Đôi thỏ trắng lớn trên ngực của Liễu Mộng Nhi đã hoàn toàn nhảy ra ngoài, được một bàn tay của Thẩm Tường đang xoa xoa nắn nắn, mà bờ môi của hai người lại dính chặt lấy nhau, triền miên, phát ra từng tiếng kêu rên mê hồn người.
Miệng ngọc của Liễu Mộng Nhi phun ra ngoài từng đợt mùi thơm theo tiếng rên rỉ rất nhỏ, như là thúc giục tà hỏa của Thẩm Tường, để hắn càng điên cuồng xoa xoa núi tuyết trắng mịn kia, bóp lấy hạt sen màu hồng của Liễu Mộng Nhi.
Đông Phương Hinh Nguyệt sớm đã nhìn ra Liễu Mộng Nhi và Thẩm Tường rất thân cận, chỉ có điều nàng ta không cho rằng Thẩm Tường sẽ làm sư phó của thê tử mình...
Nàng ta quả thực không nghĩ tới, Liễu Mộng Nhi vậy mà lại có quan hệ tốt với Thẩm Tường đến như vậy, nếu như không phải nàng ta tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ thân mật với nhau có cảm xúc mạnh tới như vậy thì nàng ta chắc chắn sẽ không tin, tiểu tử Thẩm Tường này sẽ bắt lấy trái tim của Nữ Đế cao cao tại thượng Liễu Mộng Nhi này làm tù binh, hơn nữa còn trong âm thầm.
"Nếu như tiếp tục thì bọn họ chắc chắn sẽ..." Lúc này Đông Phương Hinh Nguyệt tâm loạn như ma, nàng ta không thể không rời khỏi xương Chu Tước, bằng không sẽ bị lực lượng Băng Hàn đóng băng lại, mà trước mắt đang diễn ra cảnh xuất ướt át.
Bờ môi của Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi rốt cuộc rời khỏi nhau, ngay vào lúc Đông Phương Hinh Nguyệt định thở phào nhẹ nhõm thì nàng ta trông thấy ánh mắt mê ly quyến rũ của Liễu Mộng Nhi kia bao hàm sóng xuân dày đặc thì nàng ta biết chuyện càng hỏng bét hơn sắp xảy ra, Thẩm Tường bắt đầu hôn lấy cổ trắng như ngọc của Liễu Mộng Nhi, sau đó tiếp tục đi xuống, một ngụm ở trên hạt sen hồng hồng đang đứng thẳng vút kia.
Ở trong Mê Tình đại trận, Liễu Mộng Nhi lúc này cũng là cảm xúc tăng vọt, cái chỗ kia của nàng, cảm nhận được Thẩm Tường mút vào làm nàng ta không thể không kêu lên một tiếng nhè nhẹ.
Nhìn thấy cảnh tượng mê loạn này, khuôn mặt Đông Phương Hinh Nguyệt đỏ tới mang tai, hít sâu một hơi, vội vàng lật xem cuốn luyện khí bảo điển thật dày, tìm kiếm thứ liến quan với phương pháp hóa giải Mệ Tình đại trận, bằng không Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi sẽ còn làm ra một số chuyện càng để nàng ta cảm thấy khó chịu hơn nữa.
Lúc này đối với Đông Phương Hinh Nguyệt cũng là một loại khảo nghiệm, từng tiếng rên rỉ mê hồn người kia của Liễu Mộng Nhi phiêu đãng tới, mỗi một lần đều đụng chạm lấy tâm linh của nàng, may mắn nàng ta là nữ nhân, chỉ cảm thấy ngại ngùng và có một chút cảm giác kỳ diệu như vậy mà thôi, nếu như là nam nhân thì chắc chắn khó mà tập trung nổi.
"Tìm được!" Một lát sau, Đông Phương Hinh Nguyêtnj một mặt mừng rỡ, nàng ta nhìn thoáng qua nơi ngập tràn cảnh xuân kia.
Lúc này Thẩm Tường đang rất trìu mến mà thưởng thức lấy đôi núi tuyết xinh đẹp kia của Liễu Mộng Nhi, Liễu Mộng Nhi thì mặt mũi tràn đầy thẹn thùng mà nhìn hắn, hai người ở trong Mê Tình đại trận thì tình ý điên cuồng phóng đại, dẫn đến bọn họ làm ra chuyện trước đó mà bọn họ không dám làm tới.
"Mộng Nhi thực sự là... nàng ta tại sao có thể để cho nam nhân đùa bỡn tùy tiện như vậy, hơn nữa còn...còn cho hắn cắn... ta đang suy nghĩ gì a..." Nội tâm của Đông Phương Hinh Nguyệt rất hỗn loạn, nàng ta hiện tại lại nhìn thấy được bản sự của Thẩm Tường một lần nữa, vậy mà có thể có được cả thể xác lẫn tinh thần của Liễu Mộng Nhi.
"Sư đồ đều bị hắn ... tiểu tử này quả nhiên quá xấu, Mộng Nhi trước đó nói hắn là tiểu bại hoại, hóa ra là cái ý tứ này, lần này xong đời, Đông Phương Tĩnh cái nha đầu ngốc nghếch này chắc chắn cũng bị hắn mê hoặc." Đông Phương Hinh Nguyệt suy nghĩ lung tung, vừa nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc nàng ta đã cảm ứng được nơi xa đang có một số lực lượng rất yếu ớt.
"Đây chính là lực lượng căn nguyên của Mê Tình đại trận, hủy đi có lẽ là được rồi!" Để cho Đông Phương Hinh Nguyệt trông thấy Thẩm Tường đã lột quần áo trên người Liễu Mộng Nhi, trong miệng đang ngậm lấy quả anh đào trên đỉnh núi tuyết kia, bàn tay ngọc của nàng ta vung lên, ngưng tụ ra chân khí thuộc tính Hỏa mãnh liệt, đánh vào trên lực lượng căn nguyên kia.
Một tiếng nổ vang rền! Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi đột nhiên cảm nhận được có chút rét lạnh, sơn cốc xinh đẹp kia đã biến mất, Liễu Mộng Nhi đột nhiên tỉnh táo lại rất nhiều, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đông Phương Hinh Nguyệt đang đỏ bừng cả mặt mà nhìn lấy bọn họ, điều này làm cho mặt ngọc của Liễu Mộng Nhi lập tức đỏ bừng lên, hốt hoảng nàng ta cũng không dám đẩy Thẩm Tường ra, bởi vì Thẩm Tường lúc này còn đang mút vào ngọn núi tuyết của nàng...
Ngay vào lúc Thẩm Tường cảm thấy rất đã nghiền thì Liễu Mộng Nhi dùng lực lớn véo vào eo mềm của hắn, để Thẩm Tường kêu lớn một tiếng, hắn đột nhiên nhìn thấy cảnh sắc xung quanh, nhìn thấy Đông Phương Hinh Nguyệt ngồi ở trên xương Chu Tước, hắn chẳng mấy chốc đã ý thức được chuyện gì đã xảy ra!
Liễu Mộng Nhi lúc này mới có thể vội vàng mặc quần áo tử tế vào, giấu đi hai ngọn núi cao rất mê người của nàng đi.
"Hinh Nguyệt ngươi... Ngươi không phải đi phá trận sao?" Liễu Mộng Nhi đỏ mặt, cúi thấp đầu, thấp giọng hỏi.
Đông Phương Hinh Nguyệt quay đầu đi, bởi vì Thẩm Tường đang nhìn chằm chằm vào nàng ta, để nàng ta có một cảm giác không hiểu vì sao lại sợ hãi: "Các ngươi hãm sâu vào bên trong Mê Tình đại trận...ta vừa mới phá vỡ, bằng không...bằng không..."
Thẩm Tường thật không có xấu hổ như vậy, dù sao hắn đã qua một cơn nghiện, chỉ là có chút tiếc nuối không tiếp tục được nữa.
"Như vậy ngươi cũng nhìn thấy?" Thẩm Tường giả bộ như có chút xấu hổ.
"Ừm!" Đông Phương Hinh Nguyệt khẽ gật đầu một cái: "Tuy rằng không biết tình cảm của các ngươi làm sao lại tốt như vậy, nhưng ta sẽ không nói lung tung đi ra."
Thẩm Tường ho khan vài tiếng: "Hai vị tỷ tỷ, các ngươi tranh thủ thời gian phá trận đi, bằng không tiếp theo không biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra."
Chuyện này cũng chó thể, Đông Phương Hinh Nguyệt cũng lo lắng rơi vào trong một số đại trận càng càng chết người hơn, đến lúc đó nói không chừng cũng sẽ cùng với Thẩm Tường giống như Liễu Mộng Nhi...
"Tiểu bại hoại, vừa rồi chúng ta gọi ngươi cỡ nào cũng vô dụng, ngươi thật sự là rất tập trung a." Trong giọng nói của Tô Mị Dao mang theo vẻ ghen tuông, tuy rằng nàng ta biết Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi đây không phải lần đầu, nàng ta cũng không phản đối, chỉ có điều lúc nhìn lại khó tránh khỏi có chút không thoải mái.
"Nếu đổi lại là cùng ngươi thì ta cũng tập trung tinh thần giống như vậy." Thẩm Tường cười láo lỉnh nói.
"Hừ hừ."
Đông Phương Hinh Nguyệt nói ra: "Nơi này chính là trận cơ, chỉ cần chúng ta cảm ứng được lực lượng căn nguyên của cái đại trận này, rồi hủy đi thì có thể phá trận, Mê Tình đại trận vừa rồi cũng là như thế, tuy nhiên Mê Tình đại trận này có chút đơn giản, cho nên ta mới dễ dàng phát hiện được."
Thẩm Tường dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái mà nhìn Đông Phương Hinh Nguyệt, giống như có chút ý tức trách cứ.
"Hừ, tiểu bại hoại chớ suy nghĩ lung tung." Liễu Mộng Nhi nhẹ nhàng véo Thẩm Tường một cái hừ nhẹ nói, nàng ta đương nhiên biết Thẩm Tường trách cứ Đông Phương Hinh Nguyệt làm hỏng chuyện tốt của hắn.
"Mộng Nhi tỷ, Tiên Tiên sớm đã biết chuyện giữa ta và ngươi, nàng ta cũng không đần, sớm đã nhìn ra." Thẩm Tường bĩu môi nói.
"Cái gì? Nàng ta...nàng ta vậy mà sớm đã biết!" Đôi mắt của Liễu Mộng Nhi trợn tròn lên, mặt ngọc lại hiện ra ánh nắng chiều đỏ, Tiết Tiên Tiên vẫn luôn coi như không có phát hiện ra, nói như vậy là chấp nhận, nàng ta vẫn luôn không biết phải đối mặt với Tiết Tiên Tiên như thế nào, cho nên trong lòng luôn luôn có một khối đá đè lên, nhưng bây giờ nàng ta cũng đã hoàn toàn không cần lo lắng.
Loại vui sướng đột nhiên xuất hiện này, kèm theo đó là rất nhiều tình cảm phức tạp vọt tới.
"Đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên phá trận đi!" Thẩm Tường sờ lên khuôn mặt của nàng, nhếch miệng cười một tiếng, cười đến có chút ta dị, để Liễu Mộng Nhi xì nhẹ một cái.
"Lực lượng căn nguyên của trận pháp ở gần đây, sẽ có một cái nơi rất yếu kém, một khi cảm ứng được thì hủy đi, là có thể phá mất." Đông Phương Hinh Nguyệt nói, sau đó lật cuốn sách kia, tiếp tục nói: "Mộng Nhi, ngươi qua đây nhìn xem, lúc Thiên Hàn Mê Thần Đại trận này bố trí sẽ bộc lộ ra vấn đề trí mạng nào?"
P/S: Ta thích nào...chương 4.