Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 710 - Chương 710 - Xâm Nhập Long Đàm

Chương 710 - Xâm nhập long đàm
Chương 710 - Xâm nhập long đàm

Sau khi đi tới Thiên Đế thành, Thẩm Tường mới biết được Đông Phương Diệu mà hắn giết chết lại có địa vị rất cao, được coi là người thừa kế của Đông Phương vương triều, tuy nhiên bây giờ lại chết không toàn thây.

Đông Phương Diệu có phải là Thẩm Tường giết chết hay không, đến bây giờ cũng không có một cách nói xác thực nào, cũng không có chứng cứ có thể chứng minh, mà Đông Phương gia chỉ là căn cứ vào treo thưởng của Hàng Ma học viện lúc trước, cho rằng Thẩm Tường là hung thủ.

Sau khi Thẩm Tường đi tới Thiên Đế thành, lập tức biết được Đông Phương gia tuyên bố đình chỉ chinh chiến khăp nơi, trải qua hắn tìm hiểu mới biết được, đây là Hàng Ma học viện lên tiếng, gia gia Đông Phương Diệu kia ở trên Trấn Ma thần điện có địa vị không thấp, gia tộc của hắn đại khai sát giới ở Phàm giới, cái này bị Hàng Ma học viện phản ứng đi lên mới kiềm chế Đông Phương gia khuếch trương.

"Những người âm thầm thâu tóm đằng sau Hàng Ma học viện toàn bộ đều đã chết, hiện tại Hàng Ma học viện đã có chuyển biến rất lớn, đây là chuyện tốt." Thẩm Tường thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu như để cho Đông Phương gia này tiếp tục khếch trương mở rộng nữa thì Tam Giới đại chiến không chưa có tới, cái thế giới mới này đã bắt đầu tụ giết lẫn nhau.

Bên ngoài một cái cung điện rất lớn của Thiên Đế thành, Thẩm Tường sợ hãi thán phục liên tục: "Cái hoàng cung này lại được xây dựng ở bên trong một cái huyền cảnh, cung điện nhìn xa hoa này chỉ là một áci che giấu mà thôi, ở bên trong còn có một cái lối vào đi về huyền cảnh."

Sào huyệt của rất nhiều thế lực lớn đều là xây dựng ở bên trong huyền cảnh, bởi vì bọn hắn đã có năng lực khống chế những cái huyền cảnh kia, ở bên trong sẽ càng an toàn hơn, ví dụ như Thái Vũ môn có Thái Vũ huyền cảnh và Đan Hương Đào Nguyên.

Vốn là Thẩm Tường chỉ muốn đến xem Đông Phương gia tộc này, nhưng không nghĩ tới nơi này có một cái huyền cảnh, điều này làm cho trong lòng Thẩm Tường vô cùng ngứa ngáy, hắn cho rằng bên trong cái huyền cảnh này chắc chắn có rất nhiều bảo bối, nếu như không vào xem thì hắn sẽ ngủ không yên.

Giống như lần trước trà trộn lén lút vào Hàng Ma học viện, Thẩm Tường xử lý một người có thể tự do ra vào huyền cảnh kia, sau khi đạt được ký ức của người kia thì thi triển thuật biến hóa biến thành người đó, rồi nghênh ngang đi vào.

Thẩm Tường biến thành người tên là Đông Phương Vinh, là một võ giả có dung mạo bình thường, là một tiểu đội trưởng của một đội tuần tra, thực lực ở Bách Luyện cảnh dạng này, tuy rằng là họ Đông Phương, nhưng lại không phải là đệ tử của Đông Phương gia, chẳng qua là một tên nô tài có chút thiên phú, sau đó đạt được Đông Phương gia tộc ban cho tính danh.

"Đội trưởng, lúc nào mới cho chúng ta nghỉ, ngươi cả ngày đều có thể đi ra bên ngoài chơi đùa, chúng ta thì thảm rồi, ngày đêm đều phải tuần tra." Một nam tử vẻ mặt đau khổ nói.

Cái tiểu đội này có hơn ba mươi người, đều là võ giả Chân Võ cảnh, tuy nhiên bọn hắn từ nhỏ đã ở Đông Phương gia, là được Đông Phương gia bồi dưỡng lên, đều là nô tài của Đông Phương gia, bảo cái gì thì phải làm cái đó.

"Bên ngoài hiện tại rất loạn, hơn nữa sau khi nhiều cái thế giới dung hợp lại thì trở nên rất lớn, vài ngày trước sau khi có một đám gia hỏa ra ngoài đã không có trở về, vì an toàn của các ngươi, cho nên sẽ có một đoạn thời gian rất dài cấm chỉ các ngươi ra ngoài." Thẩm Tường căn cứ ký ức của Đông Phương Vinh, nói rất hợp lý, mà cũng có dụng ý chính là phòng ngừa những tên làm nô tài nhiều năm này chạy trốn.

Thế giới mới hiện tại lớn như vậy, một khi bọn họ chạy xa thật đúng là rất khó tìm trở về, cho nên Đông Phương huyền cảnh này ra ra vào vào càng nghiêm ngặt hơn.

Nghe được lời này của Thẩm Tường, người trong tiểu đội tuần tra lập tức ủ rũ.

"Tuy rằng không thể đi ra ngoài, nhưng không có nghĩa là không cho các ngươi nghỉ ngơi, hiện tại các ngươi nghỉ ngơi ba ngày, chỉ có thể ở chỗ ở của các ngươi, nhớ kỹ đừng có chạy lung tung." Thẩm tường nói rất rộng lượng, mang theo đám người này thì hành động của hắn thật đúng là rất không tiện.

sau khi tiểu đội tuần tra hơn ba mươi người nghe được, vẻ u sầu ở trên mặt lập tức hiện ra dáng tươi cười, sau đó sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, chạy chậm đến rời đi.

Người mà bây giờ Thẩm Tường biến thành là đội trưởng tiểu đội tuần tra, ở dưới Niết Bàn cảnh, loại thực lực này coi như rất tốt, cho nên hắn có thể đi xung quanh một số nơi ở bên trong huyền cảnh này.

Căn cứ vào ký ức của Đông Phương Vinh kia, Thẩm Tường biết được trong này vẫn là có rất nhiều nơi quan trọng, mà khoảng cách một chỗ gần nhất với hắn là ngay ở tại bên trong một tòa phủ đệ tên là "Hinh Nguyệt".

Bên ngoài Hinh Nguyệt phủ, Thẩm Tường chỉ vừa mới đi tới, một giọng nói nhẹ nhàng đã từ bên trong bay ra: "Đông Phương Vinh, hôm nay làm sao lại một mình ngươi đi tuần tra, đám phế vật kia ở phía sau ngươi đâu?"

Nghe được giọng nói này, nhịp tim Thẩm Tường hơi nhảy loạn một cái, giọng nói ngọt ngào này chính là chủ nhân của Hinh Nguyệt phủ này phát ra, là tỷ tỷ của tộc trưởng Đông Phương gia tộc, gọi là Đông Phương hinh Nguyệt, là một nữ nhân rất đẹp, ở trên trận pháp có trình độ rất cao, rất nhiều trận pháp lợi hại ở bên trong huyền cảnh này đều là một tay nàng bố trí ra, thực lực cực mạnh, nghe nói cao thủ thứ hai bên trong Đông Phương gia tộc.

"Mẹ nó, làm sao lại bị nữ nhân này phát hiện đây?" Thẩm Tường có chút lo lắng sẽ bị nữ nhân này nhìn thấu, hắn vốn là tới gần nơi này lợi dụng Thần Du Cửu Thiên đi vào tìm tòi hư thực, nhìn xem bên trong có cất giấu bảo bối gì hay không chẳng hạn.

Tuy nhiên hắn vẫ là vô cùng bình tĩnh, gặp được loại chuyện này, hắn gặp cũng không phải là ít, cho nên hắn không cảm thấy căng thẳng chút nào.

"Hinh Nguyệt trưởng lão, đám người kia la hét muốn nghỉ định kỳ, nên ta đã để cho bọn họ nghỉ ngơi mười ngày." Thẩm Tường lập tức trả lời, giọng nói và giọng điệu đều giống với Đông Phương Vinh kia như đúc.

"Đi vào." Giọng nói của Đông Phương Hinh Nguyệt mang theo uy nghiêm để cho người ta không thể kháng cự, nhưng nghe lại là thoải mái như vậy.

Thẩm Tường bây giờ chỉ có kiên trì diễn tiếp, hắn đi vào Hinh Nguyệt phủ, căn cứ vào ký ức của Đông Phương Vinh, đi tới trong một gian phòng khách nhỏ trang nhã.

"Đến đình viện đằng sau." Đông Phương Hinh Nguyệt thật giống như biết nhất cử nhất động của Thẩm Tường, trông thấy Thẩm Tường vừa mới ngồi xuống, giọng nói nhẹ nhàng lại truyền đến.

Thẩm Tường lúc này là vạn phần cẩn thận, hắn đột nhiên có chút không muốn tiếp tục đi tiếp, mà là muốn tìm lấy cớ rời đi, hắn lo lắng sẽ bị nữ nhân thông minh này phát hiện ra.

Nhưng lúc hắn căn cứ vào ký ức của Đông Phương Vinh này biết được diện mạo của nữ nhân này thì lại rất muốn nhìn thấy tận mắt.

Đi ra phòng khách nhỏ, đi qua một cái lối nhỏ, hắn đi tới một cái đình viện u nhã an tĩnh, một bóng người xinh đẹp yểu điệu thanh cao đang đứng lặng lẽ bên một cái ao nhỏ, y phục trắng như tuyết trên người kia hơi phiêu động theo gió, từng đợt hương thơm theo gió phả tới, để trong lòng Thẩm Tường âm thầm than thở.

Đông Phương Hinh Nguyệt nhẹ nhàng xoay người lại, mỹ lệ tuyệt sắc khuynh thành kia để Thẩm Tường có một loại cảm giác kinh diễm, nàng ta mỉm cười đối với Thẩm Tường, đôi mắt đẹp mỉm cười, thoạt nhìn là tự nhiên thân thiết như vậy, nhưng khí tức toàn thân nàng phát ra lại nhàn nhật như thể tránh xa người ngàn dặm, cỗ uy áp nhàn nhạt và khí thế này để Thẩm Tường cảm thấy giống như là ở lần đầu tiên hắn trông thấy Liễu Mộng Nhi vậy.

"Bái kiến Đông Phương trưởng lão." Thẩm Tường vội vàng thi lễ một cái.

"Nói cho ta nghe một chút, những ngày vừa qua ở bên ngoài là có chuyện gì xảy ra?" Tay ngọc của Đông Phương Hinh Nguyệt vung lên, ra hiệu Thẩm Tường không cần đa lễ, trên khuôn mặt trứng ngỗng thành thục dáng vẻ thướt tha kia nở ra nụ cười dịu dàng mà quyến rũ, kích động tâm linh thuần khiết kia của Thẩm Tường.

Thẩm Tường vội vàng cúi đầu xuống, sau đó nói nhăng nói cuội nói một số chuyện xảy ra ở bên ngoài trong thời gian này, tuy rằng thế giới mới sinh ra đã hơn hai năm, nhưng Đông Phương Hinh Nguyệt này nhưng không có bước ra khỏi huyền cảnh.

Liền xem như trước kia, Đông Phương Hinh Nguyệt này cũng rất ít ra ngoài, bình thường đều là thông qua trong miệng hạ nhân mà biết được chuyện bên ngoài.

P/S: Ta thích nào...chương 2.

Bình Luận (0)
Comment