậy thì tính toán như thế nào? Ta không lấy cái mạng chó của ngươi đã coi như nhân từ, có gan ngươi từ trong tay của ta đoạt lại là được, nhưng ngươi lại động thủ với ta thì ta chắc chắn sẽ không buông tha ngươi!"
Đỗ yên Dao lạnh lùng nói ra: "Lâm Ngọc Sĩ, hủy hoại đường đi của Thánh Đan thành và binh khí của ta, còn động thủ với ta, muốn giết chết phu quân tương lai của ta, chỉ dựa vào những điểm này, đều có thể giết ngươi, nếu không phải có người ngăn cản, người và đầu của ngươi đã treo trên cổng thành rồi!"
"Các ngươi...hừ, nhớ kỹ cho ta!" Lâm Ngọc Sĩ tức giận nói, rời khỏi phòng khách, những người khác cũng lần lượt rời khỏi.
"Thẩm công tử, thật sự là thật xin lỗi, oan uổng ngươi, để ngươi chịu oan ức, xin hãy tha thứ!" Nhan Tử Lan không có đi, thấp giọng thì thầm nói lời xin lỗi với Thẩm Tường.
Nhan Tử Lan này thế nhưng là một tiên nữ nổi danh ở bên trong Thánh Đan giới, danh xưng đệ nhất mỹ nhân Thánh Đan giới, Thẩm Tường có thể không cho người ta thể diện sao? Dù sao hắn cũng thoát khỏi hiềm nghi, an tâm đạt được nửa đóa Ngọc Long hoa.
"Được rồi, chuyện này không có quan hệ gì với Tử Lan tiên cơ, tuy nhiên ngươi muốn thành tâm nói xin lỗi, hắc hắc, vậy thì để Yên Dao tu hành với ngươi đi!" Thẩm Tường cười nói.
Nhan Tử Lan ngây ra một lúc, mỉm cười nói: "Yên Dao nàng ta có thiên tư thông minh, đi theo ta tu hành sẽ chỉ làm mất thời gian của nàng ta, ta không đảm đương nổi, tiểu nữ tử còn có việc phải làm, cáo từ trước, hôm nào có cơ hội nhất định sẽ đến nhà tạ lỗi!"
Nhan Tử Lan rời đi, Thẩm Tường sờ lên cằm, tán thán nói: "Thánh Đan môn có thể cường đại lên, nói không chừng chính là dựa vào nữ nhân này, nàng ta mặc dù có thực lực cường đại, nhưng lại không kiêu ngạo, để cho người ta thân thiết, một cái thế lực có một nữ nhân như vậy đi quản lý việc buôn bán mà nói thì chắc chắn sẽ làm ít công to, thuận buồm xuôi gió."
"Thánh Đan môn vì lưu lại nàng ta, thế nhưng là bỏ hết cả tiền vốn, Đỗ gia chúng ta cũng muốn lôi kéo nàng ta, nhưng vẫn luôn không thành công, dù sao chúng ta không giống Thánh Đan môn có nhiều tài nguyên đan dược như vậy!" Đỗ Yên Dao nói.
P/S: Ta thích nào...chương 10