Đông Phương Tĩnh đúng là một nữ tử hiền lành rất đơn thuần, tuy rằng nàng ta không còn là một thiếu nữ, nhưng đầu óc của nàng ta lại giống như là một tiểu nha đầu mấy tuổi vậy.
"Đại ca ta sẽ không gạt ta, đại ca ta là người tốt, nhị ca ta mới là bại hoại, cho nên ta không tin nhị ca ta, càng không tin ngươi cái tên đại bại hoại này hơn." Đông Phương Tĩnh che lấy bộ ngực đẫy đà kia của nàng rất chặt chẽ, núp ở trong nước, trên mặt u oán tràn ngập thẹn thùng và tức giận, nàng ta không có khóc lên đã để Thẩm Tường cảm thấy rất kinh ngạc.
"Ngươi đã nói ta là đại bại hoại, như vậy ngươi cho là ta hiện tại có lẽ là nên làm một số chuyện gì đó đối với ngươi a?" Trên mặt Thẩm Tường tràn ngập nụ cười tà dị gian ác, Đông Phương Tĩnh nhìn thấy thì phương tâm nhảy loạn lên, tràn ngập sự sợ hãi, nàng ta tuy rằng đơn thuần nhưng cũng biết một chút về chuyện giữa nam và nữ, trông thấy vẻ mặt này của Thẩm Tường, hai chân nàng ta khép chặt chẽ hơn.
"Cầm đi đi, nếu ta là tên đại bại hoại thì ngươi sớm đã bị ta ăn đến ngay cả xương cốt cùng không chừa rồi." Thẩm Tường ném chiếc nhẫn tới cho tiểu mỹ nhân.
Điều này cũng làm cho Đông Phương Tĩnh cảm thấy rất ngoài ý muốn, sau khi nàng ta tiếp nhận nhẫn chiếc nhẫn, rất ngây ngô: "Xoay người sang chỗ khác, ta muốn mặc quần áo."
Thẩm Tường bây giờ biết tại sao Đông Phương gia không có đồ đần này chạy loạn ra ngoài, đồ đần giống như vậy, một đứa bé cũng có thể lừa nàng ta được.
Hắn thở dài bất đắc dĩ một hơi, sau đó xoay người sang chỗ khác, muốn rời khỏi đầm nước này.
"Ai...chờ một chút, cám ơn ngươi trả nhẫn trữ vật giới chỉ lại cho ta." Đông Phương Tĩnh cái đồ đần này nũng nịu mà nói, điều này làm cho Thẩm Tường thiếu chút nữa thì ngã xuống, chiếc nhẫn kia vốn chính là của nàng, trả lại cho nàng ta là đương nhiên lại còn nói lời cảm tạ với người khác.
Thẩm Tường quay đầu lại, đang định nói "Không cần khách khí" lại trông thấy tiểu mỹ nhân này dùng một tấm vải lau sạch lấy nước trên người, tấm vải kia vừa vặn chà sát qua bộ ngực to thẳng kia của nàng ta, ép đỉnh đỏ ửng của ngọn núi tuyết trắng kia hiện ra ngoài, thấy vậy Thẩm Tường thiếu chút nữa thì máu mũi phụt ra ngoài.
"A...." rít lên một tiếng, xuyên thẳng trời cao!
"Ngươi...ngươi...ô ô ... bị ngươi nhìn thấy ... ngươi cái tên đại bại hoại này ... ô ô ..."
Tiểu mỹ nhân ngu ngốc này đột nhiên khóc lớn lên, nước mắt như mưa kia, bộ dáng đáng yêu điềm đạm kia thấy làm cho người đau lòng, nhưng lúc nàng ta khóc lên thì hai tay vuốt mắt, thỏ tuyết lớn bỗng nhiên bắn xuân mang ra ngoài trống rỗng lộ ra trước mặt Thẩm Tường, theo tiếng khóc nức nở của nàng ta, con thỏ tuyết trắng xinh đẹp còn rung động mạnh hơn, kích thích từng đột sóng xuân mập mờ, thấy vậy để cho người ta tình mê ý loạn.
Thẩm Tường lúc này tay không cử động, không biết nên làm sao bây giờ, hắn thật ra thì rất muốn nói, "Thật ra thì ta đã sớm thấy được" tuy nhiên hắn biết nếu nói như vậy đi ra, cái đồ đần này chắc chắn sẽ khóc đến càng thương tâm hơn.
"Nhanh mặc quần áo tử tế vào a, bằng không sẽ bị ta nhìn thấy hết!" Đúng lúc này, Long Tuyết Di giả giọng Thẩm Tường nói, sau khi Đông Phương Tĩnh nghe được thì khuôn mặt đỏ lên, hốt hoàng vội vàng dùng quần áo che thân thể lại.
Thẩm Tường thật khôn còn gì để nói, nếu như là nữ nhân bình thường vừa rồi chắc chắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo vào, nhưng cái đồ đần này lại chòn chậm rãi lau nước trên thân thể mềm mại.
"Cầm lấy đi, xem như ta bồi thường ngươi." Thẩm Tường lấy ra mấy bộ quần áo còn có vài đôi giày xinh đẹp, đây đều là hắn ở Thánh Đan giới, lựa chọn tỉ mỉ mà mua được, đều là thuần chế tác thủ công, vật liệu chế tác đề là vật hiếm có, hơn nữa còn rất xinh đẹp.
Quả nhiên, đồ đần này chẳng mấy chốc đã bị những quần áo đẹp đẽ này hấp dẫn, vội vàng nhận lấy, vừa khóc sụt sùi, vừa lật tới lật lui xem những y phục và giày này, nếu như không phải Thẩm Tường ở chỗ này, nói không chừng nàng ta sẽ lập tức thay vào đi ngắm thử một chút.
"Thật xin lỗi a, ta không phải cố ý, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra đi, y phục này thích chứ?" Thẩm Tường một mặt thành khẩn mà xin lỗi.
Ở trên đôi mắt đẹp của tiểu mỹ nhân còn chứa một vũng nước mắt, sau khi nàng ta lau sạch sẽ, dùng giọng nói ngọt ngào mà dịu dàng kia nói ra: "Ngươi không được nói cho người khác biết, bằng không danh tiết ta khó giữ được, còn có...cám ơn quần áo ngươi đưa cho ta."
Thẩm Tường cười: "Như vậy ta còn có phải là đại bại hoại không?"
Vẻ mặt thành thật của Đông Phương Tĩnh nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Ngươi không phải là đại bại hoại, nhưng ngươi vẫn có phần xấu, ngươi là tiểu bại hoại!"
Điều này làm cho Long Tuyết Di và Tô Mị Dao ở bên trong U Giao giới phải phọt cười.
"Sau này phải chú ý, đừng một mình chạy loạn khắp nơi, ngươi chỉ là gặp ta, nếu như gặp phải kẻ khác thì ngươi bây giờ sớm đã bị lừa đảo mang sang Trung Quốc bán đi rồi, ta đưa ngươi về thành đi." Thẩm Tường vốn là muốn đi thẳng một mạch, nhưng vẫn là có chút không đành lòng.
Đông Phương Tĩnh gật nhẹ đầu, sau đó sửa sang y phục, tiểu mỹ nhân cứ khờ khạo ngây thơ như vậy đi theo tiểu bại hoại này ra khỏi khu rừng, một chút cảnh giác cũng không có.
Loại đồ đần này có thể nói là vạn năm khó gặp một lần, nhưng hôm nay Thẩm Tường lại gặp được.
"Tĩnh Tĩnh, ngươi đừng nói cho đại ca ngươi ta tới tìm người, chuyện liên quan với ta, ngươi cũng đừng nói cái gì, coi như bị đại ca ngươi nhìn ra chút gì đó, ngươi cũng phải ngậm miệng không trả lời, biết chưa?" Thẩm Tường nói rất chân thành.
Tiểu mỹ nhân cũng gật đầu rất nghiêm túc nói: "Ta chắc chắn không nói ra, chuyện ta đáp ứng người khác ta chắc chắn có thể làm được."
"Thật không hiểu sao ngươi lại có thể tu luyện tới tình trạng này?" Thẩm Tường thở dài nói, đầu dạng này có thể trở thành võ giả Bách Luyện cảnh quả thật đúng là để cho người ta không thể nào hiểu nổi.
"Rất nhiều người đều nói với ta như vậy, nhưng là ta chỉ cần căn cứ ở trên công pháp mà tu luyện, là chân khí của ta có thể gia tăng, hơn nữa lúc luận võ, ta cũng có thể căn cứ võ kỹ đối phương mà làm ra phán đoán, sau đó tiến hành đánh trả, người ta cũng không đần, ngay cả đại ca ta cũng không phải là đối thủ của ta, tại sao nhiều người nói ta là đồ đần như vậy?" Tiểu mỹ nhân rất ủy khuất mà nói, trong tay vuốt vuốt một đồ trang sức nhỏ mà Thẩm Tường cho nàng.
Điều này làm cho Thẩm Tường khó mà tin được, Đông Phương đại thiếu vậy mà không phải là đối thủ của nha đầu này!
Đi ra khu rừng không bao lâu thì sắp đến Thiên Đế thành.
"Ta không vào thành, ngươi cầm cái này đi, người khác hỏi ngươi thì ngươi nói là nhặt được, đây là ta đưa cho ngươi, chỉ có thể cho chính ngươi ăn, là cho ngươi dùng để bảo mệnh." Thẩm Tường đưa cho mỹ nữ đồ đần này một cái hộp ngọc nhỏ.
Đông Phương Tĩnh vừa mở hộp ngọc ra thì mùi thuốc nồng nặc đã dâng trào đi ra, chỉ thấy hai viên đan dược tỏa ra hào quang, nằm ngay ngắn ở trong hộp ngọc.
"Đây là...đây là Hoàn Mệnh đan!" Hai mắt đẹp của tiểu mỹ nhân trợn tròn xoe.
"Nhanh đậy nắp lại, cất đi!" Thẩm Tường thúc giục nói.
"Thứ này rất đắt, ta không thể nhận!" Đông Phương Tĩnh bĩu môi nói, quả thực là muốn trả Hoàn Mệnh đan này lại cho Thẩm Tường.
"Cầm lấy đi đây là bồi thường ta đưa cho ngươi, trong lòng ta cảm thấy hổ thẹn đối với ngươi, ngươi nhận lấy đi bằng không ta sẽ rất khó chịu." Thẩm Tường một mặt đứng đắn mà nói.
"Ngươi thật là một người tốt." Đông Phương Tĩnh nở ra nụ cười ngọt ngào đối với Thẩm Tường.
"Ta vốn chính là người tốt, lần sau đừng có mà giả mạo ra, đó là chuyện rất nguy hiểm." Thẩm Tường dặn dò.
Đông Phương Tĩnh gật nhẹ đầu, sau đó nhảy nhảy nhót nhót mà đi.
"Đồ đần như vậy không lừa đảo đi thì đáng tiếc." Thẩm Tường có chút hối hận mà nói, hai viên Hoàn Mệnh đan cũng là Tô Mị Dao để Thẩm Tường cho, nữ tử đơn thuần như vậy cũng không nhiều, để cho người ta thương mến.
Sau khi Đông Phương Tĩnh đi xa, Thẩm Tường biến thành một người đàn ông trung niên bình thường, đi vào bên trong Thiên Đế thành, hắn muốn nhìn Hiên Long tháp sau khi bị hủy diệt đi kia một chút xem Thiên Đế thành có phản ứng gì.
P/S: Ta thích nào...chương 7