Tộc trưởng Đông Phương gia này, chỉ có người của Đông Phương gia mới biết được, làm được mà cảm thấy biệt khuất a, tùy tùy tiện tiện là bị người khác đạp xuống, mà lại nói cái gì cũng không có người nghe, mà người ngàoi lại cảm thấy Tộc trưởng này rất lợi hại, rất quang vinh.
"Nếu như các ngươi là vì chuyện Hiên Long tháp mà đến, vậy thì xin về đi, muốn ta bồi thường? Không có cửa đâu! Nếu là vì Đông Phương Diệu kia, các ngươi cũng phải thất vọng, hắn chết không hề có một chút quan hệ nào với ta hết, chỉ là ta đắc tội tên Thần tử chó má kia, hắn mới cố ý nói xấu ta, tuy nhiên bây giờ Thần tử đã bị ta làm thịt, không có chứng cứ, ta biết rất khó chứng minh lời nói của ta."
Thẩm Tường không đợi đối phương mở miệng đã từ từ mà nói, điều này làm cho một đống lời nói mà Đông Phương Siêu Quần nghĩ kỹ chết từ trong trứng nước.
Trong lòng Cổ Đông Thần và Vũ Khai Minh đều âm thầm kinh ngạc, Thẩm Tường bị người khác treo thưởng lại còn dám chạy tới địa bàn của người ta, hủy người ta một tòa tháp giá trị đắt đỏ như vậy, loại người này mặc kệ là ở cái thế giới nào cũng có thể làm ra loại chuyện lớn này tới.
"Nói đều bị ngươi nói, không sai, chúng ta là vì chuyện Hiên Long tháp và Đông Phương Diệu mà tới, ngươi đã đều nói như vậy, xem ra chúng ta cũng không cách nào truy cứu." Đông Phương Siêu Quần đứng dậy, nghiêm túc nói ra: "Ta hiện tại tuy rằng còn là Tộc trưởng của Đông Phương gia, nhưng ta không có quyền lực gì, mà bây giờ người chưởng quản Đông Phương gia sẽ không để Trấn Ma thần điện vào trong mắt, các ngươi tự lo thân cho tốt đi."
Sau khi Đông Phương Diêu Quần mang theo nhi nữ rời đi, sắc mặt Thẩm Tường trở nên nghiêm túc lên, Đại trưởng lão của Đông Phương gia tộc kia thổi phồng lên muốn bắt lấy hắn, chính là vì kiếm cớ tiến công Thần Võ đại lục, bởi vì đây là một trong những nơi có thế lực mạnh nhất ở Phàm Võ giới, hơn nữa trong này còn có Thái Cực Hàng Long công.
Thẩm Tường đột nhiên hiểu, Đông Phương gia kia tại sao muốn bắt hắn, chính là vì Thái Cực Hàng Long công kia, mà Hoàng Cẩm Thiên cũng ở nơi đây, cho nên bọn họ mới tìm loại cớ này.
"Đông Phương gia rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?" Cổ Đông Thần sau khi đưa tiễn Đông Phương Siêu Quần thì trở lại trong phòng khách.
Thẩm Tường nói ra: "Tỷ tỷ của Đông Phương Siêu Quần bị cho là phản đồ, sau đó những trưởng lão kia liên hợp lại, đá tộc trưởng này xuống đài, để Đông Phương Siêu Quần đi bắt tỷ tỷ hắn trở về, nhưng cái này xem ra là không thể nào."
"Xem ra đại quân Đông Phương gia tộc không bao lâu nữa sẽ lại tới đây, bọn họ là hướng về phía Thái Cực Hàng Long công mà tới."
Thái Cực Hàng Long công sớm ở trước kia, ngay tại Phàm Võ giới đã nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, nhưng về sau được Thẩm Tường hóa giải, bởi vì hắn trợ giúp rất nhiều thế lực tìm kiếm được võ kỹ mà tổ tông bọn họ lưu lại, bây giờ thì khác, bởi vì đây là thế giới mới, nghe được loại thần công vô song trên đời này, ai không muốn cướp đoạt?
"Đông Phương Siêu Quần, không nghĩ tới ngươi cũng là một tên phản đò, vậy mà chạy tới nơi đây, ngươi đến cùng là có mưu đồ gì?" Đột nhiên, một giọng nói mang theo vẻ tức giận vang vọng trên Thái Vũ môn, điều này làm cho sắc mặt mấy người Thẩm Tường trở nên nghiêm túc.
"Là đại trưởng lão của Đông Phương gia." Thẩm Tường vội vàng đứng dậy, rời khỏi phòng khách.
Cổ Đông Thần và Thẩm Tường cùng đi về phía cửa lớn, Vũ Khai Minh thì đi gọi trưởng lão của Thái Vũ môn tới.
Người của Đông Phương gia vậy mà lại tới nhanh như vậy, còn là một đám người, lợi dụng truyền tống trận truyền tống đến cổng Thái Vũ môn.
Một cỗ khí tức mãnh liệt truyền đến, Thẩm Tường vội vàng hô: "Có người động thủ!"
Sau khi đi tới cửa, chỉ thấy vẻ mặt của Đông Phương Siêu Quần trở nên khó coi, khóe miệng có vết máu, hắn một tay che phần bụng, lạnh lùng nhìn lấy đại trưởng lão.
"Đông Phương Lăng Vân, ngươi quả nhiên đủ hung ác!" Đông Phương Siêu Quần lại bị đại trưởng lão kia đánh một chưởng, nhìn tình huống là bị thương rất nặng.
"Cha, ngươi thế nào?" Trên mặt ngọc của Đông Phương Tĩnh tràn đầy vẻ lo lắng, đỡ lấy phụ thân nàng.
"Ngươi là phản đồ của Đông Phương gia, tỷ đệ các ngươi đều là như vậy, đối phó với phản đồ thì phải như thế." Trên khuôn mặt già của Đông Phương Lăng Vân tràn đầy vẻ âm tàn, làm đại trưởng lão, hắn vì vững chắc quyền thế của mình ở Đông Phương gia, nhất định phải trừ bỏ Đông Phương Siêu Quần và Đông Phương Hinh Nguyệt đôi tỷ đệ có thực lực cường hãn này.
Cửa lớn của Thái Vũ môn, bị mười mấy tên Niết Bàn cảnh có thực lực cường đại làm chủ, lấy Đông Phương Lăng Vân làm cầm đầu, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua Thái Vũ môn bị địch nhân vây công như thế.
"Tĩnh Tĩnh, ta không sao!" Đông Phương Siêu Quần nói xong, lại nôn một ngụm máu lớn.
"Phản đồ!" Đúng lúc này, Đông Phương Hiên Long kia dùng khoái kiếm đâm ra, đâm vào ngực của Đông Phương Siêu Quần, xuyên qua thân thể.
Nhi tử đâm lão cha! Điều này làm cho đám người Thẩm Tường sợ ngây người, hơn nữa còn là ở sau lưng hung hăng một kiếm!
"Nghiệt tử!" Đông Phương Siêu Quần trong lòng giận dữ, võ tới một chưởng về phía nhi tử của mình, nhưng lại được đại trưởng lão Đông Phương Lăng Vân ngăn cản lại.
"Ngay cả con của ngươi cũng cho rằng ngươi là phản đồ, ha ha..." Đông Phương Lăng Vân cười lớn.
Trong mắt Đông Phương Tĩnh chứa nước mắt, la lớn: "Ngươi không phải đại ca của ta, ngươi là đại bại hoại, ngươi ra tay đối với cha!"
Thẩm Tường liếc mắt đã nhìn ra được, Đông Phương Hiên Long này sớm đã bán cha của hắn đi, bằng không lão cha hắn sẽ không vừa mới rời Thái Vũ môn thì đã bị đại trưởng lão dẫn người bắt lấy.
Trong lúc Đông Phương Lăng Vân cười to, lại một chưởng hung hăng vỗ vào trên người Đông Phương Siêu Quần, đánh cho hắn bay ngược, va vào vách tường bên cạnh cửa chính.
Đông Phương Lăng Vân hiện tại như ý, có thể danh chính ngôn thuận diệt trừ tộc trưởng, mà cái tên Đông Phương Hiên Long vừa bán đi lão cha của mình kia thì trên mặt nở ra nụ cười âm tàn, đứng ở sau lưng đại trưởng lão.
Trên khuôn mặt Đông Phương Tĩnh trượt xuống lấy nước mắt, sau khi nàng ta trông thấy phụ thân của mình bị trọng thương cũng không lo được nàng ta thực hiện lời hứa đối với Thẩm Tường, lấy một viên Hoàn Mệnh đan ra để vào trong miệng của Đông Phương Siêu Quần.
Điều này làm cho cả đám Đông Phương Lăng Vân giật mình không thôi, Hoàn Mệnh đan này ở trong mắt bọn hắn chính là vật trân quý, tiểu nha đầu này lại có, hơn nữa còn là hai viên.
Đông Phương Lăng Vân vô cùng nóng mắt, mặt mo tràn ngập ghen ghét, ngay vào lúc hắn muốn ra tay cướp đoạt, Cổ Đông Thần lên tiếng.
"Nơi này là địa bàn của Thái Vũ môn chúng ta, ngươi dám thử động thủ thử một lần nữa xem!" Giọng nói của Cổ Đông Thần tràn ngập phẫn nộ, lúc này hắn rất đồng cảm với Đông Phương Siêu Quần, đặc biệt là lúc bị con trai của mình thọc cho một kiếm.
"Hừ, người khác sợ Thái Vũ môn ngươi, Đông Phương gia chúng ta không sợ, tiểu nha đầu này trộm lấy đan dược trân quý của Đông Phương gia chúng ta, ta chỉ muốn bắt về mà thôi." Đông Phương Lăng Vân lớn tiếng nói.
Thẩm Tường gặp qua rất nhiều loại người không muốn mặt, nhưng loại người quá không muốn mặt này vẫn là lần đầu tiên trông thấy.
"Ngươi dựa vào cái gì nói đó là Hoàn Mệnh đan của Đông Phương gia các ngươi?" Thẩm Tường cười lạnh hỏi, mà lúc này đông đảo cường giả của Thái Vũ môn cũng thi nhau đi tới cửa, trận thế kia để đám người Đông Phương Lăng Vân hơi kinh hãi.
"Hừ, nàng ta là một cái nha đầu nho nhỏ, ngoại trừ trộm, còn có thể lấy được từ chỗ nào?" Đông Phương Lăng Vân lúc này không dám hành động thiếu suy nghĩ, bằng không chém giết nhau, bọn họ bên này cũng sẽ tổn thất nặng nề, hắn không nghĩ tới bên trong Thái Vũ môn vậy mà ẩn giấu đi nhiều cường giả như vậy.
"Ta đưa cho nàng, cái này chẳng lẽ không được sao?" Thẩm Tường cười lạnh nói.
"Ha ha... chỉ bằng ngươi? Ngươi chịu bỏ Hoàn Mệnh đan ra đưa cho nha đầu này? Tuy rằng các ngươi khả năng có gian tình, nhưng loại nói láo này ai sẽ tin?" Đông Phương Lăng Vân cười lớn nói, sau lưng hưans những cường giả khác trên mặt cũng đầy vẻ giễu cợt.
"Là hắn đưa cho ta, hắn cho ta hai viên." Đông Phương Tĩnh trông thấy phụ thân nàng tốt lên rất nhiều, lau khô nước mắt, giọng dịu dàng nói.
"Ha ha..." Đông Phương Lăng Vân cười ha hả: "Cái nha đầu ngu xuẩn này vậy mà cũng học được nói dối, ta xem ngươi là trộm được từ Đông Phương gia chúng ta đi!"
Thẩm Tường lắc đầu thở dài: "Không phải chỉ là Hoàn Mệnh đan thôi sao? Ta có một đống lớn, không tin ngươi nhìn!"
Nói xong, Thẩm Tường lấy ra một cái hộp ngọc, hắn mở hộp ngọc ra, dược khí kia như là gió lớn trùng kích ra ngoài, ánh sáng của từng viên đan dược lấp lóe lên, thiếu chút nữa chọc mù ánh mắt của mọi người!
P/S: Ta thích nào...chương 9...Cảm ơn Hoa Công Tử 2000 TLT, leduc95: 20KP