Đấu giá hội tiếp tục bắt đầu, nếu như lại có dược liệu quý giá gì, Thẩm Tường cũng không thể xuống tay nữa, có lần thứ nhất, Thánh Đan môn sẽ không để có lần thứ hai xảy ra.
"Vừa rồi ở bên trong những lão đầu kia, có chưởng môn Thánh Đan môn sao?" Thẩm Tường nhíu mày hỏi.
"Có, chính là lão ném Chân Thoại thạch kia cho ngươi, tên là Tạ Thế Long, Tạ Đông Hạo chính là cháu của hắn!" Đỗ Yên Dao rót cho Thẩm Tường một ly nước trái cây, nói.
Thẩm Tường nghi hoặc nói ra: "Nhưng hắn nhìn thấy ta lại không có một chút hận ý nào, nếu như không phải hắn không quan tâm mà nói, chính là hắn giấu ở đáy lòng, ta thế nhưng là giết đi cháu trai đắc ý của hắn a!"
Đỗ Yên Dao nói ra: "Đây là tranh đấu giữa hậu bối, hơn nữa còn là trong sinh tử quyết đấu, hắn đương nhiên sẽ không truy cứu ở phương diện này, bằng không người khác nhấc lên chuyện này, trước tiên sẽ nói thực lực của cháu hắn yếu ớt, tài nghệ không bằng người, sau đó lại sẽ dính tới hắn, nói hắn bụng dạ hẹp hòi chẳng hạn, nhưng trong lòng có hận ngươi hay không thì ta cũng không biết được."
Sau đó vật phẩm bán đấu giá là một thanh trường thương, màu xanh lục, phóng xuất ra từng đợt điện mang màu xanh lá, đầu trường thương còn lượn lờ lấy sương mù màu xanh lá nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết là thứ này không đơn giản.
"Tiên khí thượng phẩm, loại đồ vật cấp bậc này cũng không thấy nhiều, giá trị có lẽ cao hơn nhiều so với Băng Long thạch kia, đây chính là thành phẩm!" Đỗ Yên Dao kinh ngạc nói.
"Ai, chỉ có thể chảy nước miếng mà nhìn a!" Thẩm Tường thở dài nói.
"Đây cũng là chuyện không có cách nào, loại cấp bậc như chúng ta, có thể đi vào xem mở mang tầm mắt đã không tệ!" Đỗ Yên Dao cười nói, nàng ta phát hiện khi đi cùng với Thẩm Tường, luôn vô tình để lộ một nụ cười hiếm hoi, có lẽ nàng ta vốn là rất muốn cười ở trước mặt Thẩm Tường.
Đấu giá hội kéo dài thật lâu, Thẩm Tường cũng coi như được mở rộng tầm mắt, đồ vật xếp hạng đều là một số vật rất trân quý, Tiên khí, tiên dược, tiên quả, một số khoáng thạch luyện khí trân quý, còn có công pháp, chuyển nhượng khoáng mạch, tiên đan...
Những thứ này mỗi một thứ đều rất đắt đủ, không phải người bình thường có thể mua được, đấu giá hội đã kết thúc, tuy rằng trông thấy rất nhiều dược liệu quý giá được mua đi, nhưng Thẩm Tường cũng chỉ đau lòng một chút mà thôi, bởi vì những dược liệu kia cũng không phải là loại tuyệt tích, sau này chỉ cần hắn có đầy đủ tài phú thì vẫn có thể đạt được.
Đấu giá hội tuy rằng kết thúc, nhưng Nhan Tử Lan lại đột nhiên nói có vật phẩm quan trọng mất đi, muốn để những người ở nơi này đi ra, cả đám đều cầm Chân Thoại thạch, chứng minh mình không có trộm lấy Ngọc Long hoa kia.
Làm như vậy khiến mọi người đồng loạt phát ra một loạt tiếng phàn nàn, nhưng lại không thể như thế nào, dù sao bọn họ đều không lấy, hơn nữa đều là cùng bị hoài nghi cho nên cũng đồng ý.
Khi chuẩn bị bắt đầu, một cỗ áp lực hào hùng đột nhiên đánh tới, để mọi người cảm thấy một trận bất an.
"Ai!" Chưởng môn Thánh Đan môn, Tạ Thế Long hô to một tiếng.
"Quách Hoa Khanh!"
Nghe được ba chữ này, những lão tiên nhân kia đều vì đó mà chấn động.
Lâm Ngọc Sĩ càng là mặt xám như tro!
Đỗ Yên Dao cũng là sắc mặt đại biến: "Quách Hoa Khanh của Hỗn Độn sơn, ta nghe gia gia nói qua, người này ở trong Hỗn Độn sơn chấp chưởng hình phạt, đều tương đối có danh tiếng ở Hỗn Độn sơn và Thánh Đan giới, nổi danh thiết diện vô tư!"
Trên đài đấu giá đột nhiên xuất hiện một lão giả áo xám, bên trên gương mặt căng cứng dãi dầu sương gió kia, hai mắt như đao, tràn đầy vẻ lạnh lùng, quét mắt nhìn đám người.
"Ta tới đây có hai chuyện, còn xin mọi người phối hợp! Thứ nhất, Hỗn Độn Hỏa lệnh bị người ngoài cướp đi, ta phải chịu trách nhiệm đoạt về, thứ hai, Ngọc Long hoa bị đánh cắp, ta cũng phải chịu trách nhiệm đoạt về." Giọng nói của Quách Hoa Khanh rất lãnh đạm.
Thẩm Tường biết phiền phức tới, hắn cũng không muốn cứ giao Hỗn Độn Hỏa lệnh ra như vậy.
"Lâm Ngọc Sĩ, ngươi đi ra, ngươi đánh cắp Hỗn Độn Hỏa lệnh và Ngọc Long hoa trốn khỏi Hỗn Độn sơn, ngươi nghĩ rằng chúng ta không biết sao? Ngươi đã phạm vào tội chết!" Giọng nói của Quách Hoa Khanh vang vọng như sấm, ánh mắt sắc bén, bên trong ánh mắt mang theo sự tức giận, gắt gao trừng mắt nhìn vào một gian phòng khách.
Thẩm Tường âm thầm buồi cười, bởi vì hắn trước đó sớm đãm đoán được, Lâm Ngọc Sĩ này là vụng trộm từ Hỗn Độn sơn đi ra, hơn nữa Ngọc Long hoa và Hỗn Độn Hỏa lệnh cũng đều là hắn trộm.
Khuôn mặt tuấn mỹ kia của Lâm Ngọc Sĩ tràn đầy tái nhợt, cỗ ngạo khí trước đó của hắn đã biến mất không còn tăm hơi, run run rẩy rẩy đi đến tới trên đài đấu giá, quỳ ở trước mặt Quách Hoa Khanh, người chủ chấp chưởng hình phạt của Hỗn Độn sơn này, thực lực chắc chắn sẽ không yếu, bằng không cũng sẽ không để một đám lão gia hỏa phải cố kỵ như vậy.
"Đầu đuôi câu chuyện ta đã biết được, người cướp đi Hỗn Độn Hỏa lệnh từ trong tay hắn, còn xin đi ra!" Quách Hoa Khanh cất cao giọng nói, giọng điều coi như ôn hòa.
Thẩm Tường thở dài trong lòng, đành phải rời khỏi phòng khách mà Đỗ Yên Dao cũng đi theo sau lưng của hắn.
Quách Hoa Khanh đánh giá Thẩm Tường, để Thẩm Tường khó chịu giống như bị đao cắt vậy.
"Hỗn Độn Hỏa lệnh đâu?" Quách Hoa Khanh trầm giọng hỏi.
"Ở chỗ này!" Thẩm Tường bây giờ đành phải không tình nguyện lấy ra, hắn chỉ là đáng tiếc cái này còn không cẩn thận xem thì đã phải giao ra.
"Ngươi có biết cái này là thánh vật của Hỗn Độn sơn chứ?" Quách Hoa Khanh lạnh lùng hỏi.
"Đương nhiên biết, đây đúng là đồ tốt." Thẩm Tường nói thật.
"Vậy tại sao ngươi còn muốn cướp đoạt? Ngươi đây chính là xúc phạm uy nghiêm của Hỗn Độn sơn!" Sắc mặt của Quách Hoa Khanh trầm xuống, trong giọng nói mang theo vài phần uy thế.
"Là hắn muốn giết ta trước, hơn nữa hắn còn cầm cái Hỗn Độn Hỏa lệnh này diễu võ giương oai, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là đoạt tới, bằng không ta sẽ giết hắn, sau đó lại cướp đi mọi thứ của hắn!" Thẩm Tường không sợ chết nói, điều này làm cho rất nhiều người đều ứa ra mồ hôi lạnh.
Đỗ Yên Dao lúc này cũng lớn tiếng nói ra: "Tiền bối, Hỗn Độn Sơn ngươi có phép tắc của Hỗn Độn sơn ngươi, người ngoài đi vào nhất định phải tuân thủ phép tắc bên trong, mà Thánh Đan thành cũng có phép tắc của Thánh Đan thành, Lâm Ngọc Sĩ này sau khi vào thành, chẳng những phá hỏng đường của Thánh Đan thành còn khiêu khích ta người thành chủ này, hủy đi binh khí của ta, còn muốn giết người, nếu không phải chúng ta có mấy phần thực lực, chỉ sợ sớm đã là vong hồn dưới tay hắn."
Đỗ Yên Dao biết Quách Hoa Khanh này là người rất coi trọng phép tắc, thiết diện vô tư, cho nên nàng mới dám nói như vậy.
"Không sai, Lâm Ngọc Sĩ đáng chết, hắn chỉ cần xúc phạm phép tắc của các ngươi rơi vào tội tử hình, giết hắn, lấy đi tất cả mọi thứ cũng là chuyện đương nhiên!" Quách Hoa Khanh lạnh lùng nhìn lấy Lâm Ngọc Sĩ, giống như thể nhìn người chết vậy.
"Nhưng là, chỉ cần Lâm Ngọc Sĩ không chết, ngươi vẫn là tranh đoạt Hỗn Độn Hỏa lệnh từ trong tay của hắn, ngươi muốn danh chính ngôn thuận đạt được Hỗn Độn Hỏa lệnh thì trước tiên phải giết chết hắn, ngươi bây giờ động thủ đi!"
Thẩm Tường thật hoài nghi mình nghe lầm, tất cả mọi người ở đây cũng cho rằng như vậy, Quách Hoa Khanh này lại muốn để Thẩm Tường giết chết người của Hỗn Độn sơn bọn hắn!
"Ngươi còn không động thủ sao?" Quách Hoa Khanh đe dọa nhìn Thẩm Tường.
Toàn thân Lâm Ngọc Sĩ run rẩy lên, hắn nghẹn ngào hô: "Muốn giết ta sao? Không có cửa, coi như ta đứng ở chỗ này cho ngươi giết, ngươi cũng đừng hỏng để cho ta rơi một giọt máu, ha ha...ngươi giết không được ta thì tương đương với cướp đoạt Hỗn Độn Hỏa lệnh, Hỗn Độn sơn sẽ theo đó mà bắt lấy ngươi, xử trí ngươi!"
"Trên người của ta có Long giáp Thánh cấp hộ thể, coi như ngươi có Long khí Thánh cấp cũng không đủ lực lượng, đều không thể phá vỡ phòng ngự của ta, nhục thể của ta và linh hồn đều được Long giáp Thánh cấp bảo hộ lấy, ngươi không giết được ta!"
Thẩm Tường cười lạnh nói: "Cái này cũng chưa chắc đâu!"
Nói xong, trong tay hắn lóe lên ánh sáng xanh, một thanh đao lớn màu xanh uy vũ mà bá khí, phát ra một tiếng long khiếu trầm thấp, Thanh Long trên thân đao sinh động giống như thật, tỏa ra khí tức sâm nghiêm.
P/S: Ta thích nào...chương 11