Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 727 - Chương 727 - Cổ Bảo Dị Biến

Chương 727 - Cổ bảo dị biến
Chương 727 - Cổ bảo dị biến

Con Long này vậy mà không có công kích, mà là biến thành một người, mặt Long giận dữ, chỉ vào Thẩm Tường mắng to.

"Tiểu quỷ, lần này ngươi lại có mánh khóe gì! Mỗi lần đều là đến một lúc thì đi, ngươi đùa bỡn ta chơi sao!"

Khóe miệng Thẩm Tường giật giật, đây là lần thứ ba hắn tiến đến, hơn nữa trước đó mỗi một lần đều là không có để con Long này bắt được, không nghĩ tới con Long này bây giờ lại đầy bụng oán khí, đang phát ra bực tức.

"Đại ca, nơi này cũng không phải nhà của ngươi, hơn nữa lại là một nơi rất quan trọng, ta mỗi lần tới đều phải trốn tránh ngươi, ta cũng rất bất đắc dĩ a!" Thẩm Tường cười khổ nói.

Trông thấy cái đồ chơi kia ở trong tay Đông Phương Hinh Nguyệt, con Long kia nói ra: "Thứ này có phải dùng để đối phó ta hay không?"

Đông Phương Hinh Nguyệt và Liễu Mộng Nhi đứng đực người ra, các nàng không nghĩ tới Thẩm Tường vậy mà có thể bình tĩnh nói chuyện cùng với con Long đang tức giận này, các nàng đều muốn cười, Thẩm Tường cái tiểu tử đáng ghét này, ngay cả một con Long cũng không thể chịu đựng được.

"Không sai, nếu như ngươi không công kích chúng ta, ta cũng không muốn dùng." Đông Phương Hinh Nguyệt nói, con Long này tuy rằng biến thành hình người, hơn nữa không có ý tứ công kích, nhưng nàng và Liễu Mộng Nhi đều cảnh giác.

Thẩm Tường vì để cho con Long này sợ hắn, cố ý phóng xuất ra Long lực.

"Nha, Long lực!" Người đàn ông trung niên này hơi kinh hãi, mà để hắn kinh ngạc không chỉ là long lực, còn có một loại khí tức kỳ lạ: "Trảm Long khí!"

Trảm Long khí? Thẩm Tường có chút không hiểu hỏi: "Ây Tiểu Thí Long, Trảm Long khí là sao?", Long Tuyết Di trả lời: "Sau khi giết chết Long, lại thông qua hấp thu Long châu của con Long kia thì sẽ ngưng tụ ra loại khí tức này."

"Các ngươi muốn làm gì thì tùy các ngươi, đừng quây rầy ta tu luyện là được." Con Long kia lắc đầu, nhảy vọt tới không trung, biến thành con Cự Long màu lam to lớn, bay vào trong rừng rậm.

Cái cổ Thẩm Tường dài hơn ngày thường ngển cổ lên, thè lưỡi ra: "Cái nồi gì vậy, chẳng lẽ hắn bị ta làm phiền tới sợ rồi sao?"

"Nơi này có một cái huyền cảnh a, hơn nữa rất lớn." Đông Phương Hinh Nguyệt vội vàng lấy tấm bản đồ kia ra, cùng Liễu Mộng Nhi cẩn thận tìm kiếm phương hướng.

Thẩm Tường ngược lại là muốn đi tìm con Long kia, nói chuyện với con Long kia để xem có thể thu hắn hay không, tuy nhiên chuyện này có chút không thực tế cho lắm, thực lực bây giờ của hắn vẫn còn rất yếu, hắn cảm thấy trừ khi có thể đánh thắng được con Long này mới được.

"Trong này rất nguy hiểm, có nhiều chỗ ngay cả ta cũng không dám đi bừa." Bên trong khu rừng rậm kia, truyền tới tiếng của con Long kia.

"Cũng đã tới nơi này rồi, chúng ta trước hết đi xem một chút đi, nếu như thực sự có nguy hiểm ứng phó không được thì chúng ta sau này lại đến là được rồi." Đông Phương Hinh Nguyệt nói, Liễu Mộng Nhi cũng gật nhẹ đầu.

"Các ngươi cần phải để ý tới ta một chút, ta thế nhưng là không có lợi hại như các ngươi a!" Thẩm Tường giang tay ra.

"Chớ khiêm tốn, không có ngươi, chúng ta cũng không thể tới nơi này thuận lợi như vậy." Liễu Mộng Nhi cười duyên nói, cùng Đông Phương Hinh Nguyệt đi về phía trước.

"Hồng nhan họa thủy, tiểu tử, ngươi đừng bị hai nữ nhân này hại chết, ngươi thế nhưng là một tên có tiền đồ vô lượng a!" Con Long kia nhẹ nhàng thở dài, tuy rằng giọng nói không lớn, nhưng mấy người Thẩm Tường lại có thể nghe thấy.

"Chết cùng một chỗ với các nàng cũng đáng, hắc hắc..." Thẩm Tường cười nói, cũng không lo lắng chút nào.

Rời khỏi mảnh phế tích này, Thẩm Tường và hai nữ mới biết được nơi này hóa ra là ở trên đỉnh một ngọn núi lớn, vốn là Liễu Mộng Nhi muốn lấy Ngọc Liên Phi Bàn kia ra, tuy nhiên vùng trời này lại có một loại lực lượng kỳ quái, quả thực là ép Ngọc Liên Phi Bàn đè xuống dưới.

Thẩm Tường nhẹ nhàng nhảy dựng lên, sau khi nhảy đến không trung, cũng cảm nhận được cỗ áp lực đột nhiên xuất hiện kia, sau đó hắn giống như bị một cái chùy rất lớn hung hăng đập một cái, nằng nề rớt xuống mặt đất.

Hiện tại hắn biết co Long kia có thể lượn qua lượn lại là chuyện không tầm thường cỡ nào, mà ngay cả Liễu Mộng Nhi và Đông Phương Hinh Nguyệt cũng có thể phi hành dễ dàng.

"Vẫn là thành thành thật thật đi tới đi." Thẩm Tường cũng nhìn tấm bản đồ kia, chỗ kia còn rất xa, mà đây là một cái huyền cảnh rất lớn, lại ở vào trung tâm Vương Giả đại lục, đã từng là thánh địa của Nhân Vương tộc, quả thực rất thần bí.

Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới ước định giữa hắn và Đan trưởng lão, nếu như không thể đi đến hẹn đúng hạn thì khẳng định sẽ bị Đan trưởng lão khinh bỉ chết, hắn vội vàng lấy La Thiên Môn ra, tuy nhiên thử một phen vậy mà không cách nào mở cánh cửa không gian ra.

"Thủ bút không nhỏ a!" Đông Phương Hinh Nguyệt nhìn lên bầu trời.

"Không sai, nhiều loại đại trận lợi hại, bao trùm cái huyền cảnh này!" Liễu Mộng Nhi tán thán nói, có thể có loại đại trận này thì không phải nhiều trận pháp đại sư lợi hại cùng với nhau thì chính là một người có thực lực vô cùng cường hãn tới bố trí.

"Đi nhanh lên, ta còn có hẹn hò đây, nếu như không thể đến đúng hẹn, ta sẽ chết." Thẩm Tường vội vàng hô.

"Hẹn hò cái gì?" Liễu Mộng Nhi tò mò hỏi, Thẩm Tường rất ít khi có loại vẻ mặt lo lắng này.

"Tóm lại nếu lỡ hẹn thì ta sẽ rất thảm." Thẩm Tường biết tính tình của Đan trưởng lão không tốt, coi như hắn là sư thúc của nàng.

Liễu Mộng Nhi nghĩ đến Hoàng Cẩm Thiên cũng không có hỏi nhiều nữa, lão già điên này xác thực rất để cho người ta sợ hãi.

Ba người bước nhanh, tại mặt đất chạy như bay, chỉ có điều Thẩm Tường là được hai nữ nhân lôi theo mà chạy, bởi vì tốc độ của hắn quá chậm.

May mắn nhục thể của hắn rất mạnh, có thể chịu đựng được loại áp lực sinh ra khi chạy nhanh này.

Vượt qua rất nhiều ngọn núi, xuyên qua một khu rừng rậm lớn, phóng qua nơi tràn ngập khí tức vẩn đục, trên đường bị mấy nhóm yêu thú truy đuổi, cuối cùng đi tới mục tiêu, đó là ở phía dưới một cái hồ rộng lớn khô cạn.

"Trên bản đồ biểu hiện qua, nơi này từng có nước!" Liễu Mộng Nhi mang theo Thẩm Tường đi tới đáy hồ khô cạn này, nhìn lấy bản đồ, tìm kiếm một số tiêu ký.

Chẳng mấy chốc bọn họ ở ngay tại đáy hồ tìm được một cái rương thoạt nhìn như được làm từ bùn!

"Quả nhiên có bảo bối a!" Thẩm Tường hưng phấn hô lên, nơi này đã có rất nhiều năm không có người tới, hơn nữa đây là đồ vật tồn tại từ thời kỳ thái cổ, nhất định không phải đồ chơi bình thường.

Đông Phương Hinh Nguyệt đi tới, nhẹ nhàng vuốt ve lấy cái rương bị đất phong hóa thành bùn bao phủ lấy, chỉ thấy bùn đất phía ngoài lập tức nứt ra, một cái rương giống như được làm từ thanh ngọc xuất hiện, tỏa ra ánh sáng xanh yếu ớt.

Đông Phương Hinh Nguyệt dùng hay tay nâng lên, nhìn rất nhẹ nàng ta đi về phía Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi.

"Cùng một chỗ mở ra nhìn xem, bên trong đến cùng là có thứ gì!" Trên mặt Đông Phương Hinh Nguyệt được che kín bởi nụ cười hung phấn, để mặt ngọc của nàng ta đỏ ửng lên, nhìn rất mê người.

Liễu Mộng Nhi vừa mới đưa tay thì lại bị Thẩm Tường nắm lấy: "Để cho ta tới!"

Thẩm Tường bách độc bất xâm, nếu như bên trong có kịch độc mà nói, hai mỹ nhân này chắc chắn không chịu được, nhưng hắn lại không sợ, vô luận là máu độc của Độc Long, hay là kỳ độc Ma Hủ Tử Khí đều không có bất kỳ hiệu quả gì đối với hắn.

Liễu Mộng Nhi trông thấy bên trong đôi mắt Thẩm Tường tràn đầy vẻ lo lắng thì trong lòng ấm áp, sau đó gật nhẹ đầu.

Thẩm Tường vừa mở nắm lên, chỉ thấy bên trong có một cuốn sách thật dày, cũng không có khí độc gì, nhưng lại có một cỗ hàn khí rất bức người đột nhiên đánh tới, cái hồ nước khô cạn này đột nhiên biến thành một cái băng tuyết ngập trời, bốn phía đều là từng tòa băng sơn to lớn cao ngút trời, bọn họ giống như được truyền tống đến một nơi khác, một thế giới băng tuyết tràn ngập rét lạnh!

"Đây là huyễn trận?" Liễu Mộng Nhi nhìn lấy xung quanh, cảm nhận được gió lạnh thấy xương rất chân thực, nàng ta khó mà xách nhận.

P/S: Ta thích nào...chương 2.

Bình Luận (0)
Comment