Sau khi nghe Thẩm Tường chém gió xong, Đông Phương Hinh Nguyệt thở dài yếu ớt: "Ta đã biết đám lão gia hỏa kia làm như thế thì khẳng định phải làm cha tức giận."
Đông Phương Hinh Nguyệt này mặc dù có dung mạo xinh đẹp của tuổi trẻ, nhưng nàng nhưng chính là một lão gia hỏa, Thẩm Tường thông qua những gì Đông Phương Vinh biết được, ở bên trong Đông Phương gia tộc này, có đôi khi lời nói của Đông Phương tộc trưởng cũng không tính, mà còn phải thông qua một nhóm nguyên lão đồng ý, chính là đám lão gia hỏa trong miệng Đông Phương Hinh Nguyệt.
Mà Đông Phương gia tộc khuếch trương thế lực chính là ý tứ của đám lão gia hỏa này.
"Không có sao?" Đông Phương Hinh Nguyệt chớp chớp mắt nhìn, nhẹ nhàng mà hỏi thăm.
"Sao Hinh Nguyệt trưởng lão không ra ngoài đi một chút, nhìn xem thế giới mới này một chút? Dựa vào thực lực của trưởng lão thì nhất định có thể ở thế giới mới này xông ra một mảnh bầu trời." Thẩm Tường nói ra lời nói trong lòng của hắn, nếu là Đông Phương Vinh lúc trước thì có đánh chết hắn cũng không dám, cho nên điều này làm cho Đông Phương Hinh Nguyệt hơi kinh ngạc.
Thẩm Tường làm như thế cũng là vì để Đông Phương Hinh Nguyệt rời khỏi Hinh Nguyệt phủ, còn để hắn đi xem một chút bên trong trọng địa này ẩn giấu cái gì, lý do hắn tới đây chính là tìm đến bảo bối.
Đông Phương Hinh Nguyệt cúi đầu trầm tư, Thẩm Tường cũng không biết tại sao nàng ta cả ngày trốn ở bên trong huyền cảnh làm gì, nữ nhân có thực lực địa vị có dung mạo như nàng ta, sau khi ra ngoài, ở bên ngoài chắc chắn sẽ được nhiều người ủng hộ, có gì phải sợ? Lại không giống dạng kia bị người treo thưởng kếch xù khắp nơi.
"Đúng rồi, người giết chết Đông Phương Diệu kia đã bắt được chưa? Lá gan của người này thật rất lớn a, cũng dám giết chết Thần tử của Hàng Ma học viện, Hàng Ma học viện chẳng lẽ mặc kệ sao? Có tư liệu cặn kẽ liên quan tới người này không?" Đông Phương Hinh Nguyệt tò mò hỏi.
Trái tim Thẩm Tường đột nhiên thít chặt lại, thế mà lại hỏi chuyện của hắn: "Chưa bắt được, hậu trường của người này rất cứng, tu luyện Tái Cực Hàng long công, là sư thúc của tam đại cự đầu của Thái Vũ môn, ngày đó hắn là đường đường chính chính phế bỏ Thần tử kia, về phần Đông Phương Diệu có phải hắn giết chết hay không thì đến bây giờ còn không có chứng cứ."
Trên mặt ngọc của Đông Phương Hinh Nguyệt tràn đầy kinh ngạc: "Thái Cực Hàng Long công! Không nghĩ tới thật sự tồn tại, khó trách hắn có thể phế bỏ Thần tử, hắn còn quá trẻ đã có được gặp gỡ bực này, Đông Phương Diệu nhưng còn kém rất rất xa a."
Được mỹ nhân tán dương, trong lòng Thẩm Tường đương nhiên cao hứng, mà Đông Phương Hinh Nguyệt lại không biết Thẩm Tường bây giờ đang đứng ở trước mặt nàng.
"Hinh Nguyệt trưởng lão, người này giết chết Thiếu chủ, tại sao không gia tăng treo thưởng, chỉ là một tỷ tinh thạch thì rất khó để cho người ta động tâm, dù sao phía sau người này còn có rất nhiều cường giả lợi hại che chở, không chỉ tam đại cự đầu của Thái Vũ môn, ví dụ như nổi danh của Phàm Võ giới là Nữ Đế của Thần Binh Thiên quốc, chưởng môn cua môn phái đan dược Đan Hương Đào Nguyên, đều là núi dựa của hắn." Thẩm Tường thật sự là cảm thấy cái tiền thưởng này quá giản dị, để trong lòng của hắn có chút khó chịu.
Nghe được trong miệng Thẩm Tường nói lên nữ nhân lợi hại, Đông Phương Hinh Nguyệt đột nhiên cảm thấy rất hứng thú, nàng ta vẫn là lần đầu tiên nghe được có nhân vật nổi tiếng như vậy, nàng ta vội vàng truy vấn: "Nữ Đế của Thần binh Thiên quốc và Chưởng môn môn phía đan dược Đan Hương Đào Nguyên? Các nàng là có địa vị gì?"
"Địa vị lớn đây, tuy rằng đây cũng chỉ là ở thế giới của bọn hắn tới nói, ta dám nói chỉ cần người đầu óc không có bệnh đều sẽ không vì một tỷ tinh thạch đi đắc tội hai nữ nhân này." Thẩm Tường nhìn ra Đông Phương Hinh nguyệt này "Hứng thú".
Hắn suy đoán, Đông Phương Hinh Nguyệt cảm thấy mình là cao thủ tịch mịch, không thể gặp được một số nữ nhân có thực lực sánh vai với nàng, cho nên mới cả ngày ở bên trong huyền cảnh.
"Đông Phương Diệu xa xa không đáng một tỷ tinh thạch, chỉ là những lão gia hỏa kia lấy ra làm ngụy trang, lấy bắt lấy gọ là Thẩm Tường kia là để lấy cớ đánh hạ Thần Võ đại lục kia." Đông Phương Hinh Nguyệt nói đến để Thẩm Tường âm thầm chửi mắng.
Điều này làm cho hắn không vui một trận, tuy rằng được treo thưởng không phải là một chuyện tốt, nhưng khả năng hấp dẫn được ánh mắt của thế lực đệ nhất thế giới mới này, nói như vậy cũng là một chuyện rất quang vinh, nhưng bây giờ thế mà chỉ là một cái ngụy trang mà thôi.
"Đông Phương Vinh, ngươi biết lai lịch của Nữ Đế thần binh và nữ chưởng môn của Đan Hương Đào Nguyên kia sao? Nếu như ngươi nghe ngóng giúp ta thì ta sẽ lấy cái này khen thưởng cho ngươi." Đông Phương Hinh Nguyệt lấy ra một thanh kiếm lớn rộng bằng bàn tay, từ linh văn phía trên phóng xạ ra ánh sáng rực rỡ đến xem, đây thế nhưng là một cái Bảo khí có đẳng cấp rất cao.
Tuy rằng ở trong mắt Thẩm Tường chỉ là đồ rác rưởi, nhưng hắn lại làm bộ vẻ kinh ngạc.
Trông thấy khắp khuôn mặt Thẩm Tường là vẻ mặt muốn có, Đông Phương Hinh Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ta chỉ là muốn tìm một số nữ nhân có thực lực tương đương tới luận bàn giao lưu."
"Thì ra là thế, nói như vậy Hinh Nguyệt trưởng lão không phải là muốn đi tìm các nàng quyết đấu chứ?"
Trong nội tâm Thẩm Tường giật mình, hắn cũng không muốn mang tai vạ đế cho hai nữ nhân của mình, tuy rằng Đông Phương Hinh Nguyệt này nhìn người vật vô hại, nhưng có trời mới biết nàng có phải là một mỹ nhân độc ác hay không, đặc biết là loại tâm tư đố kỵ của nữ nhân là rất nặng, khinh khủng nhất.
"Không phải, ngươi nhanh đi điều tra cặn kẽ tài liệu về các nàng một chút, nếu có người trách tội ngươi thất trách, ta chống đỡ giúp ngươi." Đông Phương Hinh Nguyệt thúc giục nói.
Hiện tại Thẩm Tường càng thêm nhìn ra được Đông Phương Hinh Nguyệt này vậy mà quan tâm đối với nữ nhân như vậy, hắn cười nói: "Hinh Nguyệt trưởng lão, không cần đi điều tra, ta trước đó đều đã nghe ngóng được, nói thật ra ta cũng muốn lấy được một tỷ (10 ức) tinh thạch treo thưởng kia, cho nên rất nhiều chuyện về tiểu tử này đều được ta nghe rất cẩn thận."
"Mau nói." Dáng vẻ của Đông Phương Hinh Nguyệt như thể không thể chờ đợi được nữa.
"Trước tiên nói vê Nữ Đế Thần Binh này đi, nàng ta tu luyện chính là Băng Phong thần công..." Thẩm Tường vừa nói tới chỗ này, trên mặt Đông Phương Hinh Nguyệt tràn đầy vẻ chấn kinh, trên mặt ngọc còn mang theo một vệt hưng phấn kỳ lạ.
"Nàng ta chủ yếu lấy luyện khí bày trận làm chủ, điểm ấy cũng giống với Hinh Nguyệt trưởng lão, trình độ rất không tệ, rất nhiều cường giả của Thần Vũ đại lục lấy giá cao mời nàng luyện chế một số pháp khí chẳng hạn." Thẩm Tường tiếp tục nói, đồng thời lặng lẽ quan sát đến sắc mặt biến hóa của Đông Phương Hinh Nguyệt.
"Xem ra ta phải đi chiếu cố nữ nhân này, không biết trình độ của nàng so với ta thì như thế nào." Đông Phương Hinh Ngueyẹt nhìn lên trời xanh, thì thầm lẩm bẩm.
Thẩm Tường tiếp tục nói: "Thẩm Tường kia sở dĩ đạt được sự che chở của nàng là bởi vì đồ đệ của nàng là Tiết Tiên Tiên là thê tử của Thẩm Tường, cho nên..."
"Đồ đệ nàng ta có trình độ thế nào?" Đông Phương Hinh Nguyệt cắt ngang lời Thẩm Tường, hỏi.
"Hình như không tệ, tuy rằng rất ít xuất thủ, nhưng có thể trở thành đồ đệ của Nữ Đế thần binh thì có thể nhìn ra thiên phú của nàng." Thẩm Tường hiểu rõ nhất đối với mấy chuyện này, trông thấy Đông Phương Hinh Nguyệt có ham muốn rời đi nơi này, trong lòng Thẩm Tường cao hứng không thôi.
"Vậy nữ chưởng môn của Đan Hương Đào Nguyên kia thì sao?" Đông Phương Hinh Nguyệt lại hỏi.
"Là luyện đan, là nữ Đan Vương số lượng không nhiều, ta nghĩ cái này ở toàn bộ thế giới mới này cũng không nhiều đi!" Thẩm Tường nói.
"Xác thực không nhiều, những lão gia hỏa kia du lịch qua nhiều cái thế giới ngay cả Đan Vương cũng không thấy qua mấy cái chớ nói chi là nữ Đan Vương." Mặt ngọc tuyệt mỹ kia của Đông Phương Hinh Nguyệt đột nhiên bình tĩnh lại, nàng ta ném một thanh bảo kiếm cho Thẩm Tường liền hỏi: "Nói phương pháp đi Thần Võ đại lục kia cho ta."
"Trước tiên truyền tống đến Vương Giả đại lục rồi lại từ Vương Giả đại lục truyền tống đến Thần Võ đại lục, đi tới đó tùy tiện hỏi bất cứ người nào cũng có thể biệt vị trí của Thần Binh Thiên quốc và Đan Hương Đào Nguyên."
Thẩm Tường nói xong, một cơn gió kèm theo hương thơm thấu tâm can người thổi tới, mỹ nhân đã biến mất không thấy.
"Quả nhiên là ngực to mà không có não a!" Thẩm Tường cười thầm trong lòng, sau đó thi triển Thần Du Cửu Thiên thu hết Hinh Nguyệt phủ này vào trong mắt.
P/S: Ta thích nào...chương 3