Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 725 - Chương 725 - Lại Vào Thái Cổ Thánh Địa

Chương 725 - Lại vào Thái Cổ thánh địa
Chương 725 - Lại vào Thái Cổ thánh địa

Liễu Mộng Nhi và Đông Phương Hinh Nguyệt đột nhiên xuất hiện, Thẩm Tường cũng cảm thấy rất bất ngờ, các nàng trước đó cũng đã có nói muốn phá giải bí mật bên trong luyện khí bảo điển kia, có lẽ là cần một chút thời gian mới đúng, mới không bao lâu các nàng đã xuất hiện ở đây.

"Ngươi tới nơi này làm gì?" Liễu Mộng Nhi tránh đi một đạo huyết lôi, chậm rãi bay xuống bên cạnh Thẩm Tường, Đông Phương Hinh Nguyệt theo sát mà tới, giống như là hai tiên nữ không dính khói lửa trần gian đột nhiên hạ phàm vậy.

"Đến tầm bảo a! Các ngươi chẳng lẽ không biết nơi này xuất hiện bảo quang cho nên rất nhiều người đều tiến đến tầm bảo sao?" Thẩm Tường một mặt kỳ quái mà hỏi thăm, hắn là tiến vào tham gia náo nhiệt, thuận lợi tìm một số lợi hại đến kiểm tra Đoạn Mạng Ma Nỏ của hắn, nhưng hai mỹ nhân này giống như cũng không biết chuyện bảo vật xuất thế a.

Quả nhiên, hai nữ nhìn nhau, lắc đầu.

Đông Phương Hinh Nguyệt nhẹ nhàng nói ra: "Chúng ta phá giải bí mật bên trong luyện khí bảo điển, đạt được một bộ địa đồ, sau đó chúng ta tới Vương Giả đại lục, tiếp đó tiến vào bên trong Huyết Lôi Sơn Hải này."

"Khó trách các ngươi sẽ từ cái hướng kia tiến đến, chẳng lẽ mục tiêu của bản đồ kia chính là trung tâm của Huyết Lôi Sơn Hải sao?" Thẩm Tường lập tức giật mình.

Liễu Mộng Nhi và Đông Phương Hinh Nguyệt cũng gật nhẹ đầu.

"Ở trung tâm đó có một cái Thái Cổ thánh địa, bên trong phong ấn một con Long!" Thẩm Tường nói.

Liễu Mộng Nhi cũng biết, lần trước Thẩm Tường và Hoa Hương Nguyệt từ Thái Cổ thánh địa trở về đã nói cho nàng ta.

"Thái Cổ thánh địa kia rất lớn đi, chúng ta đạt được tấm bản đồ này, có lộ tuyến kỹ càng trong Thái Cổ thánh địa." Liễu Mộng Nhi nói.

Thẩm Tường nhùn vai: "Bên trong có một con Long, nếu như ta có thực lực giống như các ngươi, có lẽ có thể bắt lấy nó, nhưng ta cái võ giả hàng Lnog này hiện tại chỉ là gà mờ mà thôi!"

"Này cũng không cần ngươi lo lắng, Hinh Nguyệt có một cái trận bàn, chính là chuyên môn dùng để đối phó Long." Liễu Mộng Nhi cười nói.

"Ta có được một cái Thái Cổ Hàng Long trận, ta luyện cái trận pháp kia vào bên trong một cái trận bàn, có thể sử dụng dễ dàng, nếu như không phải thời khắc mấu chốt, ta không cần, bởi vì phải tiêu hao rất nhiều tinh thạch cực phẩm." Đông Phương Hinh Nguyệt lấy ra một cái vòng tròn trắng như tuyết, lớn giống như cái mặt bàn, ở trên khắc lấy rất nhiều linh văn phức tạp.

Trận bàn này chính là một loại trận pháp di động có tính năng rất mạnh, là trận pháp đại sư luyện chế ở một loại vật liệu đặc thù, dùng để mang theo đồ vật một cách thuận tiện, bình thường trận pháp có thể luyện chế được thành trận bàn, đều rất hữu dụng, rất cường đại, bởi vì vật liệu luyện chế trận bàn rất hiếm.

"Như vậy thì cùng đi đi, ta từng tới mấy lần, tương đối quen thuộc nơi này." Thẩm Tường cũng muốn đi nhìn xem, bên trong Thái Cổ thánh địa kia cất giấu thứ đồ gì.

Huyết lôi nơi này quả thực kinh khủng, coi như võ giả Niết Bàn cảnh cũng phải đề phòng một chút, lúc Liễu Mộng Nhi và Đông Phương Hinh Nguyệt tới thì có mấy lần suýt chút nữa bị đánh trúng, nhưng Thẩm Tường nói tới qua mấy lần để cho các nàng có chút không tin, nhưng chẳng mấy chốc các nàng đã tin tưởng, bởi vì càng nàng trông thấy một đấm của Thẩm Tường đã đánh tan đồng thời hấp thu những huyết lôi lợi hại kia, không sợ loại huyết lôi này một chút nào.

Trước đó Yến Yên Nhiên từng nói, rất nhiều người đi vào bên trong đều mất tích, điều này làm cho Thẩm Tường không thể không liên tưởng đến, có phải trận pháp phong ấn Long kia xảy ra vấn đề hay không, có thể khiến người ta đi vào, nếu thật là như vậy, đi vào bên trong bị con Long kia công kích thì tám chín phần mười đều sẽ bị giết chết.

Sau khi đi qua Huyết Lôi Sơn Hải kia, lúc mấy người Thẩm Tường đi tới khu vực trung tâm này.

"Chuyện gì xảy ra? Làm sao biến hóa lớn như vậy, trước kia nơi anỳ đều là một số đại thụ, nhưng bây giờ lại trở thành một mảnh thảo nguyên!" Thẩm Tường kinh ngạc nhìn lấy xung quanh, ở trung tâm của Huyết Lôi Sơn Hải là nơi an toàn nhất, có rất nhiều cổ thụ che trời, đây là Thẩm Tường trước kia nhìn thấy qua.

Liễu Mộng Nhi và Đông Phương Hinh Nguyệt chẳng mấy chốc đã phát hiện ra cái gì đó, các nàng chia hai cái phương hướng, từng bước một đi tới, nhìn lấy một vài thứ trên đồng cỏ, sau đó lại nhìn vào bầu trời một chút.

"Quả nhiên có một cái huyễn trận rất lớn, gần như bao phủ lại khu vực trung tâm này, nhưng cái huyễn trận này cũng rất cổ xưa, chẳng lẽ là loại huyễn trận tự hành khởi động sao?" Liễu Mộng Nhi nói.

Hiện tại Thẩm Tường hiểu, tại sao Yến Yên Nhiên nói người đi vào toàn bộ mất tích, đều là tiến vào bên trong cái huyễn trận này.

"Ở trung tâm cái huyễn trận này, chính là Thái Cổ thánh địa kia, các ngươi có muốn đi vào nữa hay không?" Thẩm Tường hỏi.

"Đương nhiên là muốn đi vào, đi cũng đã đi tới tận đây rồi." Đông Phương Hinh Nguyệt nói xong, bước vào cái huyễn trận kia, sau đó biến mất không thấy.

Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi giật mình, vội vàng đuổi theo, cũng tiến vào bên trong huyễn trận này.

"Đây mới là nơi ta quen thuộc." Thẩm Tường rốt cuộc nhìn thấy những cây cổ thụ to lớn kia.

"Muốn đi ra ngoài thì khó khăn, ngươi nhìn đằng sau một chút." Đông Phương Hinh Nguyệt tuy rằng nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có một chút dáng vẻ lo lắng nào.

Thẩm Tường xoay người nhìn lại, phía sau nào có Huyết Lôi Sơn Hải gì, đều là từng cây đại thụ thô to, hơn nữa hắn còn mơ hồ nghe được âm thanh của sóng biển.

"Người của Đông Phương gia cũng đang đi về phía bên này, Đông Phương Lăng Vân và ba tên trưởng lão, còn có một đám thực dưới Niết Bàn cảnh." Long Tuyết Di đột nhiên nói.

Người của Đông Phương gia hiện tại cũng bị vây ở chỗ này, tuy nhiên hắn cũng không lo lắng, thực lực của Liễu Mộng Nhi và Đông Phương Hinh Nguyệt đều không yếu, hơn nữa hai nữ nhân này đều là luyện khí sư, thứ lợi hại chắc chắn không ít.

"Hai vị tỷ tỷ, người của Đông Phương gia sắp tới, còn có Đông Phương Lăng Vân cũng có ở nơi này, vì không liên lụy tới các ngươi, ta trốn trước."

Thẩm Tường nói xong thì bay lên một cái biến mất không còn hình bóng, hắn xác thực lo lắng mình làm cản trở, đến lúc đó Liễu Mộng Nhi và Đông Phương Hinh Nguyệt phải chiếu cố hắn, khó tránh khỏi sẽ phân tâm, hơn nữa gặp phải lại là bốn lão gia hỏa Niết Bàn cảnh lợi hại

Đông Phương Hinh Nguyệt nhướng mày, giọng nói dịu dàng kia tràn ngập tức giận: "Tới đúng lúc, ta phải tính toán sổ sách với lão gia hỏa này!"

Thẩm Tường núp ở trên một cây đại thụ ở phía xa, cầm Đoạt Mạng Ma Nỏ vào trong tay, tuy rằng khoảng cách tới trăm trượng, tuy nhiên hắn lại có thể nhìn thấy rõ ràng hai mỹ nhân mặc trang phục trắng như tuyết.

Thẩm Tường vừa đi không bao lâu thì có một đám người bước nhanh tới, Đông Phương Lăng Vân và Đông Phương Hiên Long đi ở đằng trước, khi bọn hắn phát hiện Đông Phương Hinh Nguyệt cũng không thể không giật mình.

Mà những người khác của Đông Phương gia trông thây lại có hai mỹ nhân quốc sắc thiên hương đột nhiên lại xuất hiện ở đây thì hai mắt không thể không nhìn đăm đăm, tuy nhiên cảm nhận được uy thế trên người hai mỹ nhân này thả ra thì bọn họ đều lập tức cúi đầu xuống, loại khí thế này để con mắt của bọn hắn trở nên rất thành thật.

"Phản đồ" Đông Phương Lăng Vân tức giận, hắn đương nhiên biết Đông Phương Hinh Nguyệt không lấy linh khí mệnh mạng kia đi, bởi vì đó tuyệt đối không phải là thứ có thể lấy đi dễ dàng như vậy, tuy rằng hắn không biết vì sao linh khí mệnh mạng lại biến mất, tuy nhiên đây lại là cơ hội tốt để hắn vu oan hãm hại.

"Lão gia hỏa, ngươi nói ta là phản đồ, ngươi lấy chứng cứ ra ta xem! Chỉ bằng cái miệng của lão già như ngươi thì ta chắc chắn là phản đồ rồi sao? Ta tuy rằng rất ít để ý tới chuyện của Đông Phương gia, nhưng cống hiến ta đối với Đông Phương gia tuyệt đối không ít hơn so với ngươi." Trên mặt ngọc của Đông Phương Hinh Nguyệt tràn đầy vẻ tức giận và bất công.

Đông Phương Hinh Nguyệt tinh thông luyện khí và trận pháp, ở phương diện này cống hiến rất lớn, mỗi một người của Đông Phương gia đều biết điểm ấy.

"Vậy thì thế nào, hán lấy nàng ta." Đông Phương Lăng Vân lạnh lùng nói, hắn cũng biết nữ tử xinh đẹp bên cạnh Đông Phương Hinh Nguyệt có thực lực không yếu, nhưng bên bọn họ có bốn người.

Lực lượng Băng Phong trên người Liễu Mộng Nhi vừa hạ xuống, đại thụ xung quanh đột nhiên ngưng ra một tầng băng sương, gióng lạnh thét gào, trong phạm vi trăm trượng đều tràn đầy băng sương tuyết trắng.

P/S: Ta thích nào...chương 7...

Bình Luận (0)
Comment