"Mẹ nó, làm loạn như vậy, đến lúc đó làm sao thủ được? Lại còn có một đám chó có dã tâm." Vẻ mặt của Hoàng Cẩm Thiên trở nên trầm trọng: "Ngươi cần phải tăng tốc tăng thực lực lên, ít nhất phải vượt qua Niết Bàn kiếp, bước vào Niết Bàn kiếp, bằng không đến lúc đó ngươi trốn đến chỗ này của ta."
Thẩm Tường bĩu môi nói: "Ta mới không tránh, ta hiện tại đã tu luyện Hàng Ma kình tới đại viên mãn rồi đây."
"Hừ, quả thật có chút bản sự, ta mặc dù tổ hợp những tâm pháp kia, nhưng lại không có cách nào luyện thành, xem ra cùng với Trấn Ma thần công kia một kiểu dạng, khó luyện a!" Hoàng Cẩm Thiên đối với cái này có chút ảo não, võ công đồ đệ của hắn có thể học được mà hắn vậy mà không học được, điều này làm cho hắn cảm thấy rất là khó chịu.
Bởi vì chuyện của Hàng Ma kình, tâm tình của Hoàng Cẩm Thiên đột nhiên thật không tốt, sau khi dùng phương thức rất thô bạo đưa tiễn Thẩm Tường thì bắt đầu luyện công.
Sau khi Thẩm Tường đi lên, khoảng cách tới sự kiện kia đã qua một ngày, mà Đông Phương Lăng Vân hiện tại cũng không dám lại có ý đồ với Thái Vũ môn, nếu như không phải Hoàng Cẩm Thiên giữ bọn hắn lại cho hậu bối của Thái Vũ môn thì bọn họ khoảng trăm người chỉ sợ toàn bộ đều phải chết ở cửa chính của Thái Vũ môn.
Loại thực lực đó, chỉ có một cái lý do có thể giải thích, đó là thực lực của tiên nhân! Hơn nữa còn không phải thực lực tiên nhân bình thường!
"Tiểu sư thúc, khí sắc không tệ đi!" Cổ Đông Thần cười mỉm mà nói.
"Không tệ cái đầu của ngươi, ta mém chút nữa điên lên mất ở ngay tại phía dưới rồi, đúng cha con Đông Phương ở đâu?" Thẩm Tường hỏi.
"Đi, tiểu nha đầu kia còn đưa ngươi một phong thư." Cổ Đông Thần giao lại lá thư này cho Thẩm Tường.
Thẩm Tường thở dài một cái, vừa mở ra xem, chữ viết trên đó rất đẹp.
"Thẩm Tường, cám ơn ngươi đã đưa cho ta đan dược trân quý như vậy, còn giúp ta và cha thoát khỏi hiểm cảnh, ta và cha sẽ trốn đi tăng thực lực lên, cuối cùng một ngày chúng ta sẽ trở về Đông Phương gia để báo thù, ngươi là người tốt, gặp lại!"
"Đấy ta bảo ta là người tốt mà, nữ tử ngốc này, bảo trọng a!" Thẩm Tường mỉm cười cất kỹ thư đi.
"Tiểu sư thúc, tay của ngươi thật dài, vậy mà đã tiếp cận với Đông Phương gia nhanh như vậy, bắt tâm hồn thiếu nữ của tiểu nha đầu đơn thuần này làm tù binh." Cổ Đông Thần cười nói, hắn là bái phục Thẩm Tường từ trong nội tâm, Đông Phương gia chỉ là vừa mới tăng treo thưởng lên mà Thẩm Tường đã đi tới chỗ đó, gặp mặt với nữ nhi của Tộc trưởng Đông Phương gia.
Thẩm Tường liếc xéo nhìn hắn: "Đi sang một bên, có tin sư thúc ta dùng Hoàn Mệnh đan ném chết ngươi hay không!"
Nói tới Hoàn Mệnh đan, Cổ Đông Thần lập tức phấn khởi: "Tiểu sư thúc, sư thúc ngươi đến cùng là lấy được từ nơi nào?"
Lúc trước lúc Thẩm Tường ở Thánh Đan giới, đã có dự kiến trước, làm một đống lớn đan dược cao giai trở về, hiện tại đã có được chỗ tốt rất rõ ràng.
"Đừng hỏi nhiều, chờ tâm tình của ta tốt ngươi lại tới gặp ta đàm chuyện này, ta vừa mới từ chỗ Lão phong tử (lão già điên) trở về, tâm tình rất xấu." Thẩm Tường hừ một tiếng, đi ra Thái Vũ huyền cảnh.
Thực lực của Đông Phương Siêu Quần cũng không yếu, nhưng so với đông đảo cường giả phía Đông Phương Lăng Vân kia mà nói, thế đơn lực bạc, hắn không có ngu đến mức liều mạng đi tìm Đông Phương Lăng Vân, coi như rất có đầu óc trốn đi phát triển thực lực, chờ đợi cơ hội tới, cho Đông Phương Lăng Vân một kích mạnh mẽ.
Tỷ tỷ phản bội chạy trốn, quyền lực mất đi, nhi tử đâm cha, cuối cùng còn có thể tỉnh lại đã rất không tệ, Thẩm Tường cũng chờ lấy cái ngày mà Đông Phương Siêu Quần mạnh lên, thật ra thì bên trong đáy lòng của hắn là muốn gặp lại tiểu mỹ nhân ngốc ngếch kia.
Thẩm Tường lặng lẽ đi tới Thần Binh Thiên quốc, hắn muốn tìm Liễu Mộng Nhi, đồng thời cũng phải tìm Đông Phương Hinh Nguyệt mất tích kia.
"Hắc hắc, ngươi không nên tự trách là bởi vì ngươi hại bọn họ, nếu như không phải ngươi, Đông Phương Siêu Quần sẽ càng không thấy rõ sắc mặt của người bên cạnh hắn, đến lúc đó bị âm chết như thế nào cũng không biết." Tô Mị Dao cười nói.
"Cũng đúng, không biết Đông Phương Hinh Nguyệt này có tới tìm Mộng Nhi tỷ hay không." Thẩm Tường alasy ra một tấm lệnh bài, thuận lợi tiến vòa trong hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm.
Đi tới trạch viện u tĩnh thanh nhã kia, Thẩm Tường chỉ nhìn thấy hai đại mỹ nhân mặc y phục màu trắng thanh lịch đang ngồi ở trên bãi cỏ, ngưng lông mày nhìn lấy một bản vẽ đầy đồ văn huyền ảo, các nàng kia có dáng vẻ hết sức chuyên tâm, có một phen vận vị đặc biệt xinh đẹp.
Một người là Liễu Mộng Nhi, một người khác đương nhiên chính là Đông Phương Hinh Nguyệt, hai nàng này mới quen đã thân, không có gì giấu nhau, chẳng mấy chốc đã tốt lên được, sau đó cùng nhau nghiên cứu bảo điển luyện khí phức tạp và thâm ảo kia.
Thẩm Tường đột nhiên phát hiện dáng dấp của hai người này rất giống, có một loại khí thế Hoàng giả, đều là vô cùng xinh đẹp, bộ dáng thành thục thướt tha, hơn nữa đối với trận đạo và luyện khí cực kỳ si mê.
Chỉ có điều lúc Liễu Mộng Nhi đối đãi người ngoài, là một bộ tư thái cao quý lãnh diễm tràn ngập khí thế Đế Hoàng, mà Đông Phương Hinh Nguyệt, mặc kệ là đối với người nào cũng đều hiện ra vẻ ôn nhu rất tự nhiên, tuy rằng nhìn ôn nhu bình dị mà gần gũi, nhưng khí chất bên trong lại lộ ra nhàn nhạt vẻ như tránh xa người ngàn dặm, mang theo một cỗ hơi cao ngạo.
"Khụ khụ!" Thẩm Tường ho khan hai tiếng, đánh thức hai đại mỹ nhân hết sức chăm chú này.
Trông thấy Đông Phương Hinh Nguyệt bây giờ còn có tâm tình nghiên cứu những linh văn này, liền biết nàng ta còn chưa biết biến cố to lớn bên trong Đông Phương gia.
Đông Phương Hinh Nguyệt chính là được Thẩm Tường biến thân thành Đông Phương Vinh dụ đi, chỉ có điều Đông Phương Hinh Nguyệt bây giờ không nhận ra Thẩm Tường chính là Đông Phương Vinh, tuy nhiên nàng ta biết nam tử anh tuấn cao lớn thành thục ổn trọng này chính là người đang được Đông Phương gia nàng treo thưởng
"Nàng ta là ai? Mộng Nhi tỷ, nàng ta là tỷ tỷ hay là muội muội của ngươi? Dung mạo các ngươi thật giống nhau a!" Thẩm Tường ra vẻ kinh ngạc nói, một đôi ánh mắt gian tà không kiêng lể gì cả mà quét lấy thân thể mềm mại mà uyển chuyển kia của Đông Phương Hinh Nguyệt, thấy vậy g Nhi âm thầm mắng.
"Ta là Đông Phương Hinh Nguyệt, Đông Phương Diệu mà ngươi giết chết chính là cháu của ta!" Đông Phương Hinh Nguyệt nhàn nhạt nói, giọng nói lộ ra một cỗ ôn nhu say lòng người, đôi mắt đẹp kia lộ ra vẻ dịu dàng nhìn lấy Thẩm Tường, nàng ta hơi nháy một cái, giống như phóng xuất ra vô số dòng điện.
Tâm hồn Thẩm Tường dập dờn, mắng thầm cái vưu vật này, nhưng trên mặt lại thần sắc bất động, cười lạnh nói: "Hóa ra chính là phản đồ của Đông Phương gia a? Đệ đệ ngươi và ngươi bây giờ thế nhưng là bị trục xuất khỏi Đông Phương gia!"
"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!" Đông Phương Hinh Nguyệt mặc ngọc tràn đầy vẻ giận dữ, bộ dáng nàng tức giận, không dọa người chút nào, ngược lại có chút ... đáng yêu.
"Hinh Nguyệt, để hắn giải thích thật tốt!" Liễu Mộng Nhi biết Thẩm Tường sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời này, vội vàng ngăn cản Đông Phương Hinh Nguyệt.
Thẩm Tường hít một tiếng, bình tĩnh nói lại biến cố xảy ra trong Đông Phương gia cho Đông Phương Hinh Nguyệt, chỉ có điều bỏ bớt đi chuyện hắn đưa tặng Hoàn Mệnh đan cho Đông Phương Tĩnh.
Vì xác nhận việc này, Liễu Mộng Nhi còn gọi tới một trưởng lão quản sự, trưởng lão kia nói giống như Thẩm Tường, điều này làm cho Đông Phương Hinh Nguyệt rất tức giận.
"Ta biết bọn lão gia hỏa này luôn muốn tìm ra một cái lý do để trục xuất tỷ đệ chúng ta ra khỏi Đông Phương gia, tiểu tử Đông Phương Hiên Long này, uổng phó ta đối với hắn tốt như vậy, vậy mà lại bán Siêu Quần như vậy!" Đông Phương Hinh Nguyệt tức giận nói.
"Hoàn Mệnh đan, còn là ba viên, tiểu gia hỏa ngươi chừng nào lại giàu có như vậy rồi?" Liễu Mộng Nhi u oán trợn mắt mà nhìn lấy Thẩm Tường, giọng nói mang theo sự ghen tuông, Đông Phương Hinh Nguyệt đang trong tức giận nên không nhìn ra được.
Thẩm Tường vốn là bở bớt chuyện này đi, nhưng trưởng lão mà Liễu Mộng Nhi gọi tới lại nói ra ngoài, cho nên vào lúc này rước lấy ánh mắt liếc xéo của Liễu Mộng Nhi.
"Mộng nhi, chúng ta tiếp tục nghiên cứu bản vẽ này, ta phải cường đại lên, phải để những lão gia hỏa kia phải hối hận!" Đông Phương Hinh Nguyệt đột nhiên tràn ngập đấu chí.
"Cái bản vẽ này không phải là luyện khí bảo điển của ta sao?" Thẩm Tường cố ý nói, vừa rồi Đông Phương Hinh Nguyệt không có cho hắn sắc mặt tốt, làm cho hắn rất khó chịu, hắn cũng không biết vì sao Liễu Mộng Nhi lại mới gắp đã như quen thân với Đông Phương Hinh Nguyệt này, quan hệ tới tốt như vậy, còn cùng hưởng loại linh văn trân quý này.
"Đây là ngươi?" Đông Phương Hinh Nguyệt cũng không biết chuyện này, mà lúc này thái độ của nàng ta đối với Thẩm Tường cũng trở nên rất tốt, bởi vì nàng ta biết Thẩm Tường cho Đông Phương Tĩnh ba viên Hoàn Mệnh đan, lúc ấy nghe được, nàng ta cũng rất chấn kinh, nàng ta rất thương yêu đứa cháu gái ngốc nghếch này, cho nên nàng rất cảm kích Thẩm Tường.
P/S: Ta thích nào...chương 1.