Đêm đen như mực đột nhiên lóe ra từng đạo ánh sáng, vang vọng từng đợt tiếng vang, Thiếu Vân võ quán như là hoàng cung, từng tòa phòng đang liên tiếp ngã xuống, Vân Tiểu Đao, Tiêu Cừu và Từ Vĩ Long, ở chỗ này tiến hành phá hoại trắng trợn, nhưng không có người nào dám ra tay ngăn cản.
Người học vở ở bên trong Thiến Vân võ quán đại đa số đều là công tử ca có thân phận tôn quý, trông thấy đám người Thẩm Tường hung tàn như thế, bọn họ tự nhiên biết bốn người này đều là quyết tâm đấp nát cái Thiếu Vân võ quán này, nói rõ bọn họ căn bản không sợ Liêu Thiếu Vân và Thần tử, nếu như bây giờ bọn họ mà đi ra ngăn cản thì nói không chừng sẽ bị giết chết.
Tuy rằng Liêu Thiếu Vân không ở nơi này, nhưng có thể đập nát mất võ quán của hắn thì cũng không phải dạng vừa đâu.
"Dừng tay cho ta, các ngươi đây là chán sống sao?" Một tiếng quát như sấm truyền đến, làm cho tất cả mọi người giật nảy cả mình.
Bên ngoài Thiếu Vân võ quán có rất nhiều người vây quanh, những người này có người trong thành cũng có người của Thiếu Vân võ quán, nhưng phần lớn trong số bọn họ đều biết giọng nói vừa rồi là của ai.
Đó là thành chru nơi này, tên là Thái Nhạc.
"Tiểu Đao, cái tên này là ai?" Thẩm Tường hỏi, mà đám người Vân Tiểu Đao cùng dừng lại việc phá hoại, tụ tập lại một chỗ.
Bọn họ lo lắng Hàng Ma học viện sẽ xuất động một số lão gia hỏa, cho nên bọn họ phá hoại với tốc độ rất nhanh, toàn bộ Thiếu Vân võ quán đã có hơn phân nửa biến thành phế tích, người bị đánh tổn thương cũng có hơn mấy trăm, đều là người mà Thiếu Vân võ quán mời tới.
"Cái tên này gọi là Thái Nhạc, là thành chủ nơi này, nghe nói là gia hỏa này là một tên tới từ bên trong Hàng Ma học viện, thực lực ở Bách Luyện cảnh đỉnh phong, năm nay đã có tới ngàn tuổi, tuy nói là một tên vô vọng đột phá Niết Bàn cảnh, dựa vào đan dược tăng cường thọ nguyên, nhưng thực lực hắn lại không yếu." Vân Tiểu Đao nói.
Võ giả Bách Luyện cảnh có thể sống tới ngàn năm, thực lực đương nhiên không yếu, nhưng Thẩm Tường lại không sợ chút nào.
"Sư phụ, để cho ta tới!" Tiêu Cừu bước ra một bước, đứng ở trước mặt máy người Thẩm Tường.
Thẩm Tường nhẹ gật đầu: "Chú ý một chút."
Long Tuyết Di đang giám thị động tĩnh xung quanh, một khi có lão gia hỏa có thực lực cường đại xuất hiện thì sẽ lập tức báo tin cho bọn Thẩm Tường chạy trốn, để tránh bị những Niết Bàn cảnh kia bắt được.
Thái Nhạc có bộ dáng trung niên, tuy nhiên đầu đã có chút bạc, dáng người khôi ngô, bên trong đôi mắt lộ ra một cỗ phẫn nộ, bởi vì hắn trông thấy người đến địa bàn của hắn giương oai, lại là bốn tiểu quỷ trẻ tuổi, đặc biệt là Vân Tiểu Đao và Từ Vĩ Long, Liêu Thiếu Vân đã từng phân phó hắn, để hắn chú ý tới hai người này.
"Chó săn của Liêu Thiếu Vân, a không, hẳn là chó săn của Thần tử, các ngươi đến cùng vì tên Vương Thánh Nhân kia đã làm bao nhiêu việc không thể lộ ra ngoài? Ta thế nhưng là nghe nói, Vương Thánh Nhân tên thần côn này có chút đam mê đặc thù..."
Vân Tiểu Đao nói còn chưa hết lời, Thái Nhạc kia chợt quát một tiếng: "Công nhiên nhục mạ Thần tử, các ngươi chết chắc, các ngươi đây chính là đối nghịch với Hàng Ma học viện!"
Vân Tiểu Đao cười lạnh nói: "Thế nhưng là có người tận mắt nhìn thấy một số người áo đen bắt đi một số thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đưa vào bên trong Thần Thánh đường của Hàng Ma học viện..."
Thái Nhạc kia nghe được điều này thì tức giận quát: "Ngậm máu phun người..." Nói xong, đại quyền đánh về phía Vân Tiểu Đao, một trận ánh vàng lóe lên, sát khí nồng đậm nhấc lên một cơn gió lốc, thổi lên mảng lớn phế tích.
"Đối thủ của ngươi là ta." Tiêu Cừu vừa quát, chưởng như lôi điện, khí thế nhanh chóng, mọi người chỉ thấy Tiêu Cừu vung chưởng lên, chính là một đạo kim hồng, trực kích đối diện cự quyền kia của Thái Nhạc.
Ba! Một tiếng vang giòn tan, khuấy động lên một trận sóng khí, thổi lất phất cát bụi, Tiêu Cừu chỉ là một chưởng tùy ý đã đỡ được một quyền mà Thái Nhạc trong trạng thái tức giận, thực lực của tên thiếu niên đầu trọc này để cho người ta kinh thán không thôi.
"Con rùa già ngàn năm, không hảo hảo núp ở bên trong vỏ bọc chờ chết, chính mình thò đầu ra đến cho người chặt, ngươi đây mới là chán sống." Tiêu Cừu cười lớn một tiếng, song chưởng như gió lốc, chưởng pháp cuồng bạo nhưng lại không loạn, chưởng pháp chiếu thức biến hóa kỳ lạ.
Thái Nhạc đột nhiên bị chưởng pháp tinh xảo nhưng lại cuồng bạo như biển công kích, để hắn không kịp trở tay, chỉ có thể ngăn cản, mà trong lòng càng là tức giận, hắn kiêng kỵ nhất là chuyện người khác nhắc tới tuổi của hắn, mà Tiêu Cừu chẳng những nhắc tới mà còn nhục mạ hắn.
Tiêu Cừu là Đại Lực tộc, sinh ra đã có được thần lực, sau khi lực lượng thức tỉnh, hắn lại lấy được kỳ ngộ, liên tiếp đột phá, thực lực không hề tầm thường, mỗi một chưởng của hắn đều ẩn chứa lực lượng phá núi, mà Thái Nhạc tuy rằng có thể trốn tránh hoặc là tiếp được loại chưởng pháp tinh xảo kia của Tiêu Cừu, nhưng bây giờ lại là lực bất tòng tâm.
Thẩm Tường nhìn ra được, lực lượng của Tiêu Cừu càng ngày càng mạnh, đến mức mỗi một bước chân được xê dịch, đều có thể đạp đến mặt đất run rẩy.
Chỉ là trong chốc lát, thân thể khôi ngô kia của Thái Nhạc đã bị Tiêu Cừu đánh trúng mấy chưởng, nhưng mỗi chưởng này lại rất muốn mạng, loại lực lượng này hắn trước nay chưa từng gặp, đó cùng với lực lượng chân khí mà hắn biết có chỗ khác biệt, mà là một loại lực lượng giống như đến từ trên nhục thân, nhưng cũng không phải, bởi vì trong đó còn âm thầm mang theo một loại khí tức kỳ lạ.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Ngực của Thái Nhạc lại bị vỗ trúng một chưởng, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể đã bị chấn động đến vỡ vụn.
"Hừ, nhớ kỹ, lão tử gọi Tiêu Cừu, thành thật nói cho lão tử biết, cái tên Vương Thánh Chân chó má Thần tử gì đó đến cùng để các ngươi những con chó này làm chuyện thương thiên hại lý gì?"
Một cước của Tiêu Cừu đá vào trên vai trái của tên Thái Nhạc kia, một cỗ lực lượng cường đại chấn nát cả một cánh tay, huyết dịch và xương vỡ đâm ra ngoài làn da, đau nhức kịch liệt khiến Thái Nhạc phát ra một tiếng gào to.
"Nói!" Tiêu Cừu đạp một cước ở trên vai phải của Thái Nhạc kia: "Bằng không cánh tay này của ngươi cũng sẽ hỏng luôn."
Vừa rồi loại đau nhức kịch liệt kia, để Thái Nhạc run rẩy một chút, hắn cắn răng nói ra: "Hắn để cho chúng ta ở một số thôn xóm xa xôi, bắt lấy một số đồng nam...dùng để..."
Nói đến chỗ này, một đạo ánh lửa từ trên bầu trời bay vụt xuống đánh vào trên đầu của Thái Nhạc kia, chỉ thấy đầu của Thái Nhạc kia đột nhiên nổ tung lên hóa thành thịt nát.
"Tên đáng chết, ai?" Tiêu Cửu ngửa đầu xem nét, chỉ thấy Liêu Thiếu Vân mặc áo trắng từ trên không trung chậm rãi bay lượn xuống tới, trông thấy nam tử tuấn mỹ này dùng một loại thủ đoạn vừa rồi giết chết Thái Nhạc, mọi người bây giờ bắt đầu có chút tin tưởng, Thần tử kia thật đã làm một số chuyện thương thiên hại lý, bằng không Liêu Thiếu Vân sẽ không diệt khẩu.
Liêu Thiếu Vân nhìn lấy Tiêu Cừu, nhàn nhạt nói ra: "Chính là các ngươi đập Thiếu Vân võ quán của ta? Còn muốn bức bách thành chủ thừa nhận một số chuyện nói xấu Thần tử, các ngươi muốn chửi bới thanh danh của Thần tử, chính là đối phó với Hàng Ma học viện."
Liêu Thiếu Vân không nhận ra được Thẩm Tường đến, hắn chỉ lạnh lùng nhìn lấy Tiêu Cừu, bởi vì Tiêu Cừu làm cho hắn có một loại cảm giác áp bách rất lớn.
"Tiêu Cừu Đại Lực tộc? Hừ, ta sớm đã muốn làm thịt ngươi, ai bảo ngươi là đồ đệ của Thẩm Tường đây? Bây giờ lại tới hủy đi Thiếu Vân võ quán của ta, chịu chết đi!" Khuôn mặt tuấn tú như ngọc của Liêu Thiếu Vân kia, đột nhiên nổi lên một mảnh gân xanh, thân thể đột nhiên phun ra từng đạo ánh sáng vàng kim, nhìn qua giống như là thánh quang, để cho người ta có một loại xung động muốn quỳ bái.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người vội vàng rời xa.
"Bắt ba người còn lại lại, tên trọc đầu này giao cho ta, ta muốn để hắn sống không bằng chết."
Vẻ mặt của Liêu Thiếu Vân trở nên dữ tợn, không phù hợp với ánh sáng vàng thần thánh mà trên người hán thả ra, giống như là một con ma quỷ có thể sử dụng lực lượng thần thánh thuần khiết vậy.
Bốn người Thẩm Tường bị loại ánh sáng này bao phủ, lại có cảm giác khác biệt, bởi vì bọn hắn cảm nhận được một cỗ khí tức rất tà dị, để bọn hắn như là đối mặt với một con Tà Thần đi ra từ trong địa ngục vậy.
"Tiểu quỷ Đại Lực tộc, Thần tử chắc chắn rất thích ngươi." Liêu Thiếu Vân nhe răng cười một tiếng, vỗ ra một chưởng vào hư không, tay Liêu Thiếu Vân đánh ra một trận ánh sáng vàng, hóa thành một bàn tay không có máu thịt, nhìn rất dọa người.
P/S: Ta thích nào...chương 7...hài, Kim Phiếu thôi mà cũng khó khăn nhỉ @@