Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 726 - Chương 726 - Tại Sao Lại Là Ngươi

Chương 726 - Tại sao lại là ngươi
Chương 726 - Tại sao lại là ngươi

Trông thấy Liễu Mộng Nhi phóng xuất ra hàn khí mãnh liệt như thế, những trưởng lão kia đều vội vàng phóng xuất lực lượng ra ngoài, ngăn cản loại hàn khí này công kích tới những người có thực lực yếu ớt bên bọn họ.

"Dám can đảm động vào Hinh Nguyệt thử xem!" Giọng nói của Liễu Mộng Nhi tràn ngập uy nghiêm và vô cùng phẫn nộ, một cỗ hàn khí càng mãnh liệt hơn được nàng ta phóng xuất ra ngoài, để Đông Phương Lăng Vân cũng có chút sợ hãi.

"Băng Phong thần công, ngươi là Liễu Mộng Nhi Thần Binh Thiên quốc của Thần Võ đại lục!" Đông Phương Lăng Vân đối với cường giả trên Thần Võ đại lục cũng đã làm điều tra rất kỹ càng.

"Hừ!" Liễu Mộng Nhi lạnh lùng đảo qua trên người ba lão giả, không e ngại chút nào.

Cảm nhận được cỗ hàn khí kia, Thẩm Tường cũng rùng mình một cái, tên nỏ của hắn nhắm ngay vào một tên trưởng lão đột nhiên dừng lại, rót vào lực lượng mạnh nhất của hắn, long lực tăng thêm Trấn Ma thánh lực, hai loại sức mạnh dung hợp lại với nhau, thông qua linh văn kỳ lạ trên Đoạt Mạng Ma Nỏ, chuyển hóa thành một khói đen ngưng tụ thành mũi tên nỏ.

"Tên trưởng lão này có lẽ là vượt qua Niết Bàn bát kiếp, ta xem thử một chút Đoạt Mạng Ma Nỏ này có thể tạo thành thương tổn như thế nào dành cho hắn!" Thẩm Tường thả tên nỏ ra, mũi tên nỏ màu đen, không một tiếng động bay vụt tới, nhưng trưởng lão này lại cảm ứng được lực lượng phá không, vội vàng phóng xuất ra một cái vòng chân khí bảo hộ.

Mũi tên nó bắn vào trên vòng bảo hộ chân khí kia, sau đó thì tan ra, một chút gợn sóng cũng không tạo ra được.

"Đây chính là chênh lệch a!" Thẩm Tường thở dài nói, nếu như mũi tên vừa rồi bắn vào trên người của một tên Niết Bàn cảnh nhất kiếp thì có lẽ có chút hiệu quả, thế nhưng là ở trên người trưởng lão vượt qua Niết Bàn cảnh bát kiếp thì như là lấy trứng chọi đá vậy.

"Bọn chuột nhắt phương nào, dám ám tiễn đả thương người!" Trưởng lão kia giận dữ quát.

Thẩm Tường nhanh chí, vội vàng bắt chiếc giọng nói Hoàng Cẩm Thiên sư phụ hắn, sau đó cười lên điên điên khùng khùng: "Các ngươi đám người kia, không dám đối phó Thái Vũ môn thì chuyên môn đến bắt nạt nữ nhân đúng không, các ngươi loại vật này cùng với những tên tà ma của Ma giới kia có chỗ nào khác nhau sao?"

Nghe được giọng nói của Hoàng Cẩm Thiên, Đông Phương Lăng Vân và ba tên trưởng lão khác đều thay đổi sắc mặt, vội vang mang theo người của bọn hắn chạy trốn tứ phía.

"Đông Phương Hiên Long trước tiên cho ngươi nếm thử một tiễn!" Thẩm Tường nhắm chuẩn vào đùi của Đông Phương Hiên Long, bắn ra một tiễn, mũi tên mạnh mẽ trong nháy mắt đâm vào đùi của Đông Phương Hiên Long, nổ tung một đám sương máu, Đông Phương Hiên Long lập tức kêu thảm một tiếng.

Đông Phương Lăng Vân thấy vậy thì tóm lấy Đông Phương Hiên Long chạy như bay, trong chớp mắt, người của Đông Phương gia toàn bộ đã chạy mất hút.

Băng sương bốn phía cũng bắt đầu được hòa tan, Thẩm Tường mỉm cười đi tới.

"Bọn gia hỏa này lần trước thiếu chút nữa thì bị sư phụ của ta giết chết, bây giừo nghe được giọng nói của sư phụ ta thì như chuột nghe phải tiếng mèo chạy mất hút không còn hình bóng." Thẩm Tường cười hì hì mà nói.

Ở loại địa phương này mà bị giết thì ai sẽ biết? Đám người Đông Phương Lăng Vân bọn họ cũng không muốn bị chết uất ức như vậy.

"Ngươi rất chán ghét Đông Phương Hiên Long sao?" Đông Phương Hinh Nguyệt hỏi.

"Đương nhiên, ai bảo hắn luôn luôn lừa gạt đồ ngốc kia." Thẩm Tường bĩu môi nói.

Đông Phương Hinh Nguyệt đương nhiết biết đồ ngốc trong miệng Thẩm Tường là ai, chính là Đông Phương Tĩnh chất nữ của nàng, nha đầu ngốc này đúng là một người rất làm cho người ta ưa thích.

"Đúng rồi, Đông Phương Lăng Vân này tại sao lại quan tâm tới sinh tử của Đông Phương Hiên Long này như vậy?" Thẩm Tường rất không hiểu, Đông Phương Hiên Long thế nhưng là phản bội phụ thân hắn, sau này cũng có khả năng sẽ phản bội Đông Phương Lăng Vân kia.

"Đông Phương Hiên Long có được huyết thống của tộc trưởng, tộc trường chỉ có thể kế thừa từ mạch này của chúng ta, bằng không Đông Phương gia sẽ rơi vào vận rủi, đây là tổ huấn." Đông Phương Hinh Nguyệt thở dài: "Nhưng mà ai biết, hai đứa con trai của đệ đệ ta đều là loại người này, Đông Phương Diệu đánh cắp bảo vật tổ truyền, sau khi giết chết lão sư của hắn thì chạy trốn, Đông Phương Hiên Long, ai...ta cũng rất muốn làm thịt tên này."

Liễu Mộng Nhi nói ra: "Vừa rồi làm sao ngươi không một tiễn giết chết Đông Phương Hiên Long?"

Thẩm Tường lắc đầu: "Ta lo lắng Hinh Nguyệt tỷ sẽ khó chịu, cho nên ta cảm thấy như vậy là được rồi."

Người của Đông Phương gia một mực tìm kiếm đường ra ở trong này, xem ra người tiến vào đều bị vây ở chỗ này, mà Đông Phương Hinh Nguyệt là một cái trận pháp đại sư, muốn phá trận tự nhiên không thành vấn đề, Đông Phương Lăng Vân lúc này cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, hắn bây giừo thế nhưng là người có quyền lực lớn nhất ở Đông Phương gia, nhưng lại bị vây ở cái địa phương quỷ quái này, nếu như bị Đông Phương Siêu Quần tên tộc trưởng chính quy này lật ngược thế cờ thì hắn thất bại trong gang tấc.

"Thẩm Tường, tại sao ngươi đưa Hoàn Mệnh đan cho Tĩnh Tĩnh nha đầu ngốc này? Ngươi biết nàng ta rất lâu?" Đông Phương Hinh Nguyệt hỏi, nàng ta từ trong miệng Liễu Mộng Nhi biết được, Thẩm Tường là một tên hoa tâm củ cải, nàng ta không biết Thẩm Tường và Đông Phương Tĩnh đến cùng là như thế nào.

"Ta cảm thấy nàng ta ngốc đến đáng yêu thì đưa cho nàng ta! Lần trước nàng ta ở Thiên Đế thành giả mạo ta, sau đó ta liền theo nàng ta, đánh một trận với nàng ta, phát hiện nàng ta rất dễ bị lừa, sau đó thì trở thành bằng hữu với nàng." Thẩm Tường một mặt đứng đắn mà nói, nhưng trong đầu lại hổi tường tới con thỏ lớn trước ngực của tiểu mỹ nhân ngốc ngếch kia.

Liễu Mộng Nhi trong lòng hừ một cái, nàng ta còn lâu mới không tin Thẩm Tường không có chiếm tiện nghi của người ta, nàng ta lo lắng, nếu như tiếp tục thì ngay cả Đông Phương Hinh Nguyệt cũng bị tiểu bại hoại này hạ độc thủ.

Sau khi đi tới trung tâm, Thẩm Tường lấy La Thiên Môn ra, một mặt nghiêm túc hỏi: "Chuẩn bị xong chưa? Bên trong thế nhưng là có một con Long rất nóng tính, bị giam giữ nhiều năm, chúng ta đi vào, nó chắc chắn sẽ công kích chúng ta."

"Chuẩn bị xong, trận bài của ta lúc nào cũng có thể sử dụng." Đông Phương Hinh Nguyệt nói, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ kích động, nàng ta cũng muốn nhìn xem con Long kia là có dạng gì, Long ở bên trong Phàm giới cũng không nhiều, người có thể nhìn thấy thì càng ít.

Liễu Mộng Nhi cũng chờ mong giống vậy, chỉ là các nàng không biết Thẩm Tường đã từng giết chết một con Mãng Long rất lợi hại.

"Đây là thứ gì?" Đông Phương Hinh Nguyệt trông thấy La Thiên Môn trong tay Thẩm Tường có rất nhiều linh văn kỳ diệu thì lập tức tò mò, nàng ta lập tức đưa gương mặt xinh đẹp của mình đi tới, Thẩm Tường cảm nhân được múi thơm say lòng người bay vào trong lỗ mũi của hắn mà không thể không quay đầu, bờ môi của hắn vậy mà chạm vào trên mặt ngọc xinh đẹp của Đông Phương Hinh Nguyệt.

"A!" Đông Phương Hinh Nguyệt hô lên một tiếng, che mặt, mặt mũi tràn đầy vẻ thẹn thùng nhìn lấy Thẩm Tường, khuôn mặt đỏ rừng rực, trái tim cũng loạn nhịp nhảy thình thịch liên hồi.

Thẩm Tường có thể hôn tới mặt của mỹ nhân, trong lòng cũng là vui vẻ không thôi, tuy nhiên hắn lại có vẻ cực kỳ trấn định, vì không cho Đông Phương Hinh Nguyệt truy cứu tiếp, hắn vội vàng ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, đây là pháp bảo lợi hại mà một vị tiền bối đưa cho ta, chuẩn bị xong chưa, ta sắp mở ra một cánh cửa, tiến vào Thái Cổ thánh địa kia!"

Cánh cửa không gian mở ra, Đông Phương Hinh Nguyệt chẳng mấy chốc đã bị hấp dẫn lấy, loại phpá bảo không gian này, vô cùng hiếm có, hơn nữa quá trình luyện chế rất phức tạp, công nghệ luyện chế đã thất truyền.

"Cùng đi vào, bởi vì sẽ đóng lại trong nháy mắt." Thẩm Tường cũng không đợi hai nữ phản ứng, kéo lấy tay ngọc của các nàng tiến vào bên trong cánh cửa không gian.

Liễu Mộng Nhi làm sao lại nhìn không ra Thẩm Tường chiếm tiện nghi của người khác? Trông thấy bộ dáng chột dạ của Thẩm Tường, nàng ta âm thầm ăn dấm, nhưng bây giờ lại không phải lúc nói chuyện.

Tiến vào cánh cửa không gian kia, bọn họ xuất hiện ở trong một vùng phế tích, một tiếng Long tức mãnh liệt truyền đến, Đông Phương Hinh Nguyệt vội vàng lấy trận bàn kia ra.

Lúc này, một con Long khổng lồ toàn thân tỏa ra ánh sáng màu lam, đang từ trong rừng cây xa xa bay tới, ngay vào lúc Đông Phương Hinh Nguyệt muốn thả ra Hàng Long đại trận kia, toàn thân con Cự Long màu lam kia lóe ra một vòng ánh sáng, vậy mà biến thành một người đàn ông trung niên mặc trang phục màu xanh lam.

"Tại sao lại là ngươi, tiểu tử ngươi xong chưa a!" Người đàn ông trung niên kia có tướng mạo đường đường, chỉ vào Thẩm Tường lớn tiếng nói.

P/S: Ta thích nào....chương 1.

Bình Luận (0)
Comment