Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 728 - Chương 728 - Thiên Hàn Mê Thần Đại Trận

Chương 728 - Thiên Hàn Mê Thần Đại trận
Chương 728 - Thiên Hàn Mê Thần Đại trận

Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi đều bị loại băng hàn đột nhiên xuất hiện này tập kích, toàn thân run lập cập lập cập lạnh run, may mắn bọn họ có được Hỏa Hồn, Hỏa Hồn phóng thích ra hỏa khí có thể khu trừ giá lạnh.

"Hinh Nguyệt!" Liễu Mộng Nhi trông thấy Đông Phương Hinh Nguyệt đột nhiên ngã xuống, không thể không kinh hãi, ngay cả Đông Phương Hinh Nguyệt loại cường giả này cũng có thể bị loại lực lượng băng hàn này đánh bại, có thể thấy được băng tuyết ngập tràn này không đơn giản.

Liễu Mộng Nhi vội vàng phóng xuất khí nóng ra, đưa vào trong thân thể Đông Phương Hinh Nguyệt mới khiến cho Đông Phương Hinh Nguyệt dần dần tốt lên, nhưng trên mặt nàng ta lại không có chút huyết sắc nào, thân thể phát run.

Đông Phương Hinh Nguyệt là một luyện khí đại sư, mặc dù không có hỏa hồn, nhưng hỏa diễm của nàng lại không yếu, bây giờ lại bị loại giá lạnh này đánh tan, điều này làm cho Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi đều rất giật mình.

"Lạnh quá, chân khí thuộc tính Hỏa trong cơ thể đã bị đóng băng hoàn toàn!" Thân thể mềm mại của Đông Phương Hinh Nguyệt phát run không ngừng, để Liễu Mộng Nhi không thể không rót càng nhiều hơi nóng đi vào.

"Ta...ta hiện tại giống như người bình thường, chân khí căn bản không thể sử dụng." Đông Phương Hinh Nguyệt đột nhiên bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đột nhiên mát đi thực lực cường đại, đây là ác mộng của mỗi một cường giả, Liễu Mộng Nhi từng có loại kinh nghiệm này, nàng ta hướng Thẩm Tường ném ra ánh mắt cầu trợ, tuy rằng thực lưcn của Thẩm Tường yếu hơn so với các nàng, nhưng Thẩm Tường ở trong mắt Liễu Mộng Nhi lại vẫn luôn là một cứu tinh.

"Khối xương cốt lần trước ta đưa cho ngươi kia đâu? Lấy ra, ngồi ở trên thì không sao!" Thẩm Tường cũng biết lực lượng băng hàn nơi này hết sức lợi hại, nếu như không phải hắn có được Càn Khôn Hỏa Hồn thì chỉ sợ ngay cả cái thân thể mạnh mẽ này của hắn cũng khó mà chống nổi.

Đông Phương Hinh Nguyệt vội vàng lấy xương cốt Chu Tước từ trong trữ vật giới chỉ ra, sau đó được Liễu Mộng Nhi nâng đỡ, leo ngồi xếp bằng ở trên đó, xương Chu Tước quả nhiên là xương cốt của Hỏa Thần điểu, để Đông Phương Hinh Nguyệt chẳng mấy chốc đã khá hơn nhiều, tren mặt ngọc khôi phục sinh cơ.

"Thiếu chút nữa thì ta chết cóng, xương cốt này thật sự là đôt tốt!" Đông Phương Hinh Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve xương Chu Tước, tán thán nói.

Đông Phương Hinh Nguyệt bây giờ xác định, Thẩm Tường cũng có được Hỏa Hồn, hơn nữa còn là Hỏa Hồn rất lợi hại, nếu không không cách nào ở bên trong vùng băng tuyết quỷ dị này mà không bị làm sao cả, nàng ta là võ giả vượt qua Niết Bàn bát kiếp, nhưng bởi vì không có Hỏa Hồn mà thiếu chút nữa thì bị đông cứng chết, điều này làm cho nàng ta cảm nhận được có Hỏa Hồn và không có Hỏa Hồn chênh lệch tới cỡ nào.

"Xem ra bên trong cái rương này có cơ quan, vừa mở ra thì xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ là một loại khảo nghiệm?" Thẩm Tường lấy cuốn sách bên trong rương ra.

"Đây chính là bí mật chúng ta đường xa tìm kiếm mà đến." Thẩm Tường đưa cuốn sách này cho Liễu Mộng Nhi, sau khi Liễu Mộng Nhi nhận lấy, thì cùng xem với Đông Phương Hinh Nguyệt.

Hai nữ xem một lúc thì không thể không trợn tròn mắt, trên gương mặt xinh đẹp của hai nàng tràn đầy vẻ hưng phấn, Thẩm Tường gọi vài tiếng các nàng cũng không trả lời, đã hãm sâu vào trong đó, Thẩm Tường không nhìn cũng biết bên trong hẳn là linh văn trận pháp, nếu như không phải thì không cách nào để cho hai nữ nhân này mê muội tới như thế.

"Vị trí của chúng ta bây giờ, đúng là một cái huyễn trận tên là Thiên Hàn Mê Thần Đại trận, loại lực lượng hàn băng kinh khủng này cũng không phải là ảo giác, mà là đại trận này thả ra, chỉ có chúng ta nhìn thấy những cảnh tượng này mới là huyễn tượng, nếu như không pháp giả được thì không cách nào ra ngoài." Đông Phương Hinh Nguyệt cau mày nói.

"Phương pháp phá giải đại trận này ở ngay trong cuốn sách này, bên trong cuốn sách này có rất nhiều phương pháp bố trí nhiều cái đại trận thật lợi hại, còn có lượng lớn tri thức và kinh nghiệm luyện chế Tiên khí, thậm chó còn có ... Thần khí!" Ngực của Liễu Mộng Nhi phồng lên xẹp xuống, lộ ra vô cùng hưng phấn.

Cái này lại là một cuốn sách lợi hại như vậy! Thẩm Tường rất là chấn kinh, hắn suy đoán luyện khí bảo điển chỉ là một phần nhỏ của cuốn sách này mà thôi!

"Muốn phá trận phải mất bâo lâu? Ta còn có hẹn hò!" Thẩm Tường vội vàng hô, nếu như bị vây ở chỗ này nửa năm một năm, trở về sẽ bị Đan trưởng lão mắng chết.

"Chúng ta bây giờ tìm kiếm phương pháp phá trận ngay tại đây, nơi này có thủ pháp bố trí đại trận này, chỉ có điều trong đó còn có lẫn lộn một số trận pháp không có tên, căn cứ ở trên nói, những trận pháp vô danh này cũng ở bên trong cuốn sách này, tuy nhiên bên trong cuốn sách này có rất nhiều trận pháp to nhỏ, rất khó tìm!" Liễu Mộng Nhi lúc này cảm thấy cố hết sức.

"Trước tiên đi tới chỗ trận cơ nhìn xem!" Đông Phương Hinh Nguyệt nói.

Trận cơ, bình thường đều là ở giữa trận pháp, Thẩm Tường lúc này cũng đi tới, hắn muốn nhìn một chút Thiên Hàn Mê Thần Đại trận là dạng gì, chỉ có điều hắn lại không nhìn rõ, bởi vì ở trên quyển sách này vẽ lấy một vòng tròn, bỗng nhiên bên trong có rất nhiều linh văn nhỏ bé lít nha lít nhít lung tung loạn xạ, nhưng nếu như nhìn kỹ, những linh văn này nhưng lại có quy luật nhất định, muốn nhìn hiểu mà nói thì rất hao tâm tổn sức.

Thẩm Tường cũng có trận pháp cơ sở nhất định, nhưng hắn nhìn lại không hiểu ra sao cả, khó trách hai mỹ nhân này vẫn luôn nhíu mày tận lực suy tính.

Đông Phương Hinh Nguyệt không thể rời khỏi xương Chu Tước kia thế nên Thẩm Tường bây giờ chỉ có kéo lấy khối xương Chu Tước kia đi, hắn cũng không thể để Liễu Mộng Nhi đi kéo, trong này nói không chừng sẽ còn có nguy hiểm gì đó, Liễu Mộng Nhi thế nhưng là tay chân duy nhất.

Lúc này Đông Phương Hinh Nguyệt giống như một tên đại gia, tình huống này làm cho nàng ta rất ngượng ngùng, trên đường đi còn rất nhẹ nhàng hỏi thăm Thẩm Tường có cực khổ hay không.

"Có lẽ là nơi này!" Liễu Mộng Nhi đối chiếu với cuốn sách, nhìn lấy xung quanh, tuy rằng đều là một vùng băng tuyết trắng xóa, nhưng nàng và Đông Phương Hinh Nguyệt lại có thể phán đoán ra được.

Đột nhiên, cảnh sắc xung quanh lại thay đổi, lúc này cái lạnh càng mãnh liệt hơn, tuy nhiên ba người bọn hắn vẫn có thể chống đỡ được.

Vừa rồi bọn họ giống như là vừa chạm phải cơ quan của trận pháp, để bọn họ bây giờ đang ở trên đỉnh chóp một ngọn núi tuyết rất cao, nơi này chỉ có một căn phòng không gian nhỏ, đứng ở bên cạnh quan sát xuống dưới, cả một vùng đều là băng sơn vạn dặm nối liền nhau, tuy rằng đây là huyễn tượng thế nhưng lại rất thật.

Loại huyễn tượng lợi hại này, ngay cả Long Tuyết Di con Long có thần hồn rất mạnh này cũng không thể nhìn thấu, cái huyễn trận này quả nhiên cường đại.

Thẩm Tường quay đầu nhìn lại, cảnh tượng xung quanh lại đột nhiên biến đổi, để hắn xuất hiện ở trong một sơn cốc có tiếng chim hót có hoa đua nở, phong cảnh mỹ lệ.

"Mộng Nhi tỷ, Hinh Nguyệt tỷ đâu?" Thẩm Tường chỉ nhìn thấy Liễu Mộng Nhi đang ngồi ở trên cỏ, ưu nhã chải lấy mái tóc đen nhanh trên đầu mình, Đông Phương Hinh Nguyệt thì không thây đâu.

"Nàng ta đi phá trận, bảo ta ở lại bảo vệ ngươi." Liễu Mộng Nhi nở ra nụ cười quyến rũ với Thẩm Tường, hai gò má hiên lên đỏ hồng, thấy vậy Thẩm Tường nhìn như si như say, nếu như không phải bởi vì có Đông Phương Hinh Nguyệt ở đây thì hắn sớm đã thân mật với Liễu Mộng Nhi rồi, bây giờ thì đúng là không còn gì tốt hơn.

Trông thấy dáng vẻ đáng yêu mềm mại dụ hoặc kia của Liễu Mộng Nhi, trong lòng Thẩm Tường trở nên nhộn nhạo, vội vàng đi tới, ôm lấy Liễu Mộng Nhi vào lòng, sau đó thì hôn lên bờ môi mềm mại của nàng ta, tiếp đến là màn ăn cháo lưỡi để hắn tưởng niệm đã lâu...

"Tiểu bại hoại, ta rất muốn ngươi!" Liễu Mộng Nhi và Thẩm Tường vừa hôn nhau, vừa thều thào lẩm bẩm, nàng ta và Thẩm Tường ôm nhau càng chặt hơn.

Hai người ở bên trong cái sơn cốc xinh đẹp này hôn nhau đến không biết trời đất là gì, mà Đông Phương Hinh Nguyệt lúc này vẫn còn đang ở sâu trong đỉnh núi gió lạnh rít gào, nàng ta nhìn thấy Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi hôn nhau ở trước mặt mình mà không khỏi sợ tới ngây người, khó mà tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình là sự thật, mặt của nàng lúc này cũng không thể không đỏ lên.

"Mê Tình đại trận! Họ từ lâu đã muốn được như thế này với người trong lòng của bọn họ, lúc này ở sâu trong Mê Tình đại trận, suy nghĩ từ đáy lòng của bọn họ đều được toại nguyện! Cho nên bọn họ hiện tại chắc là ở trong cái nơi mà do chính bọn họ tưởng tượng ra." Khuôn mặt Đông Phương Hinh Nguyệt càng đỏ hơn, nàng ta không nghĩ tới chính mình lại là kỳ đà cản mũi cản trở đôi tình nhân này thân thiết với nhau.

Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi lúc này quả thực đã rơi vào trong tưởng tượng sâu trong đáy lòng bọn họ, cho nên xung quanh bọn họ mới có thể biến thành một cái sơn cốc nhỏ xinh đẹp này, Đông Phương Hinh Nguyệt cái người cản trở này cũng không có ở nơi này, mới có thể để cho bọn họ thân thiết như vậy.

"Trời ơi, bọn họ còn muốn làm gì kia... Không được a, ta còn ở nơi này!" Tâm hồn "thiếu nữ" của Đông Phương Hinh Nguyệt nhảy loạn lên, hô hấp trở nên gấp rút, khuôn mặt càng đỏ bừng hơn, bởi vì Thẩm Tường đã giật vạt áo của Liễu Mộng Nhi ra, bàn tay hư hỏng kia đang xoa nắn con thỏ lớn trắng như tuyết của Liễu Mộng Nhi...

P/S: Ta thích nào...chương 3.

Bình Luận (0)
Comment